Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 113: Nhảy xuống khe núi

Trước Sau

break
Lúc đó gã bị ba võ sư dồn đến sát vách đá, phía sau là vực sâu không đáy, trước mặt là ba võ sư thực lực cao hơn hẳn đang hau háu chờ. Không gian cho gã thi triển không nhiều.

Tuy có lĩnh ngộ hoàn toàn mới về cảnh giới Nghĩ thần nhưng từ lĩnh ngộ đến thực tiễn còn một khoảng cách. Hà huống gã chỉ mới mò được một chút bề ngoài, muốn dựa vào đó để thoát khốn quả thật không dễ.

Cười khổ bất lực, gã mắng thầm mình vận khí không tốt, bị bức đến tuyệt cảnh này mới lĩnh ngộ được cảnh giới thứ hai của Nguyên Thần quyết, coi như xui tột độ. Nếu lĩnh ngộ sớm hơn, có lẽ đã không sa vào khốn cảnh này.

Nhưng lúc này thân hình gã biến ảo càng khó dò, bộ pháp càng quỷ dị, tả hữu xung đột, bọn A Ngốc nhất thời không cách nào thu nhỏ vòng vây nữa, ngược lại vì gã di chuyển như quỷ mị, chúng nhân buộc phải kéo giãn vòng vây, sẵn sàng phản ứng khi gã đột vây.

Đạo lý rất đơn giản: Vòng vây càng nhỏ, gã càng phải chịu áp lực lớn hơn nhưng với những người bao vây, áp lực cũng tăng theo. Nếu họ không có ưu thế tuyệt đối về nguyên lực công kích, chỉ bằng giao đấu cận thân, e rằng khó vây khốn được gã.

Nên họ phải chừa ra cự ly để kịp có phản ứng khi gã đột vây. Áp sát quá thì sơ hở cũng nhiều hơn. Ban nãy họ vây quanh gã, cách chừng sáu, bảy thước, là cự ly thích hợp, nhưng hiện tại gã linh động hơn hẳn, với khoảng cách đó họ không dám chắc sẽ nắm bắt được hành động của gã. Cự ly liền được kéo giãn thành mười một, mười hai thước, có không gian này, họ tiếp tục áp chết chặt chẽ, không để gã có cơ hột thoát thân.

Nhất thời, bốn người sa vào cảnh giằng co. Diệp Phong cố nhiên không thoát được, nhưng ba võ sư cũng chỉ vây chặt vòng ngoài, không thể bắt được gã. Cũng may là nếu hai thổ nguyên võ sư đổi thành người thiện nghệ tốc độ như kim, mộc, hỏa thì gã bi bắt lâu rồi.

Hơn mười phút sau, Tô Kiệt cũng tới.

“Các ngươi còn chần chừ gì nữa, ba võ sư vây một võ sĩ mà không bắt được.” Thấy tình cảnh giằng co, gã nóng lòng trách.

“Thiếu gia bất tất nóng lòng, hôm nay tiểu tử này tất táng mệnh ở đây.” Tuy không thể thu gọn vòng vây nhưng cả ba đang từng bước bức gã đến sát vách đá. Đợi khi gã không chỗ lùi nữa, làm sao tránh được công kích của họ.

“Được, tốt nhất là bắt sống cho ta. Nhất định ta phải đày đọa hắn sống không bằng chết.” Mặt Tô Kiệt hiện rõ nét anh ác gần như điên cuồng. Hắn vừa không cam lòng vừa ghen tị với Diệp Phong, vừa sợ gã. Thấy đối phương sắp lọt vào tay mình, bất giác trong lòng hắn dấy lên khoái cảm khôn tả.

“Ngươi không được như nguyện đâu.” Con ngươi gã sáng lên khiến người khác rợn người, nhìn chằm chằm gương mặt Tô Kiệt khiến hắn rùng mình.

Hồng Diệp thư... xin lỗi, đệ đã tận lực rồi… Nguy khốn hôm nay, e là đệ khó thoát chết. Bất quá trước khi đệ chết sẽ khiến Lục Lâm bang trả giá đắt.

“Vù”, lách trách đòn công kích của A Ngốc, gã lùi lại cực nhanh, hai chân giẫm vào mép vách đá.

“Ngoan ngoãn bó tay chịu trói đi. Nếu ngươi rơi xuống, e rằng xương cốt cũng tan tành.” Lâm Đắc Ý gằn giọng cười lạnh.

“Vậy ngươi đến thử xem. Dù ta rơi xuống cũng đủ khả năng mang theo một cái đệm.” Gã cười lạnh khinh miệt, hàn ý trong lời nói khiến ba người đang bức đến phải dừng bước.

Nếu võ sĩ tầm thường, cả ba tất sẽ khinh thường, một võ sĩ muốn kéo một võ sư chết chìm theo, hiển nhiên là không thể nào. Nhng đối diện với thiếu niên hết lần này đến lần khác khiến họ chật vật thì buộc cả ba phải cân nhắc.

“Chống chọi được dưới tay bọn ta đến giờ, là một võ sĩ mới tấn cấp, ngươi có thể tự hào.” A Ngốc lúng búng: “Nhưng hôm nay ngươi buộc phải chết, chỉ cần bọn ta hợp lực tung ra một đòn, ngươi không còn cơ hội nữa. Có trách thì trách ngươi chọn sai đối tượng khiêu chiến.”

“Rơi xuống vẫn hơn lọt vào tay các ngươi.” Mặt gã lạnh tanh, ung dung đáp.

Gã ung dung chắp tay đứng ở vách đá nheo mắt. Gió núi mơn qua, y phục rách nát dính đầy vết máu tung bay khiến toàn thân gã toát lên nét phiêu dật. Chúng nhân bát giác nóng mắt, sắp chết mà còn ở đó trình diễn?

Tô Kiệt muốn bắt sống còn gã bị bức đến tuyệt lộ rồi, bọn A Ngốc không cần thiết phải vội, trong tình huống này, gã muốn đào thoát chỉ là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.

Gã quan sát kỹ càng tình thế, đầu óc tính toán thật nhanh.

Sau cùng gã hành động trước, lướt đi quỷ dị, thân hình vào vào khe giữa A Qua và A Ngốc.

“Vọng tưởng!” Không phải lần đầu gã đột vây kiểu này, A Qua thập phần ung dung lắc người chặn đường tiến, còn A Ngốc vỗ một chưởng vào hướng gã lướt qua.

“Ngươi mắc lừa rồi.” Khóe miệng gã nhếch lên đẹp đẽ, hơi nghiêng người, quay lưng về đòn công kích của A Ngốc, đồng thời hơi trầm xuống chuyển thành Hùng thế, thân thể dấy lên dao động thổ nguyên. Điệp chấn phòng ngự!

“Chát!” Gã hứng nguyên đòn đánh hung hãn của A Ngốc, sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun ra một ngụm máu, bị đại lực hất văng đi.

Điệp động phòng ngự tối đa chỉ chặn được công kích của thất giai võ sĩ, tuy A Ngốc chưa dốc toàn lực nhưng một đòn đó ngang với uy lực của nhị giai võ sư. Gã không thể chống nổi.

A Ngốc nhất kích đắc thủ đâm ra ngẩn người, nhưng thấy hướng gã văng đi thì chợt biến sắc. Diệp Phong đang lao về phía Tô Kiệt. Lúc đó A Qua vừa phi thân chặn đường bỏ chạy của gã, không chỉ nguyên lực tạm thời cạn kiệt mà trọng yếu hơn là hắn cách Tô Kiệt đến hai chục thước, còn Diệp Phong nhờ một đòn của A Ngốc đã sắp áp sát mục tiêu.

“Không xong rồi, mục tiêu của hắn là thiếu chủ.” A Ngốc cao giọng: “Thiếu chủ, cẩn thận.”

“Chịu chết đi!” Hai mắt gã đỏ lên cuồng nhiệt, mặt đầu máu tươi, hung hãn phi thường. Tô Kiệt sợ đến nỗi lòng ớn lạnh phản ứng không chậm, giậm chân lao về phía Lâm Đắc Ý gần đó nhất.

Lưng Diệp Phong đau nhói, cơ hồ ngất đi. Gã nghiến răng, chân phải đạp mạnh xuống đất đổi hướng, đồng thời khởi động Điệp động xung phong đuổi theo Tô Kiệt.

Chỉ hia, ba bước nữa, tốc độ của gã vượt xa Tô Kiệt. Đối phương chỉ là nhất giai võ sĩ, tốc độ không thể như A Qua, Lâm Đắc Ý còn cách một đoạn nữa trong khi Diệp Phong đã áp sát, Tô Kiệt tự biết không chạy được, liền quát to, quay người lại tống một quyền vào ngực gã.

Lục phẩm võ kỹ: Sư hổ cuồng khiếu băng!

Là Lục Lâm bang thiếu chủ, Tô Kiệt tuyệt đối không vô dụng như Bạch Thủy Ưng, biết Diệp Phong chỉ là nỏ cứng hết đà, so với dồn hi vọng vào việc bỏ chạy vô ích thì chi bằng tiên phát chế nhân. Chỉ cần dằng dai được mấy giây là Lâm Đắc Ý đến cứu viện kịp.

Bên tai vang lên tiếng xé gió như sư hổ gầm vang, Diệp Phong chợt thấy trước mắt lóe hồng mang lao thẳng vào ngực, Tô Kiệt sử dụng chiêu lục phẩm võ kỹ này xem ra uy lực không kém. Nếu gã vận nguyên lực phòng ngự vậy sẽ không còn dư lực công kích hắn nữa.

“Hừ!” Diệp Phong không tránh, nắm chặt quyền phải, lướt sát quyền đầu đối phương, giáng ra thật mạnh.

Bát điệp chấn!

Chát, chát!

Lúc quyền đầu của Tô Kiệt giáng trúng ngực gã thì quyền đầu của gã cũng đập trúng ngực địch nhân. Cả hai đồng thời phun máu, Diệp Phong lui liền hai bước, còn Tô Kiệt run người, văng bắn đi xa.

“Hắc hắc!” Diệp Phong cười thỏa mãn, ngoái nhìn A Qua và A Ngốc đang lao tới, nét mặt cả hai lạnh lẽo ghê người.

“Ta không để rơi vào tay các ngươi đâu.” Nói đoạn, gã tung người lao thẳng xuống vực sâu.

Đồng thời, ở Hồng Diệp trấn rực lên một vùng hỏa quang, sáng đỏ một góc trời…

Là chuyện gì nhỉ? Gã chỉ kịp nảy ra nghi vấn đó rồi trước mắt tối sầm, ngất đi.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc