Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 303: Gậy ông đập lưng ông

Trước Sau

break
Thấy tặc phỉ không đuổi theo, chúng nhân thở phào. Tiểu Hôi nhanh nhẹn thu nhỏ thân hình, nhảy vào cái túi trên vai Diệp Phong ngủ ngon lành.

Ánh mắt mấy người người trẻ tuổi như Bách Lý Hàn nhìn gã trở nên kính sợ. Ngay cả ba võ tông cũng không dám tỏ ra bề trên với gã nữa, mà coi như cường giả ngang hàng.

Dù thế nào, người có thể điều động tứ giai yêu thú tuyệt đối không thể coi thường.

“Phong tiểu ca, tiểu hầu của cậu là yêu thú loại nào mà biết biến ảo thân hình? Thần kỳ thật.” Tằng gia tông lão chắc lưỡi khen, ông ta có thể coi là kiến đa thức quảng cũng chưa từng thấy yêu thú nào có thể thoải mái biến hình.

“Ha ha, tại hạ cũng không rõ, lúc tu luyện tại sâm lâm thì vô tình gặp nó, nhờ cơ duyên xảo hợp mà có tình cảm thân mật, nó liền theo tại hạ.” Gã không giải thích nhiều, hàm hồ ứng phó cho xong. Gã quả thật không biết Tiểu Hôi thuộc loại yêu thú nào, nhưng có thể khẳng định huyết thống của nó rất cao quý.

“Hiện tại, không hiểu chư vị tính toán thế nào?” Diệp Phong muốn xác định thái độ của đối phương rồi mới quyết định xem nên làm thế nào.

Bọn Bách Lý Hàn trầm mặc, quyết định này không phải họ làm chủ được. Bách Lý Băng Nhi ban nãy đột nhiên thò ra mà bị mấy tông lão trách móc, nếu không nhờ Diệp Phong có thực lực và tứ giai yêu thú, e rằng mấy hậu bối trọng yếu trong tộc đều tống táng tại Vụ Ẩn sơn.

“Lão phu thấy Phong tiểu ca thực lực cao siêu, thừa sức giữ mình, nếu ba chúng ta cộng thêm yêu thú của tiểu ca thì dù xông ra cũng không ngại.” Bách Lý tông lão nói đoạn nhìn gã.

“Nếu chỉ có phỉ bang này thì với thực lực của chúng ta không cần sợ. Nhưng những lời đàm thoại ban nãy cho thấy còn phỉ bang khác tham dự vào việc này, dù chúng ta phá được vòng vây của hai phỉ bang thì khó đảm bảo không gặp phải nhân mã mạnh hơn phía sau. Trước khi hiểu rõ địch nhân, xông qua bằng vũ lực chỉ là hạ sách.”

Ba võ tông thoáng cân nhắc, cảm thấy Diệp Phong nói rất có lý. Nếu chỉ có ba người họ và gã thì mạo hiểm cũng không có gì, ai cũng có đủ năng lực thoát thân, nhưng hiện tại có thêm bốn “gánh nặng” chiến lực không cao thì khác. Bất kỳ “gánh nặng” nào cũng là nhân vật hạch tâm mà các gia tộc không thể tổn thất.

“Đúng là xui xẻo. Vì sao phỉ bang này lại xảo hợp như vậy, chọn thời điểm này để phong bế núi?” Tần Hãn oán hận.

“Xảo hợp?” Diệp Phong hơi cười lạnh: “Tại hạ thấy là cố ý mới đúng.”

“Lão phu cũng có cảm giác này. Lúc nhắc đến Bích Thủy cung, phản ứng của chúng phi thường kỳ quái. Thời gian phong bế của chúng quá tinh tế, e rằng nhắm vào những thanh niên đến Bích Thủy cung tham gia chiêu thân.”

“À, tại hạ nghĩ ra rồi, hôm qua không phải chúng ta thấy hai người hoảng hốt mang theo nhân mã bị thương quay về sao? Chắc bị tặc phỉ ngăn trở, nếm khổ đầu nên mới quay lại.” Tằng Tề Sơn tỉnh ngộ.

“Đúng là lạ, chúng ta tham gia chiêu thân của Bích Thủy cung, có quan hệ gì với những tặc phỉ này. Vì sao chúng trăm phương ngàn kế quấy nhiễu chúng ta?”

Diệp Phong mỉm cười: “Không khó đoán chuyện đó. Nguyên nhân là một trong hai việc sau. Thứ nhất, họ là một trong những đối thủ cạnh tranh của các vị. Thứ hai là được người ta ủy thác.”

“Khả năng thứ nhất rất nhỏ. Quan hệ giữa các phỉ bang bình thường không tốt lắm, không đời nào liên thủ rình rang trợ thủ cho bang khác. Hơn nữa, nữ đệ tử Bích Thủy cung không chỉ có một, họ làm thế chỉ là thừa hơi.”

“Xem ra chúng nhận lời của người ta rồi?” Tần Hãn hỏi.

“Chắc vậy. Chỉ có như thế mới khiến các phỉ bang liên hợp với nhau. Nhưng có thể sai khiến mọi phỉ bang trong Vụ Ẩn sơn, chủ thuê này không tầm thường đâu.”

Lúc này gã có cảm giác kỳ quái, việc phong sơn lần này liên có liên hệ gì với những việc gã gặp phải không? Nhưng tặc phỉ tựa hồ không có mục tiêu nào cố định, liên hệ với Quỷ Kiếm xem ra không nhiều. Gã lắc đầu, hiện tại manh mối quá ít, nhiều việc còn chưa khẳng định được, chỉ biết đến đâu hay đến đó.

Từ giờ tựa hồ ngấm ngầm có trở lực quỷ dị ngăn cản gã đến Bích Thủy cung. Cảm giác càng rõ thì mong ngóng gặp Thẩm Lan của gã càng mạnh. Không ai… có thể ngăn được.

“Hiện tại suy đoán mục tiêu của tặc phỉ cũng vô dụng, chúng tất có cách khiến chúng ta không dễ dàng thoát được. Nên chúng ta phải tính cách.” Bách Lý tông lão trầm giọng.

Chúng nhân đều tán đồng, nhưng vẫn do dự.

Vụ Ẩn sơn là thiên hạ của phỉ bang, đối phương hơn xa họ về số lượng nhân thủ, thực lực tổng thể cũng như mức độ hiểu biết về địa hình. Trừ xông qua thì còn cách nào?

Gã ngẫm một chốc rồi từ tốn nói: “Chúng ta nên chăng sử dụng chiêu gậy ông đập lưng ông? Chúng không phải là tặc phỉ chuyên đi ăn cướp sao? Lần này chúng ta cho chúng nếm mùi bị cướp.”

“Thế là sao?” Tất cả đều thấy hứng thú.

“Những phỉ bang đó bảy ra thiên la địa võng, dựa vào bản lĩnh trèo núi của Địa yểm thú. Nếu chúng ta cướp được Địa yểm thú, dựa vào bản lĩnh của chúng, có thể tránh được lực lượng chủ yếu của đối phương, xông ra khỏi Vụ Ẩn sơn.”

“Cách này của Phong huynh không tệ nhưng có trở ngại.” Bách Lý Hàn xịu mặt lắc đầu: “Địa yểm thú tuy rất dễ thuần phục nhưng cần mấy chục ngày mới được, hơn nữa Địa yểm thú đã thuần phục rồi mà nhận chủ mới thì càng khó. Chúng ta cướp được Địa yểm thú cũng không thể buộc chúng phục vụ mình.”

“Vấn đề này dễ giải quyết, các vị đừng lo.” Diệp Phong mỉm cười tự tin, nghĩ ngay đến Tiểu Hôi. Ngay cả Bạch vũ kiêu cao ngạo cũng dễ dàng khuất phục trước uy áp của nó, mấy con đại yểm thú có là gì? Thái độ của chúng lúc gặp nó cho thấy chúng rất sợ, lúc cần thiết thì sai bảo chúng cũng không phải việc khó.

“Chúng ta thử một phen xem sao!”

oOo

Chúng nhân bỏ lại Hắc phong ngưu xa, rời đường lớn, chui vào trong rừng.

Ba cao giai võ sư hộ vệ, phụ trách bảo vệ bọn Bách Lý Hàn, ba tông lão và Diệp Phong đi trước, tra thám tình hình.

“Cách hơn trăm thước, tựa hồ có người đang hoạt động.” Bách Lý tông lão thực lực cao nhất, thăm dò động tĩnh của địch nhân.

Diệp Phong cũng biết nhưng gã không muốn bộc lộ quá nhiều nên không nói.

“Chúng ta không nên đả thảo kinh xà, để Tiểu Hôi thăm dò xem đã.” Với tốc độ của Tiểu Hôi, dù đối diện có võ tông cũng khó lòng phát giác.

Thoáng sau nó quay lại, chí chí ra hiệu với Diệp Phong bằng tay. Gã và nó ở với nhau lâu ngày, rất dễ dàng hiểu được ý tứ.

“Phía trước có mười hai tặc phỉ, chia làm hai đội, mỗi đội sáu người, đều cưỡi Địa yểm thú.” Gã bắt đầu giải thích: “Chúng thay nhau tuần tra tại một gò núi phía trước, chúng ta phải hạ gục một đội mà không kinh động đội kia, rồi nhân cơ hội đánh lén đội còn lại. Như vậy sẽ yên tâm cưỡi Địa yểm thú đào tẩu.”

“Nhưng chúng ta làm cách nào không kinh động đối phương mà đồng thời giải quyết sáu người?” Ba võ tông nếu toàn lực thi triển có lẽ giải quyết được mấy võ sư, nhưng như vậy động tĩnh sẽ kinh thiên động địa.

Nếu lén ám sát, một tích tắc họ chỉ đối phó được một võ sư, nhưng với bản lĩnh của võ sư thì sẽ kịp thời hô cứu khi họ xuất thủ với người thứ hai. Như thế sẽ kinh động đến tặc phỉ, dù họ cưỡi Địa yểm thú, cũng khó thoát khốn.

“Chúng ta mỗi người chọn một, Tiểu Hôi có thể giải quyết được một. Hai tên còn lại giao cho mỗ.” Diệp Phong nói nhẹ tênh.

“Các hạ? Một lần hạ hai ngươi?” Tam vị tông lão tỏ vẻ hoài nghi, việc họ cũng không thực hiện được mà một thất giai võ sư làm cách nào hoàn thành? Cưỡi Địa yểm thú đa phần là cao giai võ sư, thực lực dù không sánh được với gã nhưng tuyệt đối không kém hơn nhiều.

“Yên tâm, tại hạ không làm việc gì không chắc.” Gã cười tự tin.

Mấy thanh niên tắt tiếng, tất cả xêm xêm tuổi vì sao chênh lệch lại xa đến thế? Ở Nam chiêm Bộ châu, họ được coi là tu luyện thiên tài, nhưng so với Diệp Phong thì… Nếu họ biết gã mới mười tám tuổi, không hiểu còn bị đả kích đến đâu…

Nụ cười của gã có sức mạnh khiến người khác tin phục. ba võ tông đồng thời chọn cách tin tưởng gã. Họ loáng thoáng cảm nhận được thiếu niên này tương lai nhất định sẽ uy chấn thiên hạ, có lẽ chuyến đi Bích Thủy cung là khởi đầu để gã dương danh.

“Đi, cẩn thận.” Diệp Phong và ba võ tông lặng lẽ đi tới, bọn Bách Lý Hàn ẩn tàng tại chỗ.

Sáu võ sư một đội, cạnh đó còn một đội khác để tiếp ứng, theo hai thủ lĩnh tặc phỉ thì bố trí như vậy là thị vạn vô nhất thất. Chỉ cần bọn Diệp Phong quay lại, khẳng định không thoát được. Bất quá lần này là bi kịch của chúng. T

Bốn người nhìn rõ lộ tuyến của tiểu đội rồi mai phục một chỗ. Đợi khi sau võ sư cưỡi Địa yểm thú đi qua, Diệp Phong giơ tay, ba võ tông đồng thời lướt ra, mỗi người đóng đinh vào mục tiêu, ngay khi đối phương chưa kịp phản ứng thì tóm lấy yếu hầu ba tên.

Tiểu Hôi như quỷ mị, đột ngột xuất hiện trên đầu một võ sư, tuy chưa biến thân nhưng thực lực của nó không kém hơn cao giai võ sư. Bàn tay đầy lông giáng mạnh, mộc nguyên lực xuyên vào óc địch thủ khiến ý thức của hắn tối sầm gục xuống.

Diệp Phong nhảy đến chỗ hai võ sư, tả hữu khai cung, Linh tê nhất chỉ lóe kim mang, lặng lẽ xuyên qua yết hầu đối phương. Hai võ sư trợn trừng con ngươi, chết không nhắm mắt.

Cả quá trình gần như đồng thời phát sinh, điện quang hỏa thạch, chưa đầy mấy tích tắc, sáu cao giai võ sư đều mất mạng, không hề vang lên nửa tiếng động.

Ba võ tông giải quyết tặc phỉ xong, ngoái lại nhìn mới phát giác Diệp Phong đồng thời đối phó hai cao giai võ sư mà còn gọn gàng hơn họ, ai nấy đều kinh ngạc…

break
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc