Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 477: Giết ngươi như giết chó

Trước Sau

break
“Còn chiêu số nào lợi hại hơn không? Nếu không thì đến lượt ta.” Diệp Phong hơi hếch cằm, con ngươi chứa đầy nét miệt thì nhìn Cuồng Đồ như nhìn người chết.

Lòng tay Cuồng Đồ đầy mồ hôi, run rẩy tận đáy lòng, nỗi sợ hãi khó lòng khắc chế dấy lên. Đến hiện giờ, hắn mới hiểu thanh niên không có gì bắt mắt này đáng sợ thế nào.

Khó trách Huyết Ma từng nói với hắn không chỉ một lần, với Diệp Phong nếu không thu phục được thì phải diệt trừ. Lúc đó hắn không để tâm, giờ mới hiểu.

Chạy! Cuồng Đồ trong tích tắc đã hạ quyết định.

Huyết Ma, cả đồng bạn đều ở ngục sơn. Chỉ cần chạy về cạnh họ, dù Diệp Phong có thần thông quảng đại đến đâu cũng không thể đồng thời đối phó cả toán võ hoàng? Hà huống, Huyết Ma có thực lực thắng được gã! Hắn nhất định phải báo cáo lại tình huống này cho Huyết Ma đại nhân!

Lĩnh vực của hắn lại từ từ mở ra bao phủ thân thể, lướt nhanh về hướng có bọn Huyết Ma.

“Muốn chạy? Ta đã đồng ý đâu?” Diệp Phong khó khăn lắm mời bày được cái bẫy cho hắn chui vào, làm gì có chuyện dễ dàng để hắn đi?

Đường đường thất giai võ hoàng đối diện một võ tôn lại bị bức phải bỏ chạy, việc này đồn đến tái các võ hoàng trong ngục sơn chắc không ai tin mất? Ác ma khát mau trứ danh Cuồng Đồ giờ lại cúp đuôi chạy như con chó nhà có tang. Ngay cả dũng khí giao đấu với Diệp Phong, giờ hắn cũng không có.

Tốc độ của Cuồng Đồ không hẳn không nhanh, hỏa nguyên lĩnh vực là lợi khí để phi hành ở đoạn ngắn, dù võ hoàng có tu vi ngang với hắn thì trong thời gian ngắn khó mà bắt kịp. Hắn tin rằng mình nhất định sẽ thoát được, chạy đến chỗ Huyết Ma.

Nếu để Huyết Ma đại nhân biết Diệp Phong này hai lòng, nhất định sẽ rút cạn huyết dịch hắn, tiêu mối hận hắn phải chịu hôm nay. Cuồng Đồ oán độc suy tính.

“Ta đã nói, không để lại hai thứ đó, ngươi đừng mong thoát được.” Tiếng Diệp Phong sang sảng bên tai. Cuồng Đồ nghiêng đầu nhìn sang, suýt nữa tâm tạng nhảy ra ngoài vì sợ, đối phương đã vượt hắn nửa thân người, khóe mắt hắn còn nhìn thấy thanh sắc cự ảnh hung hãn đập vào mình.

Sức mạnh nhát bổng này còn hùng hồn hơn, lập tức tiếng nổ giòn đanh vang lên, lĩnh vực bao quanh Cuồng Đồ bị đnáh vụn, chấn động kịch liệt xuyên qua hỏa nguyên năng lượng truyền vào thể nội hắn, khiến hắn có cảm giác tan gan vỡ mật.

“Phụt.” Máu phun trào từ miệng hắn, nếu không nhờ lĩnh vực ngưng kết phi thường thì nhát bổng đó đã lấy mạng hắn.

Cuồng Đồ mặc kệ thương thế, dồn hết nguyên lực của lĩnh vực hình thành một ngọn năng lượng tiên to lớn quất vào như ý bổng, mượn lực phản chấn lướt đi xa thêm.

“Cái mai rùa này cứng thật.” Diệp Phong khẽ lẩm bẩm. Gã biết Cuồng Đồ trông hết sức thê thảm nhưng kỳ thật lĩnh vực của hắn đã triệt tiêu đại bộ phận xung kích. Thương thế của hắn không nặng, chí ít không ảnh hưởng đến tốc độ.

“Nếm thử Tru Thần cung cũng của ta nhỉ?” Diệp Phong thu như ý bổng lại, lấy Tru Thần cung ra.

Tập quang tiễn thúc! Diệp Phong lại vút đến cách Cuồng Đồ không đầy trăm thước, tiễn thúc từ Tru Thần cung xẹt ra, kim sắc quang trụ đập vào lĩnh vực của hắn.

Cảm giác nguy cơ buộc Cuồng Đồ phải dừng lại dốc toàn lực ứng phó, tiễn thúc mang theo tử vong khí tức khiến mỗi tế bào trong huyết dịch hắn đều run lên.

Quang trụ liên tục giáng lên phòng ngự của Cuồng Đồ, thoáng sau xuyên thấu qua lĩnh vực và thân thể hắn, lĩnh vực xuất hiện một lỗ thủng không thể vá lành.

Phịch. Cuồng Đồ toàn thân toàn là hốc máu, không khống chế được thân thể nữa rơi xuống đất. Lĩnh vực của hắn dần tiêu tan.

Diệp Phong đáp xuống, thản nhiên lấy cấm cố thánh khí của ngục phong số bảy trong trữ vật giới của Cuồng Đồ.

“Tha… tha mạng.” Khí tức của hắn mong manh, bất quá với tu vi cực cao, tạm thời chưa chết được.

“Lúc ngươi đồ sát người khác không vì mục đích gì, có bao giờ để tâm đến lời rên rỉ kêu van của họ không?” Diệp Phong lạnh lùng nói: “Ta không nhất định phải giết ngươi nhưng không có lý do gì tha cho ngươi.”

Gã kiên quyết phất tay, Chân không pháo lập tức đánh vỡ đầu Cuồng Đồ.

“Trường bạo động này đến lúc dẹp lại rồi.” Gã nhìn về hướng bọn Huyết Ma, khẽ nói.

oOo

“Hắc hắc hắc! Tiểu mỹ nữu, đại gia nói rồi, ngươi không thoát được khỏi lòng tay ta, mau nhận mệnh đi. Ta sẽ yêu thương ngươi.” Ở cửa ngục phong số một, Công Áp cười dâm đãng đùa cợt Vũ Hân kiểu mèo bắt chuột.

Vũ Hân ở trên không cố gắng tránh khỏi Công Áp truy đuổi nhưng thực lực kém quá xa nên không ngăn được đối phương.

Y phục của cô bị xé mất mấy chỗ, lộ ra là da như tuyết khiến Công Áp càng nổi lòng tà dâm, hưng phấn hơn hẳn. Hắn không cần vội với món ngon sắp vào miệng này. Phải nhịn hơn trăm năm rồi, nếu không thể phát tiết trong lòng trước thì không thể hoàn toàn bạo phát khoái cảm được.

Tốc độ của hắn cực nhanh, thanh sắc thân ảnh như ánh chớp lướt qua Vũ Hân, xé một miếng áo có mùi thơm nữ nhân xuống.

“Ồ… thơm quá.” Công Áp say sưa hít hà miếng vải, thập phần hưởng thụ nhìn mỹ nữ kinh hoảng thất thố.

“Diệp Phong, Diệp Phong. Hu hu… ngươi ở đâu, mau đến cứu ta.” Cô ôm lấy chút hy vọng sau cùng, khóc lóc cầu cứu.

“Ha ha ha! Gọi đi, gọi đi. Gọi rát cổ thì tiểu tử đó cũng không thể quay về cứu ngươi.” Công Áp cười điên cuồng: “Hắn dám động vào Cuồng Đồ đại nhân thì thật chán sống rồi. Chưa biết chừng đến giờ hắn đã là một thi thể.”

Vũ Hân tức thì tuyệt vọng. Cô tận mắt thấy Diệp Phong đưa Cuồng Đồ đi, tuy không hiểu sao gã lại không tự lượng sức mà đối phó Cuồng Đồ, nhưng kết quả trận chiến giữa một võ hoàng đỉnh nhọn và một người tu vi tối đa chỉ là thiên tôn thì không cần tính toán. Cô không có lý do gì không tin lời Công Áp.

“Ngươi đến nữa là ta sẽ chết.” Vũ Hân chỉ trường kiếm vào yết hầu, quát lên chói lói.

Công Áp cười âm u, tựa hồ không quan tâm: “Chết rồi, ngươi vẫn còn thi thể cơ mà? Tuy hơi mất lạc thú nhưng cũng tạm dùng được.”

Vũ Hân lạnh buốt cõi lòng, lẽ nào chết rồi mà vẫn bị ác ma này ô nhục? Trong tích tắc sững sờ đó cô đã lộ sơ hở, Công Áp chỉ đợi cơ hội này.

Hắn phát ra lĩnh vực trong tích tắc, vốn không cách xa Vũ Hân, nên dễ dàng bao trùm được cô. Lĩnh vực hóa thành sợi tơ năng lượng xanh biếc, nhanh chóng trói tay cô kéo ra ngoài. Đồng thời một đạo mộc nguyên chưởng ấn khẽ vỗ lên ngực cô.

Vũ Hân đang hoang mang, hoàn toàn không phòng bị, trường kiếm rời tay, thân thể như lá khô rơi xuống.

“Hắc hắc! Ta sao để ngươi chết được, dù chết cũng phải đợi bản đại gia nếm mùi đã.” Công Áp nhún chân nhảy đến chỗ Vũ Hân. Đùa đủ rồi, giờ là lúc hưởng thụ món chính.

Đột nhiên cảm giác nguy hiểm lạnh thấu xương từ đáy lòng dâng lên. Thần kinh nhạy cảm được hắn hình thành qua bao lần trốn chạy chợt căng như dây đàn, thân thể xẹt chéo sang một hướng khác.

“Đáng chết là ngươi.” Khí pháo kinh nhân lướt quá vai Công Áp, bên tai hắn vang lên tiếng Diệp Phong quát lạnh lùng.

“Chát!” Công Áp chưa kịp mừng vì tránh khỏi đòn đánh lén thì một thân ảnh lướt đến trước mắt hắn, quyền đầu to lớn giáng vào bản mặt xấu xí.

Diệp Phong đấm bay hắn xong, khẽ uốn mình đáp xuống đất trước Vũ Hân, đón lấy cô.

“Diệp Phong! Hu hu hu..” Vũ Hân chợt thấy cứu tinh, kích động lao vào lòng gã khóc to. Gã vừa giải quyết Cuồng Đồ, y phục bị lửa của đối phương đốt rụi thành tro, giờ Vũ Hân dính sát mặt vào, tình cảnh trở nên rất khó xử.

“Được rồi, được rồi, không cần sợ nữa, ta đến rồi.” Lời gã khiến Vũ Hân trấn định lại ngay, phát giác hành động của mình đầy ám muội, liền hổ thẹn đẩy gã ra.

“Sao ngươi còn quay lại? Cuồng Đồ đại nhân đâu?” Công Áp bị Diệp Phong đánh gãy hai cái răng, nhảy choi choi lên không. Đây là lần thứ ba hắn bị Diệp Phong phá hoại hảo sự nên hận gã vào tận xương tủy.

“Cuồng Đồ? Hắn chết rồi… Ngươi. Là kẻ thứ hai.” Diệp Phong lạnh lùng nói.

Công Áp ngẩn ra rồi tỏ vẻ trào phúng: “Bằng vào ngươi mà giết được Cuồng Đồ đại nhân? Đừng đùa nữa, tưởng như thế dọa được ta chăng?”

“Có cần phải dọa một kẻ sắp chết không?” Diệp Phong nhạt nhẽo nhìn hắn rồi đột nhiên hỏi: “Huyết Ma phái ngươi đến giám thị ta?”

“Ngươi thông minh lắm. Huyết Ma lão đại đã phòng bị sẵn nên sai ta quay lại xem ngươi giở trò gì.” Công Áp cười gằn: “Ngươi một mình dẫn Cuồng Đồ đại nhân đi thật ra có ý đồ gì?”

Hóa ra Huyết Ma phái Công Áp đến giám thị Diệp Phong, hắn chỉ thấy gã đơn độc dẫn dụ Cuồng Đồ đi, nhưng hắn xác tín Cuồng Đồ không thể gặp chuyện gì, trong khi Vũ Hân ở lại là dụ hoặc cực lớn, nên hắn không tiếp tục bám theo Diệp Phong mà chuyển mục tiêu sang cô. Tất nhiên hắn không rõ trong thời gian ngắn ngủi đó, giữa Diệp Phong và Cuồng Đồ thật sự xảy ra chuyện gì.

“Ngươi muốn biết thì đi hỏi Cuồng Đồ.” Khóe môi Diệp Phong nhếch lên, nở nụ cười trào lộng.

“Cuồng Đồ đại nhân hiện tại ở đâu?”

“Dưới địa ngục, ngươi sẽ nhanh gặp hắn thôi.”

“Ngươi định giết ta?” Công Áp còn chưa hiểu rõ tình huống, một võ tôn mà dám vọng ngôn giết trung giai võ hoàng như hắn? Đúng là buồn cười.

“Giết ngươi như giết con chó mà thôi.”

Chân nguyên của Diệp Phong bùng lên mãnh liệt, khí thế khiến Công Áp rúng động, bất giác run lên.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc