Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 106: Cứu viện

Trước Sau

break
Trong khoảnh khắc, gã lại quay về cái đêm hai năm trước.

“Yên tâm, ta không giết ngươi…” Tai phải Tô Kiệt rực ánh lửa, ấn xuống gã mình đầy máu nằm dưới đất.

Đơn điền là nguồn gốc tu luyện của người Võ Nguyên đại lục – nơi có khí hải. Hỏa nguyên lực của Tô Kiệt trút vào thể nội gã, hủy đi khí hải yếu ớt còn trong trạng thái nguyên khí. Máu phun ra từ mồm gã, cơ nhục trương lên, từng tia khói xanh tỏa quanh thân thể --- đó là thổ nguyên năng lượng gã tu luyện suốt tám năm.

Khí hải hủy... Nguyên khí tan... Tám năm khổ cũng cùng tài lực vật lực mà gia tộc dồn cho thiên tài là gã, trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi.

“Ta muốn ngươi làm một phế vật, cả đời sống trong nhục nhã và hối hận. Ha ha ha.” Tiếng cười điên cuồng của Tô Kiệt biến thành cơn ác mộng không thể xua tan suốt hai năm nay của gã.

oOo

Quyền đầu Diệp Phong nắm vào nhau răng rắc, cừu nhân ngày trước sỉ nhục gã ở ngay trước mắt, oán khí từ đáy lòng gã dâng lên ngùn ngụt, định phi thân lao tới hạ sát Tô Kiệt ngay.

“Hự!” Liễu Hồng Diệp kêu lên trầm trầm, bóng dáng đỏ rực lùi liền mấy thước, nguyên lực gần như cạn sạch, thân thể mềm nhũn gục xuống, mồ hôi đầm đìa. Cô là hỏa nguyên lực tu luyện giả, toàn lực đấu với thổ nguyên tu luyện giả, chắc chắn không thể dai sức bằng.

Gã nhanh chóng tỉnh khỏi cơn phẫn hận, nhận ra tên to xác cạnh Tô Kiệt là bảo tiêu cao giai võ sư, ngay cả Diệp Thừa Thiên cũng không phải đối thủ. Thực lực hiện tại của gã… còn chưa đủ để báo thù.

Cứu Liễu Hồng Diệp đã rồi tính. Gã quả quyết, nhìn Tô Kiệt thật sâu. Sớm muốn gì ta cũng sẽ diệt cả ngươi và Lục Lâm bang sau lưng ngươi.

A Ngốc chấn ngã Liễu Hồng Diệp, hừ một tiếng tiến lên chụp lấy cô. Hắn nhận ra cô như nỏ cứng hết tầm, không còn năng lực kháng cự nữa.

“Xem chiêu!” Diệp Phong muốn cứu viện cũng không kịp, quát vang mặc kệ tất cả nhảy vọt lên, Chấn thiên chùy như cự sơn áp đỉnh đập xuống đầu A Ngốc.

Bát điệp chấn!

A Ngốc mà tiếp tục công kích Liễu Hồng Diệp, tất khó lòng tránh được chiêu thức hung hãn của Diệp Phong. Tuy thực lực hắn hơn hẳn gã, nhưng công kích của gã xưa nay có điểm nổi bật nhất là mạnh mẽ, trúng một đòn, đặc biệt là vào đầu tất không dễ chịu.

“Lớn mật.” A Ngốc biến sắc, cảm thụ áp lực đột ngộ của địch thủ, biết đòn này uy lực không thường. Hắn chỉ còn cách bỏ Liễu Hồng Diệp vốn sắp lọt vào tay, quay người vung chưởng dấy lên một luồn thổ nguyên lực hung hãn vỗ vào Diệp Phong.

Ta quét! Gã vẫn ở trên không, dốc sức uốn hai tay, Chấn thiên chùy vốn đập từ trên xuống chuyển thành quét từ trái sang phải. Nhắm vào ngực A Ngốc.

A Ngốc phản ứng không chậm, hữu thủ thu về cực nhanh, vỗ mạnh lên đối lại trọng chùy. Nhục chưởng và thân chùy va nhau, hai luồng thổ nguyên lực ì ùng như sấm động. Diệp Phong bị hất bắn xuống đất, lăn hai vòng đến cạnh Liễu Hồng Diệp. A Ngốc cũng lùi hai bước, trừng mắt nhìn kẻ đánh lén.

Mục đích của gã là đến gần Liễu Hồng Diệp, nửa đường biến chiêu, mượn lực công kích của đối phương, thuận thế lùi đến bên Liễu Hồng Diệp.

“Tên khốn ở đâu mọc ra thế hả?” Tô Kiệt sầm mặt, mỹ nhân sắp đến tay lại bị chen vào, ánh mắt hắn đầy sát ý hung hãn. Hiển nhiên hắn đã quên Diệp Phong, số người bị hắn đày đọa hoặc giết nhiều vô kể, tất nhiên không nhớ được một thiếu niên không có gì nổi bật đó.

“Tiểu tử sao còn ít tuổi thế nhỉ?” A Ngốc sững người, uy lực công kích của gã không dưới thất giai võ sĩ, hắn tiếp chiêu trong lúc vội vàng còn gã nửa đường lại biến đổi phương vị, nên song phương ngang tài.

Dù thế thì thất giai võ sĩ trẻ thế này… không nhiều. Nếu tuổi tác gã đúng như vẻ ngoài, thiên phú tu luyện của gã có thể sánh với đệ tử ưu tú nhất của các đại tông phái, đại thế gia.

“Đệ…” Liễu Hồng Diệp ngẩn người, lòng thầm ngọt ngào, rồi biến sắc quát: “Đệ đến đây làm gì? Đi mau, chỉ cần nhớ việc đã đồng ý với thư thư, dù thư thư chết cũng nhắm mắt.”

Thực lực đối phương quá mạnh, hơn nữa còn một cao giai võ sư chưa xuất thủ. Dù gã mạnh đến đâu nhưng còn trẻ, thực lực chưa hoàn toàn trưởng thành, đối địch với Lục Lâm bang lúc này chỉ có đường chết.

“Thư thư muốn chết, đệ lại không đành.” Gã bò dậy trêu đùa. A Ngốc đag quan sát gã thật kỹ, nhất thời chưa bức ép. Lâm Đắc Ý cũng từ vòng chiến đuổi tới, cùng A Ngốc một tiền một hậu chặn Diệp Phong và Liễu Hồng Diệp vào giữa.

“Lúc nào rồi mà đệ còn lòng dạ cười đùa.” Liễu Hồng Diệp vừa giận vừa nóng lòng.

“A, nếu khóc mà giải quyết được vấn đề, đệ không ngại khóc thật to.” Gã vừa quan sát tình thế vừa cố tỏ ra thản nhiên cười đùa với Liễu Hồng Diệp, tay lần xuống lấy một viên bát phẩm hỏa nguyên đơn, lén nhét vào tay cô.

Liễu Hồng Diệp cả kinh nhưng lúc này không còn thời gian hỏi xem gã lấy nguyên đơn ở đâu ra, lén nhét luôn vào miệng, ngầm điều tức khí hải, hút lấy hết dược lực. Tuy bát phẩm nguyên đơn không đủ để cô hoàn toàn khôi phục nguyên lực nhưng khiến hỏa nguyên lực trong khí hải được bổ sung không ít.

“Đừng nói gì, mau điều tức.” Môi gã mấp máy, chỉ cô nghe được giọng nói đó. Gã ghé sát vào cô, tay phải từ từ vuốt ve cần cổ mịn màng, trông có vẻ đang thân mật, thực ra là dồn nguyên nguyên lực từ nguyên trạc vào thể nội co.

Ban đầu cô hơi đỏ mặt, chuẩn bị mắng gã không phải lúc nhưng nghe thấy gã nói vậy, lòng liền tỉnh táo hẳn, biết gã có mục đích riêng, đồng thời một luồng năng lượng ôn hòa thuần hậu từ cổ chảy vào kinh mạch, xua tan hết cảm giác mệt mỏi. Cô vội điều tức, thân thể tê cứng vì đau đớn dần hồi phục, khiến cô phấn chấn.

“Giết tên khốn huênh hoang đó cho ta.” Tô Kiệt thấy Liễu Hồng Diệp và gã thân mật thì lòng dấy lên ngọn lửa vô danh, gương mặt ngập lệ khí méo mó, mục quang ánh lên sát ý lạnh lẽo.

“Thiếu chủ, thiếu niên này e rằng có lai lịch, một đòn đẩy lui được A Ngốc thì nếu hắn chỉ là một thiếu niên, bối cảnh e rằng không đơn giản. Chúng ta không nên lỗ mãng hành sự.” A Qua khẽ khuyên, đồi thời nháy mắt ra hiệu cho A Ngốc.

“Tiểu tử! Ngươi là ai mà dám nhúng tay vào việc của Lục Lâm bang?” A Ngốc quát.

“Ta là ai… Lục Lâm bang các ngươi sớm muộn gì cũng biết.” Diệp Phong lạnh lùng định thần, nở nụ cười giễu cợt, gã biết Liễu Hồng Diệp cần một chút thời gian hồi phục nên tìm cách kéo dài thời gian.

“Các hạ còn trẻ mà đã xuất thủ bất phàm, tại Vân Châu chắc không phải hạng vô danh. Có thể cho mỗ biết sư thừa hoặc gia thế chăng?” Trong địa giới Vân Châu, trừ Thương gia và ba đại thế lực tề danh, không có nhiều thế lực khiến Lục Lâm bang cố kỵ.

“Sư thừa của ta… Sư phụ lão nhân gia không nói rõ, nếu có cơ hội gặp thì ngươi cứ việc hỏi lão nhân gia.” Gã ung dung giễu cợt.

A Ngốc sầm mặt, quát với vẻ uy hiếp: “Ta đã cho ngươi cơ hội. Nếu còn không báo danh hiệu thì đừng trách mỗ lạt thủ.”

Diệp Phong không đáp, hừ lạnh một tiếng, Chấn thiên chùy hơi giơ lên, dùng hành động nói lên tính toán của mình.

“Tô thiếu gia, Lục Trúc bang từng điều tra, hắn không phải đệ tử thế gia hay tông phái, chắc là một vô danh tiểu tử gặp được kỳ ngộ.” Lâm Đắc Ý tỏ vẻ oán độc, hận Diệp Phong ba lần bốn lượt chống đối, nên không hề khách khí bóc mẽ.

“Đã vậy thì không cần lưu thủ nữa. A Ngốc, giết hắn cho ta.” Tô Kiệt cười ác độc, lạnh lùng hạ lệnh.

break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc