Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 103: Quyết định của Liễu Hồng Diệp

Trước Sau

break
“Bang chủ, hỏng rồi.”

Đang lúc Liễu Hồng Diệp xuất thần, ngoài cửa vang lên tiếng bang chúng hô kinh hoảng. Cô lấy lại sắc mặt, đợi cho màu đỏ tan đi mới nhíu mày bước ra hỏi: “Viêc gì mà kinh hoảng thế hả?”

“Lục Trúc bang bang chủ lại dẫn nhân mã đến.” Mọi nhân vậ chủ chốt trong bang vừa rời đi lại tụ về, riêng Diệp Phong đến hậu sơn tu luyện nên không có mặt.

“Lâm Đắc Ý khỏi nhanh vậy ư? Bằng vào thực lực hiện giờ của chúng mà định nuốt trọn Hồng Diệp bang sao?” Liễu Hồng Diệp trừng mắt, toát lên uy nghiêm chấn nhiếp chúng nhân. Vừa quyết nghị sẽ trả lại một phần tài vật xong thì đối phương lại đến cướp đoạt, nếu cho chúng chẳng hóa ra Hồng Diệp bang sợ Lục Trúc bang?

“Hiện tại nhị, tam, tứ đương gia Lục Trúc bang đều bị Diệp huynh đệ trọng thương, muốn hồi phục cũng không thể nhanh thế. Lâm Đắc Ý dẫn người tới, lẽ nào có ý khác?” Hầu Kiệt nghi hoặc.

Tuy nhân số và thực lực bang chúng Lục Trúc bang chiếm ưu thế nhưng chỉ cần thực lực cấp võ sư không vượt trội thì Lục Trúc bang tuyệt đối không thể làm gì được Hồng Diệp bang.

“Các vị theo ta ra xem sao?” Liễu Hồng Diệp phất tay dẫn bang chúng đi ra.

Bên ngoài Hồng Diệp trấn, hơn hai trăm nhân mã Lục Trúc bang dàn hàng vây chặt. Chính giữa, một thanh niên lạ mặt mặc áo gấm màu xanh, mặt đầy tà khí đang nheo mắt cười lạnh, sau lưng hắn là hai tráng hán khí thế bất phàm, còn Lâm Đắc Ý hết sức cúc cung đứng chếch phía sau.

Lúc hắn thấy Liễu Hồng Diệp được chúng nhân tiền hô hậu ủng tiến ra, nét mặt quyến rũ cùng thân thể lung linh khiến mắt hắn sáng lên, tia dâm dục, tham lam lướt qua đôi đồng tử đầy tà khí, bất giác thè lưỡi liếm môi.

Bị đối phương nhìn chăm chăm, cô như bị độc xà cắn, thân thể chợt giật lên, cảnh giác hẳn. Dù đối diện với Lâm Đắc Ý có thực lực cao hơn cũng không khiến cô có cảm giác này, thanh niên xem ra thực lực không mạnh, vì sao lại khiến cô hoảng sợ?

Nhìn thấy hai đại hán khí định thần nhàn, uy vũ trấn định sau lưng hắn, cô lập tức hiểu được: Hai người này là cao thủ.

Lục Trúc bang tìm đâu ra hau cao thủ không kém hơn hắn nhỉ? E rằng thực lực hai ngươi này là võ sư lục giai, thất giai.

“Ha ha ha, Lâm bang chủ nhãn quang quả nhiên không tệ, đích xác là tuyệt sắc vưu vật!” Thanh niên cười khanh khách, mục quang không hề e dè nhìn thân thể Liễu Hồng Diệp khiến Hầu thị huynh đệ nổi giận, định xông lên giáo huấn tên không biết trời cao đất dày kia.

“Tô thiếu gia mãn ý, tiểu nhân yên tâm rồi.” Lâm Đắc Ý tuy trong lòng mắng thầm nhưng ngoài mặt không dám để lộ.

“Lâm Đắc Ý, hôm nay ngươi dẫn người đến Hồng Diệp trấn, thật ra định thế nào?” Liễu Hồng Diệp quát hỏi, nhìn Lâm Đắc Ý với vẻ giậ dữ. Ba người lạ mặt kia khiến cô e dè, nhất là hai tráng hán sau lưng thanh niên, bất kỳ ai cũng có thực lực hơn cô.

“Xin lỗi Liễu bang chủ.” Lâm Đắc Ý bất âm bất dương, lạnh lùng đáp: “Vị này là Lục Lâm bang thiếu chủ Tô Kiệt thiếu gia, quý bang mấy hôm trước cướp cống phẩm của bản bang dâng lên Lục Lâm bang, giờ chính chủ tìm đến, các vị nên tự giải quyết.”

Cái gì! Người Hồng Diệp bang đều lạnh cả cõi lòng, Lục Lâm bang đến nhanh thế ư?

Liễu Hồng Diệp nhìn Tô Kiệt chằm chằm, mục quang đầy hận ý, thanh niên này là nhi tử kẻ đã giết cha mẹ cô. Nếu sau lưng hắn không có hai bảo tiêu thực lực kinh nhân, e rằng cô đã bất chấp tất cả giết hắn.

“Ngươi muốn thế nào?” Cô cắn chặt một, khó khăn lắm mới áp chế được sát ý. Hiện tại thực lực đối phương quá mạnh, Hồng Diệp bang không thể chống chọi nổi. Đối phương chỉ có thêm hai võ sư nhưng so sánh thực lực thì lại áp chế toàn diện.

“Hắc hắc! Đại mỹ nhân, ta xưa nay vẫn dễ nói chuyện.” Tô Kiệt nhún vai, bước lên hai bước cười dâm dục: “Chỉ cần mỹ nhân ngoan ngoan hầu hạ ta một tháng, trả lại cống phẩm thì việc này cho qua. Sau này Hồng Diệp bang và Lục Trúc bang hợp lại, cùng cai quản Xuân Ý thành, thế nào?”

“Đánh rắm!” Hầu Kiệt không nén được đầu tiên, nhảy ra chỉ Tô Kiệt mắng: “Ngươi tưởng mình là cái thá gì, mà dám nhắm đến bang chủ của bọn ta?”

“Ngươi là cái thá gì?” Tô Kiệt sầm mặt, với mỹ nữ hắn luôn khách khí… Nhưng ngoài ra, ai dám vô lễ với hắn, hắn không bao giờ nhẹ tay. Năm xưa Diệp Phong ra mặt vì một ca cơ, hắn liền phế khí hải của gã, đủ thấy tính cách hung hăng thế nào.

Một tráng hán sau lưng hắn lắc mình đẩy tay phải, một luồng hắc sắc thổ nguyên năng lượng hóa thành hình trọng chùy, khí thế hung hãn bổ vào Hầu Kiệt. Lực đạo cực kỳ kinh nhân, e rằng phải thực lực võ sư mới miễn cưỡng đỡ nổi. Hiển nhiên hắn nhận ra thực lực Hầu Kiệt chỉ là cao giai võ sĩ, nên muốn giúp Tô Kiệt giáo huấn tiểu tử ăn nói vô lễ kia.

Hầu Anh lắc người đến sau lưng Hầu Kiệt, song chưởng ấn lên lưng lão ca, mộc nguyên sinh hỏa nguyên! Hầu Kiệt không dám chậm chễ, toàn lực đấm ra song quyền ngênh đón đối phương.

Ầm! Hầu thị huynh đệ đồng thời hự lên khe khẽ, lùi mấy bước mới đứng vững. Sắc mặt cả hai hơi nhợt nhạt, hiển nhiên lép vế hơn.

Đại hán xuất thủ mắt ánh lên ngạc nhiên, hợp kích võ kỹ của hai huynh đệ đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Bất quá hắn không buồn xuất thủ tiếp, hừ lạnh một tiếng rồi lui về sau lưng Tô Kiệt.

Uy lực một đòn này của hắn triệt để chấn trụ người Hồng Diệp bang. Tùy tiện phất tay cũng khiến Hầu thị huynh đệ không địch nổi, thực lực đó có ai tại trường sánh được? Sắc mặt Liễu Hồng Diệp nhợt đi, nhất thời không nói lên lời.

“Hừ, thế nào đại mỹ nhân? Việc ban nãy ta sẽ coi như chưa xảy ra, chỉ cần đại mỹ nhân đồng ý một việc?” Tô Kiệt liếc Hầu Kiệt rồi lại dồn chú ý lên thân thể mê hoặc của Liễu Hồng Diệp.

Hai bảo tiêu của hắn đều là cao thủ võ sư lục giai, trong địa bàn của Lục Lâm bang, hai người này đủ để quét sạch nhiều thế lực nhỏ. Dù Liễu Hồng Diệp có thực lực tam giai võ sư nhưng trong mắt hắn, cô không khác gì bình dân. Xưa nay hắn muốn nữ nhân nào, chưa từng không được thỏa nguyện.

“Bằng không hôm nay… Hồng Diệp bang gà chó không chừa.” Vẻ mặt Tô Kiệt đầy khát máu.

Liễu Hồng Diệp hít sâu hai hơi, tỏ vẻ quyết liệt. Làn môi đỏ khẽ mấp máy, chỉ có bang chúng gần đó mới nghe được giọng nói mong manh: “Đợi chốc nữa, chư vị đưa huynh đệ trong bang chạy trốn, chạy được ba xa cứ chạy, ngàn vạn lần không được chống lại chúng.”

Hầu thị huynh đệ ngẩn người ngạc nhiên, không hiểu cô nói thế với mục đích gì.

“Gặp Diệp Phong, bảo y là đừng quên việc đã đáp ứng với ta.” Đoạn cô đột nhiên biến sắc, từ nghiêm túc trở thành dịu dàng.

break
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc