Vẻ tươi cười của Lệ Chi là chân thành, vậy ít nhất khiến cho Tần Cửu hiểu, Liên Nhân Ngọc đáng giết nghìn đao đó vẫn chưa quyết định để nàng chết. Nếu không, nàng tỉnh lại, Lệ Chi cũng sẽ không vui mừng như vậy.
Tần Cửu chống người dậy, liền thấy Tỳ Ba ôm kiếm đứng nghiêm ở bên kia giường. Tia sáng của ánh nến chiếu tới từ sau lưng hắn, chiếu rọi cái bóng ôm kiếm canh gác của hắn ở trên giường. Thấy nàng đã tỉnh lại, cái bóng cứng ngắc của hắn mới động đậy một chút.
Tần Cửu xoa nhẹ cái đầu vẫn còn có chút căng đau, hỏi: Lệ Chi, ta ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là giờ nào?
Lệ Chi vội đổi nước ấm trong ly trà, dâng đến tay Tần Cửu nói: Cửu gia đã ngủ hơn ba canh giờ, bây giờ sắp đến canh ba rồi. Sau khi Tiêu tư nhạc đưa chúng ta về, đã phái người vào cung mời ngự y, ngự y đó nói Cửu gia đã nhiễm phong hàn, kê ra một thang thuốc. Tỳ Ba ra ngoài bốc thuốc, Cửu gia uống một thang, sau đó thì toát mồ hôi. Cửu gia, trong người còn lạnh không?
Tần Cửu cảm ngoài việc đầu có chút căng đau ra, quả thực trong người nhẹ nhàng hơn nhiều, có thể thấy được đơn thuốc ngự y kê vẫn rất có tác dụng . Nàng uống vài ngụm nước ấm, đặt ly trà xuống nói: Lệ Chi, ta hơi đói bụng, muốn húp bát cháo trắng.
Lệ Chi vội lên tiếng trả lời: Vậy nô tì lập tức đi làm. Nói xong, nhét góc chăn vào cho Tần Cửu, lập tức bước nhanh ra ngoài.
Tần Cửu khẽ nhắm mắt lại, uể oải nói với Tỳ Ba: Ta không sao rồi, ngươi đi nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Tỳ Ba đứng yên không nhúc nhích, một lát sau, hắn dời bước đến trước giường, trên mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, nhưng trong tròng mắt đen lại lấp lánh vẻ lo lắng, Không phải ngài đã luyện võ rồi ư, sao vẫn còn bị nhiễm phong hàn dễ dàng như vậy?
Tỳ Ba vẫn luôn cho rằng Tần Cửu đang tu luyện dựa theo phương thức luyện công bình thường của Bổ Thiên Tâm Kinh , lần ở trong ôn tuyền của Chiêu Bình công chúa, tứ thiếu niên đang đình thẩm thì bị Trương ngự y tra ra vẫn còn là đồng nam, Tần Cửu nói với Tỳ Ba đó là nàng dự liệu được Nhan Túc có thể sẽ đến, cho nên vẫn chưa bắt đầu tu luyện. Lúc ấy Tỳ Ba nửa tin nửa ngờ, nhưng bởi vì hắn không hề biết Bổ Thiên Tâm Kinh còn có phương thức luyện công khác, cho nên cuối cùng đành phải tin. Hiện giờ, Tần Cửu chỉ sợ hắn lại sinh nghi. Liền khẽ cười nói: Thân thể của ta đã sớm vỡ nát rồi, tuy rằng đã luyện võ, suy cho cùng thân thể không khỏe mạnh bằng người bình thường, bị nhiễm phong hàn cũng không việc gì, vậy không phải được rồi sao?
Tỳ Ba vẫn nghiêm