Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 258: Sắp có biến cố

Trước Sau

break
Nhờ gom yêu hạch để có đủ ngũ hành nguyên lực, Diệp Phong sẽ thông qua luyện chế nguyên đơn tôi luyện thần thức đồng thời nâng cao đẳng cấp luyện đơn. Tin rằng không lâu nữa gã sẽ luyện được lục phẩm nguyên đơn.

Nguyên đơn đạt đến lục phẩm, giá trị cũng tăng vọt, yêu hạch đổi được sẽ tăng nhiều lần. Quá trình tuần hoàn: gom yêu hạch để hút nguyên lực luyện chế nguyên đơn rồi mang bán… cứ thế thì dù không bán vạn niên linh ngọc dịch đã pha, gã cũng có tài phú cố định để duy trì thế lực phát triển. Thành thử gã không lo thiếu tiền.

Ở đại lục không có luyện đơn sư nào dễ dàng lấy yêu hạch chuyển hóa thành nguyên đơn như gã, đặc biệt là nguyên đơn cao giao đều cần yêu hạch của cao giai yêu thú cùng những dược liệu quý hiếm khác, tỷ suất thành công cũng không cao. Nguồn thu này chỉ mình gã thực hiện được.

“Chắc các vị chờ đợi đã lâu, vật phẩm đấu giá tiêu điểm lần này phẩm - - vạn niên linh ngọc dịch đến lúc xuất hiện.” Mỹ nữ chủ trì trịnh trọng đón lấy lọ ngọc được nhân viên phục vụ đưa tới, thu hút mọi ánh mắt.

“Giọt ngọc dịch này tuy chỉ có nồng độ một phần mười nhưng có thể vô điều kiện đề thăng một cấp thực lực với cường giả cấp võ tông, hơn nữa là trợ thủ đắc lực trong tương lai đột phá võ tôn cảnh giới. Linh dịch này được giám định tông sư của bản trường - - Du đại sư thân tự giám định, phẩm chất tuyệt đối không có vấn đề, các vị cứ yên tâm.”

Người chủ trì không cần lắm lời, tuyên truyền quảng cáo từ hai ngày trước đã loan báo rõ ràng hiệu dụng thần kỳ của linh dịch, giờ chỉ cần các thế lực dốc sức đua tranh là xong.

Ánh mắt tham lam dưới đài đều đổ dồn vào bình ngọc.

“Giá khởi điểm tám vạn tinh tệ, một lần thêm ít nhất 1000.” Mỹ nữ lại mỉm cười, tiếp tục cho đấu giá.

“Tám vạn!” Chưa dứt lời đã có người trả giá.

“Mười vạn!” Một lão giả mập cười ha hả, nâng thêm hai vạn.

...

Giá liên tục tăng lên, thoáng sau đã tới mười hai vạn. Giá này khiến người người phải bỏ cuộc, chỉ còn lại ba trong tứ đại thế lực vẫn còn tranh chấp.

“Mười ba vạn.” Tô Biệt hơi giần giật da mặt, cái giá này đã khiến hắn xót ruột.

“13 vạn năm ngàn.” Một trưởng lão Thanh Hổ bang cười nhạt nhìn Tô Biệt: “Con ruột Tô Chiến Thiên chết rồi lại phái một nhãi ranh đến. Chàng trai trẻ… nên học cách cẩn thận là hơn.”

Họ e ngại Tô Chiến Thiên chứ không ngại gì Tô Biệt, thậm chí có phần khinh miệt.

“14 vạn.” Mắt Tô Biệt ánh lên lạnh lẽo, nhưng vẫn tỏ vẻ cực kỳ bình tĩnh: “Đáng hay không phải xem vào tài lực. Thanh Hổ bang hai tháng trước vừa có vụ mua vào lớn, không hiểu còn bao nhiêu tiền.”

“Hừ.” Trưởng lão đó không tiếp lời, đúng như Tô Biệt nói, lần này Thanh Hổ bang chỉ gom được tối đa là 13 vạn năm nghìn.

Trương Bách Cường rút khỏi cảnh tranh, Trương gia cách Tứ Hải thành xa nhất, giờ e rằng tin tức đấu giá mới về đến gia tộc. Y vô tình đi qua nên đến kịp nhưng tiền trong tay không nhiều.

“Trương gia thiếu gia! Lục Lâm bang mấy năm nay ngày càng ngông cuồng, nếu Tô Chiến Thiên lấy được linh dịch, sau này đột phá võ tôn thì ba nhà chúng ta không còn yên ổn được nữa. Chi bằng… dồn tiền trong tay thiếu gia cho Lôi gia để chúng ta đả kích Lục Lâm bang, được chăng?” Một trung niên đại hán cười quỷ dị với Trương Bách Cường.

“Sao không là Lôi gia cho mỗ mượn tiền để dẹp tính ngông cuồng của Tô Biệt, chẳng phải tốt hơn sao?” Trương Bách Cường không phải đồ ngốc, tiền cho mượn thì dễ, lấy về thì khó như lên trời. Hơn nữa ai dám chắc linh dịch rơi vào tay Lôi gia, kết quả sẽ tốt hơn rơi vào tay Lục Lâm bang?

Hơn nữa đợi khi Lôi gia lợi dụng giọt linh dịch này mà quật khởi, món tiền đó chẳng phải sẽ ngoan ngoãn quay về với họ sao. Chơi với hổ không phải là việc Trương gia đại thiếu thích làm.

Thấy người chủ trì sắp tính, người Lôi gia nghiến răng nói to: “Mười lăm vạn.”

Đồng thời y hạ giọng nói với Trương Bách Cường: “Trong liên minh ba nhà ở đây, Lôi gia gom được nhiều tiền nhất nên phải do bản tộc đứng ra. Dù thế nào thì tất cả vẫn là minh hữu, chúng ta giành được còn hơn lọt vào tay Tô Chiến Thiên nhiều.”

“Hi trưởng lão thấy thế nào?” Trương Bách Cường mỉm cười, đưa vấn đề sang cho Thanh Hổ bang.

“Lão phu có một phương án, may ra lưỡng toàn kỳ mỹ.”

“À.” Người của Lôi gia nheo mắt, tin mang rực lên.

“Ba nhà cùng xuất tiền mua linh dịch rồi pha thành mười giọt trước khi thương nghị cách phân chia, thế nào?” Hi trưởng lão đề nghị.

“Pha ra rồi, công hiệu của linh dịch chỉ ngang với thiên niên linh ngọc dịch, giá tối đa khoảng một vạn hai, mười giọt cũng mới có 12 vạn, chẳng phải chúng ta lỗ vốn sao?” Người Lôi gia hơi sầm mặt.

“Chia ra mỗi nhà lỗ hai vạn tinh tệ, vẫn hơn để Tô Chiến Thiên lấy được.” Trương Bách Cường nhướng đôi mày rậm: “Tại hạ thay mặt Trương gia chấp nhận cách này.”

“Phương pháp cố nhiên không tệ nhưng do ai ra mặt mua linh dịch nhỉ?” Người lô gia cười lạnh. Người ra mặt mua đương nhiên sẽ có linh dịch trong tay, ai dám bảo đảm người đó sẽ không nuốt trọn? Dù thế nào thì lọt vào tay mình vẫn hơn.

Trước khi Lục Lâm bang quật khởi, quan hệ ba nhà không tốt chứ đừng nói là tín nhiệm, giao tư cách đấu giá vào tay nhà khác, e rằng không nhà nào chịu. Ai nấy có lòng riêng tư tranh luận một hồi, sau cùng vẫn không đi đến phương án thích hợp.

Trương Bách Cường thầm cười lạnh, Thanh Hổ bang và Lôi gia hiển nhiên còn chiêu khác, e rằng sẽ cướp hàng giữa đường. Hợp tác không thành, họ cũng không buồn gì, nếu không vì Trương gia cách quá xa, không gom đủ tiền, chỉ e cũng sẽ tính toán như vậy.

Giọt linh dịch này, hiển nhiên nhà nào cũng không chịu bỏ qua.

“Mười tám vạn, chúc mừng khách nhân này giành được linh dịch.” Sau cùng vạn niên linh ngọc dịch vẫn bị Tô Biệt mua được.

Trong phòng quý tân, Diệp Phong mặt sầm xuống, có cảm giác tự mình hại mình. Gã vạn lần không ngờ giọt linh dịch đã pha này lại lọt vào tay Lục Lâm bang. Gã đoán rằng dù thế nào, thế lực ba nhà cũng không cho phép linh dịch rơi vào tay Lục Lâm bang mới đúng.

“Thấy quỷ rồi. Tam gia liên hợp chắc phải gom được hơn ba mươi lăm vạn, sao lại để Tô Biệt mua được, lẽ nào họ còn ý khác?” Diệp Phong gần như phát cuồng, nếu để Tô Chiến Thiên phục dụng linh dịch, kế hoạch san bằng Lục Lâm bang sẽ khó hơn. nhiều

“Không đúng, việc này tất có huyền cơ.” Gã lãnh tĩnh suy nghĩ, hình như nắm bắt được đầu mối.

“Xem ra vẫn chưa kết thúc…” Gã nhếch môi, đột nhiên minh bạch.

Quá trình đấu giá chỉ là tranh lấy tiên cơ. Không có nghĩa rằng Lục Lâm bang lấy được linh dịch là thu được lợi. Ba nhà kia nhất định sẽ có hành động, gã cứ việc đợi xem kịch hay.

Nói chung không thể để linh dịch rơi vào tay Tô Chiến Thiên, nhìn theo bóng Trương Bách Cường, Diệp Phong tỏ vẻ nghĩ ngợi.

Xem ra gã nên tính toán cho tử tế mới được.

oOo

Kết thúc hội đấu giá, nhân mã Lục Lâm bang không vội về ngay mà ở lại Tứ Hải thành, tựa hồ chờ đợi gì đó.

Diệp Phong thuận lợi nhận lấy mười hai vạn tinh tệ, gã dồn vào môt tấm trữ tinh tạp làm vốn sau này phát triển lực lượng. Đoạn gã lặng lẽ ở lại Tứ Hải thành, đợi tình thế phát triển.

“Ngân Tinh, có tin của Nguyệt Sát không?” Ở nơi cư ngụ của Lục Lâm bang, Tô Biệt tựa lên ghế, hỏi một võ sư.

“Không có tin gì…” Ngân Tinh lắc đầu nghi hoặc: “Cò gì bất trắc không? Võ sư đó thân hoài trọng bảo, có cao thủ bảo vệ cũng không phải chuyện lạ.”

“Cao thủ? Trừ phi võ tông, không thì với thực lực của Nguyệt Sát, dù không đắc thủ cũng tuyệt đối có thể thoát thân quay về.” Tô Biệt trầm ngâm một chốc rồi nói: “Giờ y vẫn chưa về chứng tỏ việc này còn khả năng. Tính cách của y là chỉ có năm phần cơ hội cũng sẽ tận lực. Có lẽ vì đợi cơ hội nên mới chần chừ.”

“Lần này hộ tống linh dịch quay về rất khó khăn, việc này có vai trò quan trọng với sự phát triển sau này của Lục Lâm bang.” Hắn trở nên thận trọng: “Nếu có mặt Nguyệt Sát, người đột vây phải là y. Gần như không có ai trong tam đại thế lực nhận ra y, không ai ngờ linh dịch lại không nằm trong tay thiếu gia ta.”

“Nhưng… đến giờ Nguyệt Sát còn chưa về…”

“Không sao, việc của y mà xong thì sẽ bù lại tổn thất tiền bạc mua linh dịch lần này. Còn viêc đột vây… chỉ cần kế hoạch thành công, dù đổi người khác thì cơ hội vẫn còn rất lớn.” Tô Biệt cười nắm chắc: “Bản thiếu gia dám mua lọ linh dịch thì sẽ chắc chắn đưa được đến trước mặt nghĩa phụ.”

“Còn an nguy của thiếu gia?”

“Chúng không lấy được linh dịch, lẽ nào dám giết ta?” Hắn ung dung mỉm cười: “Làm việc cho nghĩa phụ, mạo hiểm một chút cũng không sao.”

“Thiếu gia anh minh thông tuệ, gan dạ hơn người, khó trách được bang chủ trọng dụng.” Ngân Tinh lớn tiếng nịnh, thầm cho rằng sau việc này địa vị của Tô Biệt sẽ cao vọt, nên nhân cơ hội đứng cùng hàng ngũ với hắn là hơn.

“Thanh Hổ bang và Lôi gia có tin tức gì không?”

“Theo thám tử hồi báo, bốn võ tông của hai nhà đã đi khỏi nơi trú chân, e rằng đến đâu đó quanh Tứ Hải thành.”

“Quả nhiên... Còn Trương gia? Tuy họ ở xa nhưng cũng nên đề phòng.” Tô Biệt lại hỏi.

“Trương gia võ tông tựa hồ không động tĩnh gì, có lẽ họ biết nhưng không đến kịp. Bất quá cao giai võ sư ở địa bàn gần đây không ít, nên đề phòng đôi chút.”

“Được, lệnh cho người mai phục lập tức ra khỏi thành, tối nay tất cả hành sự theo kế hoạch.”

“Vâng.”

break
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc