1. Viên Bá
Vầng trăng cao, gió lạnh thổi tới, trong rừng trúc phát ra tiếng thân trúc va chạm và tiếng xào xạc của lá cây bị gió lay động. Cũng chính vì những âm thanh này, nên Tần Cửu mới nhận lầm những tiếng động rất nhỏ mà mình nghe thấy là tiếng gió thổi cây vang lên, mới rất dễ dàng bị người ta kéo lấy.
Giây phút bị kéo lấy, nàng có chút kinh hãi, đang muốn ra tay.
Ngay sau đó lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cúi đầu phát hiện ra ống tay áo của bàn tay ôm lấy eo nàng thuần màu trắng như tuyết, nàng lập tức biết được người kia là ai, chính là Tiêu Nhạc Bạch vừa mới tấu nhạc trong đại điện. Tần Cửu cảm giác Tiêu Nhạc Bạch cũng không có thái độ thù địch với nàng, cho nên nàng thử giãy giụa hai cái, phát hiện hắn lại càng siết chặt, thầm nghĩ, lại muốn xem xem hắn muốn làm gì.
Càng đi sâu vào rừng trúc, sương mù như lụa mỏng lại càng dày đặc, mờ mịt quanh co.
Đại tư nhạc, ngài như vậy là . . . . . muốn đưa ta đi đâu? Tần Cửu cười nhạt một tiếng nói.
Bàn tay trên eo buông lỏng trong nháy mắt, Tần Cửu từ từ xoay người lại, dưới ánh trăng, đối diện với khuôn mặt bình thường không xuất sắc của Tiêu Nhạc Bạch. Trong tay hắn xách theo hồ lô rượu, dáng vẻ tao nhã ôn hòa gảy đàn ở trong đại điện vừa rồi đã sớm không còn nữa, thay vào đó là vẻ say mèm ngông cuồng kiêu ngạo. Hắn híp mắt, giọng nói mơ hồ, hỏi: Ồ? Cô biết ta là ai?
Thì ra là say rồi. Nghe nói, Tiêu Nhạc Bạch uống rượu rất giỏi, sau khi uống say, sẽ không say khướt, chỉ biết phổ nhạc, gảy đàn, chẳng lẽ lời đồn sai rồi? Sau khi hắn uống say, còn có thể tập kích nữ tử đơn thân?
Tần Cửu lười biếng cười một tiếng, phủi phủi y phục nơi eo mình, Trên đời này, ngoài Đại tư nhạc ra, còn có ai trên người sẽ có mùi rượu nồng nặc như vậy chứ? Đại tư nhạc, nếu đã say, chi bằng quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi!
Tiêu Nhạc Bạch ngẩng mặt uống một ngụm rượu nữa, men say trong mắt nhỏ càng nồng, hình như hắn cũng không có ý định lập tức rời đi, mà thừa cơ nghiêng tới trước, vươn ngón tay vén một lọn tóc mai của Tần Cửu lên, khóe môi nhẹ nhàng hiện lên một chút ý cười si mê, từ từ kề sát về phía bên tai nàng, cúi đầu nói: Tần Cửu, à. . . . . . Tần Cửu! Bệnh của cô đã khỏi chưa?
Tần Cửu không ngờ Tiêu Nhạc Bạch vẫn còn nhớ chuyện nàng bị cảm phong hàn ở lễ Cầu Tuyết lần trước, trong lòng rất cảm động, cười khẽ nói: Đa tạ Đại tư nhạc nhớ đến, ta đã khỏi từ lâu rồi. Nói dứt lời, Tần Cửu cảm thấy Tiêu Nhạc Bạch cách mình quá gần, nàng thản nhiên lùi về phía sau một chút.
Không ngờ Tiêu Nhạc Bạch lại bước theo lên phía trước một bước như hình với bóng. Hắn lắc lắc hồ lô rượu trong tay, mắt say mơ màng mà nói: Khỏi là tốt rồi, khi nãy, sao cô không từ mà biệt?
Tần Cửu rời khỏi đại điện, đương nhiên không cần đặc biệt đến chào từ giã hắn, trừ phi là bằng hữu. Lời này của Tiêu Nhạc Bạch, rõ ràng là đã xem Tần Cửu là bằng hữu.
Trong lòng Tần Cửu khẽ động, vừa rồi ở trên điện Sùng Nhân, một khúc đàn Không Hầu của Tiêu Nhạc Bạch, đã làm cho tâm tình Khánh Đế lập tức vui vẻ lên. Có thể thấy được, hắn là nhạc sư ở bên cạnh Khánh Đế vô cùng được sủng ái. Nếu như có thể mua chuộc người này cho mình dùng, đương nhiên đối với hành động sau này sẽ vô cùng có lợi.
Chỉ là, người này nhìn qua cực kỳ trung thành với Khánh Đế, hình như muốn mua chuộc hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ít nhất không thể làm mất lòng hắn.
Khuôn mặt Tần Cửu giãn ra, cười nói: Vừa rồi ta không hề định rời đi, chẳng qua là ra ngoài đi dạo một chút, bây giờ lại phải xuất cung, lần này chính thức từ biệt Tiêu huynh.
Tiêu Nhạc Bạch nghe thấy Tần Cửu gọi hắn là Tiêu huynh, dường như rất vui vẻ, đưa tay lấy túi da trên lưng xuống. Lúc này Tần Cửu mới phát hiện, hắn vẫn luôn cõng theo đàn Không Hầu.
Vừa rồi đột nhiên nảy ra một khúc nhạc hay, chính là sáng tác cho cô, đợi ta gảy cho cô nghe. Tiêu Nhạc Bạch tùy ý ngồi xuống đất, cũng không để tâm đất có làm bẩn áo trắng của hắn hay không.
Người này uống say rồi làm càn, quả nhiên là gảy đàn!
Chỉ là hiện giờ, ở trong rừng trúc tối tăm này, cho dù cầm kỹ của Tiêu Nhạc Bạch giỏi hơn nữa, Tần Cửu thật sự không có tâm tình để nghe hắn tấu nhạc. Nếu như thu hút người đến, cho dù thanh danh của nàng đã sớm bị hủy mất, nhưng vẫn không hay cho lắm.
Tần Cửu vội ngăn cản nói: Tiêu huynh, đêm đã khuya, huynh lại say rồi, hay là quay về nghỉ ngơi sớm một chút đi. Khúc nhạc này, hôm khác ta nghe có được không? Tiêu Nhạc Bạch đâu chịu, một chút hờn tủi thoáng qua trong mắt, Khúc nhạc này là ta đặc biệt sáng tác cho cô, nếu như cô không nghe, cây đàn Không Hầu này của ta còn có tác dụng gì, chi bằng đập cho xong việc. Nói xong, nâng đàn Không Hầu lên, lập tức ném xuống đất.
Tần Cửu cảm thấy nói chuyện với người say là không thể giảng thông suốt đạo lý.
Mắt thấy đàn Không Hầu sắp rơi xuống đất, nàng duỗi ống tay áo, lập tức đỡ lấy đàn Không Hầu. Nhẹ nhàng vuốt ve dây đàn Không Hầu, cười nhạt nói: Sao Tiêu huynh lại cam lòng đập đàn, Tần Cửu không thể gánh vác nổi. Nếu Tiêu huynh nhất định muốn gảy đàn, vậy ta sẽ chăm chú lắng nghe. Tần Cửu đưa đàn Không Hầu tới tay Tiêu Nhạc Bạch.
Lúc này Tiêu Nhạc Bạch mới đổi giận thành vui, ngồi trên mặt đất, ở trong khu rừng ánh sáng âm u, bắt đầu gảy đàn.
Hình như hắn hoàn toàn không cần nhìn dây đàn, chỉ bằng cảm giác của ngón tay, một khúc nhạc tuyệt vời đã tuôn ra.
Tiêu Nhạc Bạch uống say và Tiêu Nhạc Bạch tỉnh táo lại khác biệt lớn lao như thế, Tần Cửu thở dài một tiếng, ngẩng đầu