Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 445: Yêu vương đến

Trước Sau

break
Diệp Phong đợi cơ hội này, nhân lúc lưỡng vị thánh giả toàn lực áp chế thánh khí bạo động, bốn khí hải của gã hình thành tương sinh tuần hoàn ổn định theo quy luật, chân nguyên bao quanh mình lập tức chuyển thành kim thuộc tính.

Tứ trọng khí hải, mở hết! Tru Thần cung nắm trên tay, khí thế dâng tràn.

“Mỗ nói rồi, dám động đến Hồng Diệp thư. Ngươi… chết chắc.” Ngữ khí của gã không có mảy may tình cảm, toàn sát ý lẫm liệt. Trên dây cung, kim hệ chân nguyên điên cuồng ngưng tụ, quang mang tử kim sắc rực lên chói lòa.

“Bảo… bảo vệ ta.” Liệt Diễm tuy chưa thấy Tru Thần cung nhưng khí tức tử thần khiến hắn không dám động đậy, hàn ý thấu xương dâng lên trong lòng, cầu cứu đầy tuyệt vọng.

"Tập quang tiễn thúc!" Thi triển trạng thái tứ trọng Thần thông biến, khí thế của gã không kém gì cao giai võ hoàng, Tru Thần cung lại là nghịch thiên thần khí, uy lực mũi tên này dù thánh giả cũng phải e dè, hà huống Liệt Diễm chỉ là cao giai võ tôn vô năng.

Hai hoàng vệ không dám dùng thân thể đỡ, cố thi triển lĩnh vực, hợp lực kết thành hỏa thuẫn khổng lồ che chở cho Liệt Diễm.

"Phá!" Tiễn thúc hình thành dải cầu vồng xẹt ra.

“Không ổn.” Mộc nguyên thánh sứ cả kinh thất sắc, mặc kệ hiệp trợ Kim thánh sứ, thân hình lướt đến cạnh Liệt Diễm, chụp lấy vai hắn. Lĩnh vực trước mặt hắn hoàn toàn không ngăn được uy lực trí mạng của tiễn thúc, thoáng sau đã tan tành.

Mộc thánh sứ từng thấy uy lực của Tru Thần cung, giờ năng lượng khí tức của Diệp Phong phát ra không kém gì Tiễn Hoàng năm xưa, nên dù lão là thánh giai cũng không dám tự thân đón đỡ để bảo vệ Liệt Diễm, mà xuất ra mộc nguyên năng lượng nhu hòa cuốn thân thể hắn khỏi phạm vi công kích của tiễn thúc.

"Bộp!" Động tác của lão vẫn chậm một chút, quang trụ của tiễn thúc lướt qua mình Liệt Diễm. Hắn rống lên thê thảm khiến tất cả đều rùng mình ớn lạnh.

Huyết vụ bùng lên trên không, lúc tất cả nhìn rõ thì nửa bờ vai của hắn đã biến mất, một phần lồng ngực cũng nát vụn, từng miếng thịt đỏ au còn ngọ nguậy, thấy rõ cả xương gãy và nội tạng lộ ra khiến mấy hậu tuyển nhân của Bích Thủy cung nhao nhao nhắm mắt, không dám nhìn nữa.

Liệt Diễm không táng mệnh, Mộc thánh sứ dùng mộc nguyên thuần hậu bẻo vệ tâm mạch cho hắn, đồng thời nhanh chóng lấy ra một viên đơn dược cứu mạng nhét vào miệng hắn. Sắc mặt thánh giả trở lên lạnh băng.

Hai thánh giả ở đây mà Liệt Diễm còn bị như thế, họ giải thích thế nào với thiên thánh đại nhân ở hỏa nguyên Thánh điện? Tội danh bảo vệ bất lực không thể tránh được, hà huống Diệp Phong chỉ là tôn cấp thánh tiềm giả, sau này họ còn bị Thánh điện đội cho cái mũ ‘vô năng’ lên đầu.

Thánh giai “vô năng” vĩnh viễn không có cơ hội trở thành người thánh tộc. Hành động của Diệp Phong khác nào phá tan tiền đồ và hi vọng của họ, bảo sao họ không thẹn quá hóa giận.

"Ảo ảnh tiễn!" Diệp Phong mặc kệ suy tính của họ, lại bắn ra một mũi tên, nhắm vào tay Mộc thánh sứ.

Tru thần tiễn kỹ bình thường không có uy lực như tiễn thúc, nhưng không thể coi thường. Mộc thánh sứ giận phát cuồng, phản ứng cực nhanh lách mình tránh.

Gã toàn lực thôi động chân không pháo dưới chân, thân hình loáng lên mơ hồ, bức sát Liệt Diễm.

“Hắn phải chết.” Diệp Phong cười lạnh, tay đột nhiên dài thêm hai trượng, lợi dụng Trường thể thuật nắm cổ Liệt Diễm kéo mạnh.

Mộc thánh sứ định tiếp tục tranh đoạt Liệt Diễm, nhưng chỉ cần lão hơi dùng sức là đầu và thân hắn sẽ bị chẻ đôi, lúc đó dù thần dược cũng không chữa nổi. Bất đắc dĩ, lão đành tạm thời bỏ Liệt Diễm, nhanh chóng kết một đạo thánh ấn nho nhỏ, hung hãn giáng vào ngực Diệp Phong.

Gã muốn giữ mình thì phải tự cứu trước, vậy thì nhân cơ hội đoạt lại Liệt Diễm.

Lão vẫn đánh giá thấp kinh nghiệm chiến đấu của Diệp Phong. Bắt được Liệt Diễm rồi, gã không tránh thánh ấn mà giơ Tru Thần cung lên đập vào. Thánh ấn cỡ nhỏ này, uy lực hữu hạn, đập trúng mình Diệp Phong có lẽ trọng thương được gã, nhưng có lá chắn là thần khí Tru Thần cung thì gã chỉ rùng mình, khí huyết sôi lên, thổ một ngụm máu, thân thể văng đi mà thôi, đồng thời tóm lấy Liệt Diễm, khống chế chặt chẽ.

Trong tích tắc điện quang hỏa thạch, chúng nhân tại trường đều há hốc miệng. Diệp Phong đại triển thần uy, thực lực cứ như ma thần này thật sự là thánh tiềm hậu tuyển nhân giống các tuyển thủ sao? Đối diện thánh giả cao cao tại thượng, gã không chỉ động thủ mà không hạ phong bao nhiêu. Chuyện… chuyện đó quá khó tin. Gã chỉ là võ tôn mới hai mươi hai tuổi kia.

Chúng nhân đều cười khổ đồng tình với với người Thương gia, thiên tài cỡ này nếu không vì biến cố này, e rằng ngày sau sẽ là nhân vật trọng yếu cúa thánh địa. Đáng tiếc…

“Con lợn thánh tộc đáng chết.” Câu này, Thương Khâu không dám nói ra. Y không trách Diệp Phong bởi từ đầu đến cuối đều vì cuồng vọng và tham dâm của Liệt Diễm mà ra, sau cùng thành châm lửa đốt mình, thê thảm đến độ nửa sống nửa chết này.

Cũng đáng. Chỉ tiếc cho khối mỹ ngọc vạn năm khó gặp như Diệp Phong lại hủy trong tay Liệt Diễm.

“Hắc hắc hắc! Mỗ nói rồi, hắn phải chết…” Diệp Phong ho ra một ngụm máu, sắc mặt nhợt nhạt bật cười. Đầu Liệt Diễm bị gã nghiên kêu canh cách.

“Diệp Phong, ngươi đúng là mật lớn bằng trời.”

“Thế nào cũng được, đều là Liệt Diễm bức ta, hắn không chết thì thân nhân và bằng hữu của mỗ đều chịu tai ương, thánh giả đại nhân, mỗ nên thả hắn sao?” Diệp Phong cười lạnh ngạo nghễ.

“Ngươi bỏ Liệt Diễm thiếu gia xuống, bọn ta đảm bảo thân nhân và bằng hữu của ngươi vô sự.” Thánh giả chỉ muốn cứu Liệt Diễm rồi tính.

“Diệp Phong tin được chữ tín của hai vị đại nhân.” Nghe vậy, cả hai đều vui mừng, nhưng gã lại chuyển lời: “Nhưng mỗ không tin tên ngu xuẩn này. Nên hắn phải chết.”

“Ngươi…”

Song phương còn đang giằng có thì thinh không đột nhiên dấy lên uy áp như thần linh, năng lượng khí tức quét qua khiến mọi cường giả dưới thánh giai đều rùng mình.

“Bản vương đang lấy làm lạ sao hôm nay tâm thần bất an, hóa ra có mấy tên khốn thánh tộc dám đến địa bàn của ta…” Một bạch bào thân ảnh phiêu dật đột ngột xuất hiện. Chủng nhân chỉ thấy mắt hoa lên, hai hoàng vệ như bị thứ gì đó trói chặt, há miệng ra mà không nói được.

Đoạn cả hai bị bạch bào nhân hút đến trước mặt, cái nhìn đầy ôn hòa mà khiến cả hai rùng mình. Họ chưa gặp người này nhưng nghe nói cường giả tại Võ Nguyên đại lục có được thủ đoạn quỷ thần mạc trắc này chỉ có một người.

Yêu điện chi chủ - - Yêu vương! Cái tên khiến Thánh điện rúng động giờ đang đứng trước mắt họ.

Lòng gã mừng đến phát xuồng, chuẩn bị bái kiến sư phụ thì thấy mục quang Yêu vương hơi ngưng đọng, khí thế tràn ra khiến vẻ mặt và những lời gã định nói bị chặn đứng.

“Hình như còn một con cá lọt lưới…” Yêu vương lắc mình, xuất hiện trước mặt Diệp Phong, khẽ búng tay, gã bị hất bắn xuống đất như viên đạn pháo, cát bụi mù mịt.

Yêu vương phảng phất không nghe thấy gì, trói Liệt Diễm bán tử bất hoạt lên tay, thân hình trở về chỗ cũ.

“Lần này thì đủ rồi.” Yêu vương thập phần mãn ý vỗ tay, ánh mắt từ từ nhìn sang lưỡng vị thánh giả, nhạt nhẽo nói: “Tuy bản vương nhiều năm không làm phiền thánh sơn, nhưng tưởng là bản vương sợ Thánh điện thì lầm to.”

Từ lúc Yêu vương hiện thân, sắc mặt hai thánh giả cực kỳ khó coi, Mộc thánh sứ lên gân nói: “Còn hơn một năm nữa mới đến lúc Yêu điện và Thánh điện quyết chiến, ngươi đến đây thị oai phải chăng muốn hủy ước định?”

“Bản vương chỉ đáp ứng tạm sống chung hòa bình với thánh sơn, không quấy nhiễu thánh tiềm tuyển bạt tái. Thế không có nghĩa là ta và Thánh điện không còn ân oán nữa. Kẻ khác thì thôi…” Yêu vương cười lạnh tanh: “Người thánh tộc, ta thấy là giết. Hai ngươi dám có ý kiến chăng?”

“Được, xin Yêu vương giao ba người thánh tộc cho bọn mỗ, họ lập tức sẽ về thánh địa, tuyệt đối không xuất hiện tại Võ Nguyên đại lục nữa.”

“Đã đến rồi thì không cần về nữa. Để mạng lại thôi.” Yêu vương phủ quyết.

“Yêu vương! Ngươi đừng quá đáng.” Trước mặt đông người thế này, hai thánh giả muốn gỡ gạc chút danh dự nên mắng mỏ.

“Bản vương quá đang thì các ngươi làm gì?” Yêu vương thể hiện khí thế, uy áp trùm khắp toàn trường: “Bản vương thấy không cần đợi đến lúc quyết chiến, hôm nay phân thắng bại với hai ngươi trước đã.”

“Ngươi tưởng ta đường đường thánh giai lại sợ ngươi chắc.” Mộc thánh nghiến răng mắng, kim tháng không kịp ngăn cản, thầm mắng đồng bạn quá xung động. Nhưng đến nước này mà để Liệt Diễm bị Yêu vương đưa đi, họ khó chịu nổi trách nhiệm.

“Được lắm, hai mươi hai năm trước, bản vương từng bị các ngươi đuổi riết.” Yêu vương cười nhẹ: “Giờ để bản vương xem ngần ấy năm nay Thánh điện có thêm thủ đoạn gì lợi hại.”

“Lão hổ, lão giao! Ba tên này giao cho các ngươi.” Yêu vương phất tay áo, Liệt Diễm và hai hoàng vệ bị cuốn bay, mười mấy thân ảnh to lớn đột nhiên hiện thân trên không, đón lấy ba con tin.

“Điện chủ yên tâm! Bọn thuộc hạ sẽ chiêu đãi tận tình mấy người thánh tộc ‘tôn quý’ này.” Lục túc thanh văn giao, Bạch hổ, Cửu vĩ hồ, Song đầu tấn mao sư… nhao nhao xuất hiện, uy thế khiến nhân mã thất tông tam bang ngũ thế gia run như cầy sấy, lùi thật xa ra cách đó mấy trăm thước.

__________________

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc