Sự việc giống như Tần Cửu dự liệu, An Lăng Vương Nhan Túc vừa hồi kinh đã lệnh cho Kinh phủ doãn Mạnh Hoài phái người đến quý phủ của Lại bộ thượng thư Lưu Lật truy bắt Lưu Lai Thuận. Lưu Lai Thuận đáng thương được người ta khiêng về từ núi Thương Ngô, còn chưa kịp thở một hơi, đã bị bắt đi rồi.
Đương nhiên, tội danh không phải là chuyện Lưu Lai Thuận quấy rối Tô Vãn Hương ở am Từ An.
Người đến Kinh phủ doãn cáo trạng là một ông lão. Ông lão này không phải người trong kinh thành, mà là người kể chuyện đến từ nơi khác. Mùa đông năm ngoái, đã cùng nữ nhi Tiểu Ngọc Tiên kể chuyện ở tửu lâu, nhưng tháng chạp năm ngoái, con gái lão lại chết oan uổng, về sau lại không biết tung tích của ông lão.
Hiện giờ, ông lão này đột nhiên xuất hiện kiện cáo Lưu Lai Thuận cưỡng ép chiếm đoạt nữ nhi Tiểu Ngọc Tiên của lão. Tiểu Ngọc Tiên chịu hết nhục nhã, sau cùng không chịu nổi chà đạp, đã chạy thoát ra ngoài. Lưu Lai Thuận sợ chuyện mình làm việc ác bị bại lộ, đã phái người sát hại Tiểu Ngọc Tiên. Về sau ông lão được người ta cứu giúp, mới tránh được thủ đoạn thâm độc của Lưu Lai Thuận, vì con gái mới sống tạm bợ đến giờ.
Hiện giờ Lại bộ thượng thư Lưu Lật đã nổi giận xung thiên rồi.
Trước hết, Lưu Lai Thuận được người khiêng về, không chỉ gãy chân, mà chỗ đó cũng bị đá thê thảm không nỡ nhìn. Ông ta tức giận suýt chút nữa ngất xỉu tại chỗ, đang muốn đến ngự tiền (chỗ vua) cáo trạng hoàng thúc Nhan Duật, Kinh phủ doãn Mạnh Hoài đã phái người đến đây truy nã Lưu Lai Thuận.
Lưu Lật tuổi trung niên chỉ có một đứa con trai này, cực kỳ thương yêu, mặc dù bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nhưng trong lòng ông ta vẫn lo lắng cho con trai, chỉ lo hắn ở trong nhà lao tình trạng vết thương nặng thêm, khó giữ được mạng nhỏ, lập tức vào cung cầu xin Huệ phi.
Lưu Lật không dám giấu diếm, cũng thẳng thắn nói chuyện Lưu Lai Thuận làm ở am Từ An ra. Huệ phi đã sớm biết đứa cháu này của mình không tốt, nhưng may mà huynh trưởng quản giáo nghiêm khắc, Lưu Lai Thuận vẫn không dám động vào con gái nhà lành. Hiện giờ nghe nói hắn ta không chỉ ra tay với thiên kim Tô Vãn Hương của Tô tướng, mà còn sát hại một cô gái kể chuyện, trong lòng vừa sợ vừa giận. Nhưng dù sao chăng nữa, huynh trưởng chỉ có một đứa con trai này thôi, bất luận thế nào cũng phải bảo vệ hắn.
Thêm chuyện của Tô Vãn Hương, Huệ phi đã biết chuyện này không thoát khỏi liên can tới Nhan Túc.
Chuyện của Tiểu Ngọc Tiên là chuyện xảy ra vào tháng chạp năm ngoái, lúc ấy khổ chủ không tố cáo, nhưng sau khi Lưu Lai Thuận làm ra chuyện với Tô Vãn Hương, lại cáo trạng vào lúc mấu chốt này, đương nhiên rất dễ dàng nghĩ đến Nhan Túc.
Mấy năm nay, Khánh Đế không tỏ rõ thái độ với người nối ngôi.
Tuy Nhan Mẫn là con trưởng, nhưng xuất thân không hề cao quý, mẹ hắn đã qua đời từ lâu, lúc còn sống cũng chỉ là một phi tần. Nhà ngoại của Nhan Mẫn cũng chỉ là một thương nhân, không có thế lực. Giống như vậy, xuất thân của mẫu phi Nhan Túc cũng không cao, chỉ là một cung nữ phi tử của tiên đế.
Hai người đều là thứ hoàng tử, mặc dù thân phận không cao, nhưng Nhan Mẫn lại là con trưởng. Hơn nữa, Nhan Mẫn cực kỳ lanh lợi, sau khi mẫu phi của mình qua đời, đã tự nguyện xin làm con nuôi dưới danh nghĩa Huệ phi.
Nói ra, Nhan Mẫn đang chiếm nhiều ưu thế hơn Nhan Túc trong việc tranh đoạt.
Thái độ của Khánh Đế khiến cho hai hoàng tử này tranh đấu gay gắt như nước với lửa.
Bây giờ, Nhan Túc muốn nhúng tay vào chuyện này, chỉ sợ rất khó khăn rồi.
Huệ phi trầm ngâm giây lát rồi nói: Ta đã biết việc này rồi, bây giờ huynh đến Khang Dương Vương phủ, xin Khang Dương Vương giúp huynh điều tra vụ án của Tiểu Ngọc Tiên. Nếu vụ án của Tiểu Ngọc Tiên là thật, vậy chỉ có thể Die nd da nl e q uu ydo n bám vào chuyện ở am Từ An thôi.
Nhan Mẫn nghe Lưu Lật báo cáo xong, không nói đến chuyện của Tiểu Ngọc Tiên, nghe thấy chuyện Lưu Lai Thuận dùng Nghiệt La Hương mê hoặc Tô Vãn Hương, muốn làm việc xấu. Sắc mặt hắn càng ủ dột hơn, khoanh tay đi lại vài vòng trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo.
Lưu Lật vừa thấy thần sắc của Nhan Mẫn, tâm trạng cũng trầm xuống.
Ông thật sự đã nuôi dạy được một đứa con trai ngoan đấy! Không nói đến chuyện của Tiểu Ngọc Tiên, hắn ăn gan hùm mật gấu hay sao mà lại đi động vào Tô tiểu thư. Lần này bị Tô tướng và An Lăng Vương nắm được chuôi rồi, sao bọn họ chịu dừng tay dễ dàng? Nếu bản vương ra sức bao che, nhất định sẽ bị Tô tướng và An Lăng Vương bám chặt không buông, đến lúc đó sự tình ầm ĩ đến chỗ hoàng thượng, chỉ sợ bản vương cũng không cầu xin được! Nhan Mẫn lạnh lùng nói.
Lưu Lật nghe thấy, vội vàng quỳ xuống dập đầu thùm thụp, nói: Vương gia, nể mặt mấy năm nay lão thần tận tâm tận lực gắng sức, điện hạ hãy cứu con trai ta đi!
Mặc dù Nhan Mẫn nổi giận, nhưng mấy năm nay Lưu Lật ngồi trên vị trí Lại bộ thượng thư, làm cho hắn không ít chuyện, đương nhiên hắn không muốn làm người tài này lạnh lòng. Nhưng chuyện này lại thật sự khiến hắn lo âu.
Mưu sĩ Lý Vân Tiêu của Thần tông nghe Lưu Lật kể chuyện xong, đã nhíu mày bắt đầu trầm tư. Lúc này thấy thế bèn góp lời: Điện hạ, vi thần có một chủ ý, không biết có được hay không?
Nhan Mẫn dừng bước, đứng trước mặt Lý Vân Tiêu, trầm giọng hỏi: Ngươi nói nghe xem.”
Lý Vân Tiêu suy tư giây lát, mới chậm rãi nói: Huệ phi nương nương chỉ điểm bám vào vụ án ở am Từ An, tại hạ thấy khả thi. Chuyện ở am Từ An không có nhân chứng rõ ràng nhìn thấy Nghiệt La Hương là do Lưu công tử bỏ vào