Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 131: Đuổi!

Trước Sau

break
Thu Tru Thần cung lại, sắc mặt gã thay đổi, nở nụ cười lạnh lùng, lao vào toán lâu la còn đang ngơ ngẩn, “các ngươi cũng ở lại thôi.”

Tiếng hô kinh hoảng vang lên liên tục, thoáng sau gã đã giết sạch toàn trường.

“Không phải ta không cho các ngươi cơ hội đào tẩu.” Diệp Phong hừ lạnh, liếc dãy thi thể vừa đoạn khí. Đối với địch nhân, gã chưa bao giờ từ bi, nếu chúng chạy từ trước, gã sẽ không truy sát, tiếc rằng chúng quyết tâm theo Lục Trúc bang, vật thì không thể trách gã độc ác.

Biết bí mật về Tru Thần cung, kết cục chỉ là: Chết.

Thanh lý hiện trường xong, gã xác định không còn ai sống sót mới thở phào. Từ rày Lục Trúc bang không còn tồn tại nữa. Còn tam đương gia Mạnh Lãng đang nằm dưỡng thương đâu đó, gã cũng không muốn tự động thủ, tin rằng không lâu nữa, các võ giả bị Lục Trúc bang chèn ép đủ đường sẽ được tìn mà xông tới. Kết quả của hắn không cần đoán cũng biết.

“Xem ra Lục Trúc bang thật sự tích cóp được ít nhiều… Ta không thể nhường cho người khác.” Dợm bước định đi, gã đột nhiên nhớ ra, lại quay lại.

Lần mò trên mình Lâm Đắc Ý một hồi, gã tìm thấy một cái chà khóa, chắc có liên quan đến kho tài phú của Lục Trúc bang. Đoạn gã mở Nguyên linh nhãn nhìn quanh.

Phía sau một giá gỗ tầm thường có hữu nguyên lực dao động!

Gã đi tới, lần mò trên tường một lúc, quả nhiên thấy một lỗ khóa được che giấu. Tra chìa khóa vào, vừa như in.

“Cạch,” cửa ngầm bật mở, trong đó đặt một chiếc hộp gấm hoa văn đẹp đẽ, mở ra thì thấy một cái trữ vật đại.

Không gian trữ vật phẩm tầm thường không cần nhỏ máu nhận chủ như nguyên trạc, nên gã rất dễ dàng kiểm tra được tài phú trong đó. Ước chừng có 2000 tinh tệ cùng vài bảo bối quý giá. Tuy gã có thể luyện chế nguyên đơn nên không thiếu tiền nhưng quyết không chê thứ tự nhiên đến tay. Tích lũy mười mấy năm của Lục Trúc bang được gã tươi cười nhận lấy.

“Ồ! Là… võ kỹ bí cấp!” Gã hoan hỉ lấy một võ kỹ quyển trục rực hắc quang ra, bên trên đề mấy chữ.

Ngũ phẩm thổ nguyên võ kỹ: Địa long chấn!

Võ kỹ quyển trục là bí kíp cao cấp hạn chế số lần đọc. Chỉ cần dồn nguyên lực có thuộc tính tương ứng vào, quyển trục sẽ xuất hiện tin tức, đọc quá số lần cho phép, quyển trục sẽ tự động bị phế. Võ kỹ phẩm cấp cao hiến khi xuất hiện ở thị trường, đa phần là bảo bố được các thế lực và cường giả trân tàng.

Võ kỹ quyển trục Địa long chấn này, Lâm Đắc Ý mua về mới đọc qua một lần, còn một cơ hội đọc nữa, thành ra không nhiên tiện nghi cho Diệp Phong.

Tuy phẩm cấp của võ kỹ này không bằng Thập bát điệp chấn nhưng phương thức công kích cũng có điểm độc đáo. Vốn tuân theo nguyên tắc không cần nhiều chỉ cần tinh về võ kỹ, gã chạm tay vào quyển trục, từ từ dồn thổ nguyên lực.

Quyển trúc rực lên u hắc quang mang, tin tức mát lành chảy vào óc gã.

Thổ nguyên võ kỹ: Địa long chấn. Phẩm giai: Ngũ phẩm trung đẳng. Đặc tính: Nhờ vào vật chất truyền đi thổ nguyên năng lượng, khiến uy lực công kích tăng gấp đôi. Nếu vật chất truyền đạo thuộc thổ trong ngũ hành thì uy lực gấp bội.

Gã từ từ nghiền ngẫm môn võ kỹ này, bất giác liếm môn. Lợi dụng các loại vật chất truyền lực đạo, dù không có thực lực võ sư cũng có thể thi triển công kích tầm xa, trong những hoàn cảnh nhất định sẽ khiến đối thủ không kịp trở tay. Lúc trước Liễu Hồng Diệp suýt nữa thất bại vì chiêu này.

Hơn nữa nếu những chất thuộc thổ trong ngũ hành như nham thạch, bùn đất để phát động công kích, uy lực gần đạt đến lục phẩm võ kỹ. Theo trình độ của điệp chấn công kích thì ít nhất cũng không kém hơn Bát điệp chấn.

Nhưng Địa long chấn cũng không thể sử dụng rộng rãi, không có vật chất trung gian, chiêu võ kỹ này vô dụng.

“Chiêu này phát huy đặc tính của thổ nguyên chấn kích… Tuy khác với điệp chấn nhưng bản chấn tương đồng.” Gã cân nhắc một lúc, xòe tay ra vận thổ nguyên lực vỗ mạnh xuống đất.

“Chát”, cách đó ba thước, chiếc ghế gỗ đỏ Lâm Đắc Ý thích nhất hóa thành mạt gỗ trong nháy mắt.

“Cũng không tệ, đợi ta luyện thành môn võ kỹ này, e rằng có thể công kích mọi mục tiêu trong vòng mười thước.” Với thực lực võ sĩ mà công kích tầm xa, nhất định sẽ khiến một số đối thủ cả kinh, gã vừa ý gật đầu.

oOo

Bên ngoài tổng bộ Lục Trúc bang tụ tập rất đông võ giả đến xem náo nhiệt. Diệp Phong tru sát Lý Mưu tại bắc môn đã lan khắp Xuân Ý thành, hơn nữa một thiếu niên đơn thương độc mã xông vào Lục Trúc bang đang là chủ đề nóng nhất của chúng nhân. Họ ở ngoài đợi kết quả cuối cùng.

Tuy trước đây gã thể hiện thực lực không tệ nhưng Lâm Đắc Ý là tứ giai võ sư, hơn nữa vừa rồi nhị đương gia cũng vội vàng quay lại. Diệp Phong phải đối diện với hai võ sư, một thiếu niên nhỏ nhoi có ứng phó được không?

Hà huống, lâu la ở tổng bộ tuy thực lực không ra gì nhưng số lượng rất nhiều, với sức một mình đối kháng cả bang phái, e rằng gã lành ít dữ nhiều.

“Hắn… hắn ra rồi.” Có người kinh hô, ánh mắt tất cả tụ vào thiếu niên đang từ từ đi ra. Rất nhanh, ánh mắt đó từ chờ đợi biến thành nghi hoặc.

“Lẽ nào… thiếu niên này xông vào chỉ để đàm phán?” Suy nghĩ chung là vậy. Kỳ thật, không phải tất cả đều không đứng về phía gã, gã dễ dàng tru sát Lý Mưu thì thắng thêm hai võ sư cũng chưa hẳn là không làm được.

Nhưng, nụ cười thuần hậu, y phục sạch sẽ, thần thái thản nhiên… Diệp Phong không giống một người vừa trải qua khổ chiến, mà giống vừa vào tổng bộ Lục Trúc bang uống trà đàm tiếu.

Thật ra trong đó xảy ra chuyện gì, chúng nhân đều nghĩ vậy.

Vừa ra khỏi, Diệp Phong lập tức bị đám đông khiến cho ngẩn ra, rồi kịp thích nghi ngay. Gã thản nhiên sờ lên mũi, hồi lâu mới thốt ra một câu: “Lục Trúc bang không còn tồn tại nữa…”

Nhân lúc chúng nhân còn mải chấn kinh với câu nói, gã lướt người qua khẽ hở đi mất. Một lúc sau mới có người định thần lại được, mấy võ sĩ lớn mật thận trọng vào tổng bộ Lục Trúc bang làm rõ chân tướng khiến tất cả chấn động.

Một thiếu niên chưa đầy mười tám tuổi lại liên tục tru sát va đương gia võ sư của Lục Trúc bang rồi ung dung bỏ đi. Đặc biệt khi phát hiện ra Lâm Đắc Ý vì không chịu được đày đọa mà tự hủy khí hải vong thân thì niềm kinh hãi của họ biến thành sợ hãi. Thủ đoạn độc ác như thế, thiếu niên đó lai lịch thế nào? Gã và Lục Trúc bang thật ra có thâm cừu đại hận gì?

Mấy ngày sau, những người hiếu sự nghe ngóng được rằng từng có một thiếu niên đặc biệt xuất hiện tại Hồng Diệp bang, hơn nữa đã tạo ra không ít kỳ tích trong lúc giao đấu với Lục Trúc bang. Sau rốt người ta cũng kết hợp hình ảnh hai thiếu niên làm một.

Câu đố được giải. Thiếu niên này chắc đến báo thù cho Hồng Diệp bang. Ai nấy đều chấn kinh, đồng thời cảm thán Lục Trúc bang chạm vào người như thế coi như họ đen đủi.

Bất quá việc xảy ra sau đó không có ý nghĩa gì với Diệp Phong. Lục Trúc bang chỉ là đồng phạm, thanh lý chúng chưa khiến gã vừa lòng. Cừu nhân chân chính của gã chỉ có Tô Kiệt… còn cả Lục Lâm bang!

“Đợi nhé, Tô Kiệt... ngươi không sống được lâu nữa đâu.” Lướt đi trên đường, gã nheo mắt lại lầm rầm, sát ý lờ mờ hiện lên.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc