Bị một võ sư tiểu bối bức ép đến độ bó tay, hai trưởng lão đều cảm thấy mất hết sĩ diện, mặt đỏ lựng lên. Đây là địa bàn của họ, có vo số ánh mắt đang nhìn, nếu để Diệp Phong quấy loạn một hồi rồi chạy mất thì không cần Tô Chiến Thiên hạ lệnh, họ cũng tự tìm một khối đậu hũ đập đầu tự tử.
Vũ khí của gã vừa dài vừa nặng, lực đạo hồn hậu kinh nhân. Dù thực lực của họ cao hơn nhưng muốn áp sát gã mà không phải chịu đòn là bất khả thi. Có câu vua thua thằng liều, Diệp Phong tuy chưa liều nhưng lối đánh điên cuồng thuần về thi triển sức mạnh này có uy lực không kém những người sắp chết dốc sức.
“Tình huống cứ thế này không ổn, tam trưởng lão, xem ra chúng ta đành phải liên thủ hợp kích.” Đại trưởng lão nghiến răng nhăn nhó.
“Có lẽ chỉ đành như thế, hôm nay tuyệt đối không thể để hắn thoát.” Tam trưởng lão gật đầu.
Trước đó hai võ tông tuy hiệp lực đối địch nhưng một người chủ công, một người giới bị, dù đồng thời xuất thủ cũng luân lưu công kích, thật ra chỉ có thể tính là xa luân chiến một cách cao minh. Họ là võ tông cao cao tại thượng, nếu đối phó với một võ sư mà phải liên thủ ắt tạo ra ảnh hưởng không hay đến tâm cảnh tu luyện.
Hiện tại họ đã dồn gã vào tuyệt lộ. Một khi gã lao vào đám đông sẽ lặn mất tăm, khó lòng bắt được. Họ không cho rằng toán võ sư ở cửa kéo dài được thời gian, e rằng rồi chính họ mất thời gian hơn.
"Bôn lôi bí hổ bạo!" Đại trưởng lão lắc người chặn trước mặt Diệp Phong, đại đao giơ lên, thiên địa chi lực hùng hậu vây quanh thân đao, hóa thành hỏa nguyên năng lượng rừng rực. Một đầu hổ khổng lồ dần xuất hiện hình thái cùng với tiếng gầm chói lói.
Vút. Đại đao không hề do dự xả xuống, hổ đầu há miệng gầm vang, hồng quang xán lạn hóa thành hỏa hổ lao vào gã.
"Hoàn mộc hám thiên xung!" Tam trưởng lão không chịu kém, hai khúc đoản côn nối lại, cự trụ xanh biếc hình thành, hai tay lão xòe ra, cây trụ giơ ngang bay lên phía dưới hổ đầu của đại trưởng lão thi triển.
Mộc nguyên sinh hỏa! Hổ đầu tung mình cưỡi lên cây trụ, hình ảnh lập tức rõ ràng hơn ba phần, uy thế càng kinh nhân.
Cả hai tuy không thi triển hợp kích võ kỹ nhưng đã đạt đến cảnh giới võ tông thì ít nhất cũng nắm được đôi phần về ngũ hành tương sinh. Công kích của tam trưởng lão chỉ đơn thuần phụ trợ đại trưởng lão nhưng hiệu quả như cho củi khô vào lửa, ngọn lửa bùng lên dữ dội, còn uy lực võ kỹ của tam trưởng lão không hề ảnh hưởng.
Diệp Phong thấy tình thế không ổn, Cự lực thuật thu lại, Thiết bì thuật lập tức phụ thể, đồng thời giơ Huyền thiên như ý bổng trước mặt làm thuẫn. Thể nội thổ nguyên lực điên cuồng tràn ra, vây quanh bên ngoài khiến hộ giáp càng dày.
“Ầm!” Thân thể gã bị hai luồng công kích hất văng lên hơn chục thước, giáng mạnh xuống đất, nền đá rắn đanh cũng xuất hiện một miệng hố sâu.
Như ý bổng co lại thành kích thước bình thường, vẫn nằm trong tay gã. Diệp Phong nằm dưới hố, toàn thân cháy đen, có mấy chỗ da bị lột ra vô cùng thê thảm, máu tuôn không ngớt.
“Kết thúc rồi hả?” Một lão giả trên không nheo mắt: “Nhưng khí tức của y vẫn cực kỳ vượng, không có vẻ gì bị trọng thương.”
“Đã biết là tiểu tử này không đơn giản.” Một võ tôn khác mỉm cười: “Sắp có người nếm mùi đau đớn rồi.”
Tam trưởng lão gần Diệp Phong nhất, thấy gã bị đánh trúng chính diện, lòng hớn hở định xông lên xem gã sống chết thế nào. Đòn liên thủ này không kém hơn lục giai võ tông dốc toàn lực tuyệt sát, dù thực lực của gã đạt đến võ tông cũng không thể ngạnh tiếp. Không chết, cũng không thể bò dậy nổi.
Dám đối địch với Lục Lâm bang bọn ta, đây là kết quả của ngươi!
Lão đi đến cạnh miệng hố, cúi người định dùng đoản côn khều Diệp Phong lên xem xét tình trạng.
Đột nhiên dị biến xảy ra. Một đạo kim quang cực kỳ lăng lệ từ sườn Diệp Phong bắn ra, nhắm vào ngực tam trưởng lão.
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, tam trưởng lão không hổ là võ tông nhị giai cường giả, khúc đoản côn còn lại giơ lên chặn vào quỹ tích của kim quang, đồng thời thân thể ngồi thụp xuống.
“Choang!” Linh tê nhất chỉ đánh trúng đoản côn, hổ khẩu tam trưởng lão tê chồn, kim quang không tan mà một phần nhỏ năng lượng đổi góc độ xuyên vào vai lão.
“Phịch.” Tam trưởng lão nện mông xuống đất, cảm giác đau nhói từ vai truyền lên, cả kinh thất sắc lăn người, tránh khỏi cái hố mà Diệp Phong nằm dưới. Đồng thời vỗ mạnh cánh tay lành lặn xuống đất, bắn ngược lên lùi lại hơn mười thước, mới kinh hồn nhìn xuống thương thế của mình.
Chỉ kình thấu xương, vai trái lão bị thủng một lỗ, hơi động đậy là đau thấu tim gan. Tay lão… tạm thời bị phế.
“Ngươi…” Lão kinh hãi nhìn Diệp Phong đang từ từ bò dậy, tỏ vẻ không tin nổi, gã không những không trọng thương đến mức không thể tái chiến như họ tưởng tượng mà còn phản kích sắn bén cực độ. Ban nãy lão không kịp vận phòng ngự nguyên lực nhưng có đoản côn tạm ngăn đỡ mà vẫn bị dễ dàng xuyên qua nguyên lực hộ giáp, phế mất một tay.
Lão quả thật xui xẻo, kim có thể khắc mộc, Linh tê nhất chỉ của Diệp Phong phát phát huy đến cực trí đặc tính sắc bén của kim nguyên, ngưng luyện tột cùng, xứng danh khắc tinh trong khắc tinh của mộc nguyên. Nếu là nguyên lực hộ giáp thuộc tính khác, dù bị xuyên qua e rằng dư lực khó lòng đả thương thân thể đối phương, nhưng lại gặp mộc nguyên hộ giáp. Uy lực của một chỉ dễ dàng xuyên qua phòng ngự của đối phương, đánh vỡ xương vai lão, quả thật là bất ngờ.
Diệp Phong cũng không dễ dàng gì, nếu không nhờ Huyền thiên như ý bổng chặn được một nửa uy lực của đòn liên thủ hợp kích ban nãy thì e rằng gã không bò dậy nổi. Cây tiên thiên hỗn độn chi khí này quả nhiên thần kỳ vô vàn, tấn công như cự chùy không gì không phá được, phòng ngự như kiên thuẫn. Dù hứng chịu công kích mãnh liệt như vậy nhưng nó không hề xây xước, vẫn sáng rực quang hoa, thanh quang rực rỡ.
Diệp Phong thổ ra một ngụm máu ứ trong cổ họng, thể nội nguyên nguyên lực nhanh chóng chảy qua, giúp gã từ từ lành lại mọi vết thương. Gã thụ thương không nhẹ, e rằng nhất thời khó lòng khôi phục được trạng thái tốt nhất. Nhưng gã đánh lén thành công, trọng thương tam trưởng lão khiến chiến lực của đối phương đại giam. So ra, gã còn chiếm đôi phần tiện nghi.
“Tên khốn gian trá, lại dám giả chết để đánh lén.” Đại trưởng lão ngoạc miệng mắng.
“Các ngươi quá tự đại, trách được ai nữa.” Diệp Phong thu Huyền thiên như ý bổng lại, một đôi chủy thủ cong cong xuất hiện trong tay. Một loạt đòn vừa rồi khiến thổ nguyên khí hải của gã tiêu hao rất lớn, hiện tại tam trưởng lão bị thương một tay, muốn ngăn gã không dễ dàng nữa.
Sau khi sáng tạo được Linh tê nhất chỉ, lấy được mấy môn kim nguyên võ kỹ từ Thương gia, giờ gã vận dụng kim nguyên lực chiến đấu, thực lực không kém hơn thổ nguyên.
Tấn tật thuật!
Nếu cự lực thuật phối hợp với thổ nguyên có tác dụng lớn nhất thì Tấn tật thuật phối hợp với kim nguyên tốc độ càng như hổ thêm cánh. Tiếc là cơ sở Thần thông thuật không thể đồng thời thi triển các loại hình khác nhau, bằng không gã đâu gian nan thế này.
Thân hình gã mơ hồ, như gió giật sấm rền, lao vào tam trưởng lão còn đang chấn kinh. Thực lực của lão là nhị giai võ tông, thụ thương rồi e rằng kém hơn cả nhất giai võ tông, gã giết được lão thì chỉ còn đại trưởng lão, cơ hội thoát thân cao hơn nhiều.
“Choang, choang, choang.” Nháy mắt, hai người lại giao thủ hơn mười chiêu. Tam trưởng lão tuy phế mất một tay nhưng thực lực không kém hơn gã, cây đoản côn bảo vệ chặt chẽ thân thể.
Đại trưởng lão gầm khẽ, giơ đại đao lên phi thân đến viện thủ.
“Đến hay lắm.” Diệp Phong đã chuẩn bị sẵn, tay trái búng ra, Linh tê nhất chỉ xẹt tới.
Đại trưởng lão hiểu rõ lợi hại của kim mang, xoay thân đao, hỏa nguyên tràn ra, biến kim mang của Diệp Phong thành hư vô.
Gã nhân lúc đó thoát khỏi tam trưởng lão, nhảy đến sát trước mặt đại trưởng lão, tay phải đâm mạnh, mũi chủy thủ nhắm vào ngực lão.
Tuy dài tấc nào mạnh tấc ấy nhưng đại trưởng lão đã chém đại đao đi, không kịp thu lại, đành dùng tay không chống chọi. Lão thản nhiên lỏng tay khỏi cán đao, ngưng thành hỏa cầu vỗ vào chủy thủ của Diệp Phong.
Lão là tứ giai võ tông, hỏa nguyên thâm hậu, tự thị không sợ gì ngọn chủy thủ sắc bén này.
Khóe mắt Diệp Phong nở nụ cười đắc sính, tay nhanh hơn một phần, chủ thủ đâm vào hỏa cầu liền cắt đôi hỏa nguyên năng lượng, đà không giảm vào đâm vào lòng tay đại trưởng lão.
Cái gì! Đại trưởng lão biến sắc, tay rụt lại, đồng thời ngầm vận kình chụp tới.
Chát. Hỏa câu nổ tung, lực xung kích kinh hồn tràn ra khiến chủy thủ của gã không thể đâm sâu thêm. Giọt máu đỏ trên mũi chủy thủ cũng bốc hơi hết, đó là kết quả ban nãy gã đâm vào lòng tay đại trưởng lão. Chỉ tiếc là đối phương phản ứng quá nhanh, nên không bị thương nặng.
“Đại trưởng lão cẩn thận, tiểu tử này đang sử dụng Ảnh nguyệt song nhận của Nguyệt Sát, có thể phá được nguyên lực.” Tô Biệt ở ngoài xa nhìn rõ, lên tiếng nhắc nhở.
Đại trưởng lão liếc Tô Biệt, mắng thầm: Sao không nói sớm, bằng không lão phu đâu đến nỗi sơ ý như thế.
Diệp Phong không nhân cơ hội truy kích, hai tay đồng thời phát ra kim nguyên, tụ lại trên ngón tay rồi bắn ra. Lưỡng đạo kim mang xẹt vào hai võ tông, cực độ lăng lệ! Gã toàn lực thi triển lục phẩm thân pháp võ kỹ, như ngọn khói xuyên qua kẽ hở giữa hai người rồi lướt đi.
Chỉ cần thoát khỏi đại môn thì gã tùy tiện chạy, đông nam tây bắc đều được, chỉ với hai võ tông không thể ngăn được gã toàn lực phát động tốc độ. Không hẳn tốc độ của họ kém gã nhưng gã đang bỏ chạy nên giữ quyền chủ động, tùy tiện đổi hướng hoặc dừng đột ngột là sẽ kéo giãn được cự ly, hai người đó muốn ngăn cản một đối thủ có tốc độ không kém tất cực kỳ khó khăn.
Đại trưởng lão và tam trưởng lão cũng biết không thể để gã thoát ra nhưng Linh tê nhất chỉ của gã không phải loại võ kỹ dễ ứng phó.
Thấy kim mang đến trước mắt, hai võ tông cùng thi triển thủ đoạn, toàn lực ngăn chặn.
Đại trưởng lão bản thân thực lực vốn cao hơn, hai ngọn lửa trong tay va vào kim quang, phát ra tiếng nổ lảnh lói, hóa giải kim mang thành vô hình. Tam trưởng lão dồn mộc nguyên hùng hậu vào đoản côn khiến thân côn rực lên mười mấy cánh hoa xanh biếc như từng chiếc thuẫn năng lượng nhỏ xíu chặn kim mang. Xuyên qua bảy, tám cánh hoa, kim mang hao tận năng lượng rồi tan thành vô hình.
Linh tê nhất chỉ không được như Tru thần tiễn kỹ, đối diện địch thủ cao hơn mấy cấp, nếu không đánh lén sẽ khó có công hiệu. Nhưng mục đích của Diệp Phong đã đạt.
Chỉ thoáng chốc đó, gã đã lướt đi hơn mười thước, cách đại môn không đầy ba mươi thước nữa. Gã có lòng tin thoát khỏi cửa trước khi đối phương đuổi kịp. Sau đó trời cao đất rộng, mặc cho gã bay cao.
Đợi đi Tô Chiến Thiên! Chỉ cần ta tấn nhập võ tông thì đó là ngày tàn của Lục Lâm bang.
Một đại trưởng lão đã khó chơi thế này rồi, đủ thấy thực lực của Tô Chiến Thiên chắc gã không địch nổi. Chỉ khi gã tấn nhập cảnh giới võ tông mới có hy vọng so tài cao thấp. gã tuy tự tin nhưng không tự phụ, chưa từng bao giờ lao đầu vào những trận chiến không có hy vọng chiến thắng. Nên ba mươi sáu kế, chước chuồn trên hết.
“Gừ.” Sau lưng vang lên tiếng Tiểu Hôi gầm rít khiến gã giật mình. Ngoái lại nhìn thấy trong vòng năm thước quanh mình Tô Chiến Thiên rừng rực liệt diễm như hỏa long vút lên, thanh thế kinh thiên. Tiểu Hôi tuy nhanh nhẹn nhưng cũng khó lòng tránh được công kích trên tất cả các phương vị kiểu này.
Toàn thân nó bao trùm trong thanh quang, sí nhiệt hỏa diễm từ bốn phương tám hướng ập vào hình thành vô số trận oanh tạc, sau một loạt tiếng nổ, nó tỏ vẻ mệt mỏi hẳn, thân hình nhỏ dần, mang theo một dải lửa lao ra khỏi vùng công kích.
Vù. Thanh quang trên mình nó lóe lên, dập tắt lửa dính lên nhưng hình thể nhanh chóng thu nhỏ, trở lại kích thước bằng bàn tay, ầng ậng nước mắt nhìn Diệp Phong.
"Tiểu Hôi!" Gã cả kinh, không bỏ chạy nữa, quay lại tránh khỏi hai võ tông truy kích. Đại trưởng lão và tam trưởng lão đạt được mục đích chặn gã nên không đuổi sát quá, chỉ chặn ở cửa.
Tiểu Hôi nhảy lên tay gã, mắt hiện rõ nét mệt mỏi, ngã vào tay gã rồi không bò dậy được.
Sao vậy? Lẽ nào Tiểu Hôi trọng thương? Gã vội kiểm tra thân thể, phát hiện trừ mộc nguyên phản ứng rất nhẹ ra thì không có gì đáng ngại, gã dồn nguyên nguyên lực vào rồi móc ra một viên mộc nguyên đơn nhét vào miệng nó.
Đơn dược xuống bụng, Tiểu Hôi miễn cưỡng mở mắt, toét miệng đầy uất ức, uể oải tóm lấy vạt áo gã leo lên vai. Xem ra nhất thời nó không thể chiến đấu.
“Cũng may chỉ là một con tứ giai yêu thú mới tấn cấp, chưa biết cách sử dụng sức mạnh, tuy thiên phú thần thông đích xác hùng hậu, khiến ta bó tay nhưng không duy trì được lâu.” Tô Chiến Thiên như hỏa thần giáng lâm, quanh mình hắn cháy đen một vùng, lạnh lùng thốt: “Xem ra vận khí không phải lúc nào cũng đứng bên ngươi, lần này ngươi chết chắc.”
Hắn mừng thầm, ban nãy thấy Diệp Phong bỏ chạy nên hắn bất chấp tất cả thi triển tuyệt chiêu, định đánh gục Tiểu Hôi rồi đuổi theo gã. Ai ngờ cự viên vì chống lại công kích của hắn mà hao tận năng lượng còn gã lại ngu xuẩn quay lại cứu nó. Đúng là ngu không để đâu cho hết.
Với hắn, vì một con yêu thú mà mất mạng là việc của kẻ ngốc. Yêu thú dù lợi hại đến đâu cũng là nô lệ của nhân loại, dù chết nhưng có giá trị thì hắn không ngần ngại hy sinh.
Ba võ tông đứng thành hình chữ Phẩm vây gã lại, tình thế trở nên rất bất lợi…
“Đấu với hai võ tông mà có thể đả thương một người, suýt nữa chạy thoát, dù ngươi là địch nhân, bản bang chủ cũng phải nói tiếng bội phục.” Tô Chiến Thiên ngưng trọng nhìn gã, lạnh lùng nói: “Nể thực lực của ngươi, ta cho thêm một cơ hội, chỉ cần ngươi chịu quy phục thành nghĩa tử của ta, ta sẽ không giết ngươi.”
“Hừ, Tô Chiến Thiên, đầu óc ngươi là đất hả? Muốn ta làm nghĩa tử, si tâm vọng tưởng! Nếu ngươi muốn bái ta làm nghĩa phụ thì tiểu gia còn có thể cân nhắc.” Diệp Phong cười thảm, cục diện này gã không còn gì để mất.
“Xem ra ngươi quyết tâm muốn chết.” Tô Chiến Thiên mục quang lạnh lại, sát ý ràn rạt. Ban nãy Diệp Phong đấu với hai vị trưởng lão hơn nửa canh giờ, e rằng đã đến lúc kiệt quệ rồi. Ban nãy hắn đấu với Tiểu Hôi nhưng hiểu rõ tình hình trận đấu bên cạnh, mấy chiêu võ kỹ của Diệp Phong đích xác bất phàm nhưng nếu so với hắn vẫn chưa đủ.
“Lưỡng vị trưởng lão, chặn ở lối thoát để bản bang chủ tự tay thu thập tên khốn cuồng vọng này.” Khí thế trên mình hắn tăng nhanh, áp lực ngút trời tràn tới.
Hai võ tông tỏ vẻ hổ thẹn, tuy Tô Chiến Thiên không tránh nhưng thân là võ tông cường giả, liên thủ bắt một thiếu niên võ sư mà không thành, suýt để gã chạy mất. Trước mặt mấy trăm bang chúng mà mất hết thể diện như thế, ánh mắt cả hai nhìn Diệp Phong đầy oán độc, gã chiến tử thì thôi, còn nếu bị bang chủ bắt, cả hai nhất định sẽ cho gã nếm mùi sống không bằng chết là thế nào.
“Hôm nay lão phu được mở mắt, một thất giai võ sư nhỏ nhoi mà bức mấu võ tông Lục Lâm bang đến mức đó. Tô Chiến Thiên cũng phải dốc toàn lực, nếu không tận mắt chứng kiến chắc lão phu không đời nào chịu tin.” Lão giả ban đầu có vẻ khinh thị Diệp Phong, giờ tỏ vẻ thán phục.
“Xem ra đến thế là cùng, đến lượt chúng ta ra mặt chưa?” Một võ tôn khác cười bảo.
“Cứ xem đã, không cần thì không nên nhúng tay vẫn hơn. Quy củ bao đời của Thương gia là không xen vào tranh chấp giữa các thế lực Vân Châu.” Lão giả lắc đầu.
“Vạn nhất Tô Chiến Thiên hạ sát thủ thì sao?”
“Lẽ nào ngươi cho rằng tiểu tử này sẽ mất mạng ngay, không cho chúng ta cơ hội xuất thủ hả?”
“Việc đó không hẳn, ha ha. Xem tiếp đi, có lẽ thật sự thấy kỳ tích gì chăng.”
Ở chiến trường bên dưới, giao đấu bắt đầu kịch liệt. Diệp Phong thi triển thân pháp, đẩy tốc độ lên cực điểm, du dấu với Tô Chiến Thiên, hai gã gã luôn vận sẵn kim nguyên, Linh tê nhất chỉ sẵn sàng phát ra, miệng ngậm mấy viên thất phẩm kim nguyên đơn, nếu bị Tô Chiến Thiên bức đến độ không tránh được thì búng ra giải vây.
Tô Chiến Thiên nghiến răng trợn mắt, cơ hồ phát cuồng. Nhưng thứ khác đã đành, kim mang mà đối thủ bắn ra chứa uy lực quá kinh nhân, với thực lực lục giai võ tông mà hắn không dám chính diện nghênh tiếp. Mỗi lần Linh tê nhất chỉ bắn tới, hắn chỉ biết tránh đi hoặc phòng ngự, vất vả lắm mới bức Diệp Phong vào tuyệt cảnh thì gã lại lướt đi trơn tuột như con lươn. Tốc độ của hắn còn cao hơn Diệp Phong nhưng muốn đắc thủ nhanh chóng là chuyện bất khả thi.
“Xú tiểu tử, ta xem ngươi còn bao nhiêu kim nguyên để tiêu hao nữa.” Kim quang đó tuy vút ra trong khoảnh khắc nhưng cực kỳ ngưng kết, nguyên lực hao phí không ít, Diệp Phong liên tục lợi dụng nguyên nguyên lực bổ sung cho khí hải, đồng thời nuốt nguyên đơn mới có thể bắn ra không e dè. Bất quá nguyên nguyên lực bổ sung phần nào cho khí hải hơn nữa nguyên nguyên lực của gã không phải vô cùng vô tận.
Năng lượng mà Tô Chiến Thiên sử dụng phần lớn là lấy nguyên lực dẫn động thiên địa chi lực, tiêu hao thật sự của thân thể không như Diệp Phong, nếu gã là khí hải tu luyện giả, e rằng kiệt sức từ lâu rồi. Gã chống chọi dai hơn hắn dự liệu, cả hai chơi trò đèn cù cút bắt suốt một canh giờ, chưa ai thấy đối phương có vẻ gì sẽ hụt hơi.
“Hừ, chịu chết đi.” Tô Chiến Thiên sau rốt cũng không nén được, không biết đến lúc nào khiến Diệp Phong kiệt lực, để tránh đềm dài lắm mộng, hắn quyết định xuất tuyệt chiêu.
"Thất phẩm võ kỹ: Hỏa quyển long đằng!" Hồng mang trên mình Tô Chiến Thiên rực lên, thiên địa chi lực quanh đó dâng tràn, hình thành một ngọn lửa quanh hắn, bên trong ẩn chứa mấy con hỏa long lượn vòng, phát ra nhiệt độ nóng nghẹt thởi.
Mắt Tô Chiến Thiên lóe hung quang, mấy con hỏa long rít lên lao tới, thân rồng rực lửa vây kín Diệp Phong, đầu rổng ngẩng lên bổ vào giữa. Hỏa long chưa tới, gã đã cảm nhận được khí tức nóng rực, huyết dịch toàn thân sôi trào.
Cách. Diệp Phong cắn nát hai viên thất phẩm kim nguyên đơn trong miệng, Kinh cức thứ giáp quanh mình dài ra, mũi gai không còn giống nguyên hình mà giống một cây kim sắc chủy thủ cùng loan đao, cực kỳ đáng sợ.
Gã múa tít Ảnh nguyệt song nhận, lợi dụng hiệu quả phá được nguyên lực của chủy thủ, liên tục xuất ra mưới mấy đạo tàn ảnh khiến hỏa nguyên long thể vây phủ quanh mình mỏng hẳn. Nhờ vào kim nguyên hồn hậu, gã lao mình thoát ra ngoài.
“Ầm.” Tại vị trí gã đứng, mấy đầu rồng va nhau, tiếng nổ kịch liệt vang trời khiến cả Lục Lâm bang tổng bộ lắc lư.
Thân ảnh Diệp Phong bị hất văng đi, lăn mấy vòng trên không rồi đập vào một bức tường, tường đổ xuống chôn vùi gã.