Lúc này Tần Cửu mới ý thức được, trong thời gian nàng và Nhan Duật nói chuyện, đã có mấy người lên đài diễn tấu, rốt cuộc lúc này đã đến phiên Chiêu Bình.
Nhan Duật không hề đáp lời của Chiêu Quân, tâm ý của hắn không ở đây, hắn còn đang nghĩ về câu nói vừa rồi của Tần Cửu, thấy Tần Cửu không nói, chân mày thản nhiên nhíu lại, không chút để ý mà hỏi lại Tần Cửu, Câu nói vừa rồi của Cửu gia, đến từ đâu?
Tần Cửu cười dịu dàng, chậm rãi nói: Chỉ là dựa vào cảm giác của nữ tử chúng tôi.
Thực ra Tần Cửu đâu biết Tô Vãn Hương có thích Nhan Túc hay không? Nhưng trong lòng nàng lại hiểu rõ, muốn làm Nhan Duật tin tưởng, thao thao bất tuyệt ngược lại càng khiến hắn sinh nghi. Nếu nàng nói ra một chuyện chứng minh Tô Vãn Hương không thích Nhan Túc, ngược lại cũng sẽ bị Nhan Duật phủ nhận.
Chỉ có câu lập lờ nước đôi này —— cảm giác của nữ tử, là hiệu quả nhất.
Bởi vì Nhan Duật là nam tử, hắn không có cảm giác của nữ tử.
Quả nhiên, Nhan Duật khẽ cau mày, trầm mặc không nói . Một lát sau, hắn lệnh cho đám người Chiêu Quân vén hết rèm cửa kín bưng lên, dùng móc treo lại.
Rèm cửa vừa mở ra, lập tức nhìn thấy Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Tuyền nhanh nhẹn đứng trên đài cao dùng để đấu nhạc ở bên ngoài.
Y phục Chiêu Bình mặc, chính là bộ y phục hoa Thược Dược Tần Cửu tặng.
Mặc dù vải may của y phục hoa Thược Dược này và bộ của Tô Vãn Hương khác nhau, nhưng nhìn qua giống nhau như đúc. Chỉ là, bởi vì người mặc không giống nhau, phong vận hiện ra cũng khác biệt.
Tô Vãn Hương thiên về gầy yếu, váy lụa ở trên người nàng tương đối phóng khoáng.
Chiêu Bình tương đối yểu điệu, y phục mặc trên người nàng cực kỳ duyên dáng, càng lộ ra phong thái thướt tha.
Hơn nữa, nhìn kỹ sẽ phát hiện, Thược Dược trên bộ y phục hoa Thược Dược này của Chiêu Bình hình như càng giống thật, một trận gió thổi, sẽ khiến người ta nảy sinh ảo giác hoa Thược Dược trên y phục đang đung đưa theo gió.
Ánh mắt của Nhan Duật lướt qua y phục hoa Thược Dược trên người Chiêu Bình, chân mày nhướng lên, một đường ánh sáng kỳ lạ xẹt qua đáy mắt, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tần Cửu, không tập trung nói: Đây cũng là kiệt tác của Cửu gia sao!? Không phải là giọng điệu dò hỏi, mà là giọng khẳng định.
Tần Cửu cười nhạt nói: Chẳng lẽ An Lăng Vương không thể cũng tặng công chúa điện hạ một bộ y phục sao?
Có thể, chỉ là sẽ không tặng bộ này. Ánh mắt mị hoặc bức người của Nhan Duật xoay chuyển ở trên mặt Tần Cửu một vòng, cười một tiếng lạnh lùng giễu cợt nói, Cửu gia thật là dụng tâm.
Tạ vương gia khen ngợi! Tần Cửu mặt dày mày dạn đáp.
Chiêu Bình vừa xuất hiện, những người dưới đài đều có chút bất ngờ.
Vương triều Đại Dục đã từng sinh ra không ít công chúa, chỉ là phần lớn đều điêu ngoa tùy hứng, cao ngạo hống hách, người cưới công chúa phần lớn bị giẫm đạp đày đọa. Mà đến đời này, Khánh Đế lại chỉ có được một nữ nhi Chiêu Bình. Mặc dù cũng rất được sủng ái, sinh ra cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng điều hiếm thấy chính là, tính tình dịu dàng nhã nhặn lịch sự, không có một chút tính khí hống hách. Mặc dù hiện giờ Chiêu Bình công chúa độc thân, dẫu sao đã từng gả cho Tạ Địch Trần, đã không còn là nữ tử chưa gả. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến một số nam tử dòng dõi quý tộc trẻ tuổi khao khát ngưỡng mộ nàng. Chỉ là, từ sau khi nàng và Tạ Địch Trần hòa ly*, ba năm nay, rất ít lộ mặt ở bên ngoài.
*Hòa ly: ly hôn.
Hôm nay, hiếm thấy Chiêu Bình công chúa xuất hiện ở lễ Cầu Tuyết, đương nhiên khiến người ta phấn chấn.
Chiêu Bình công chúa cũng không nói nhiều, mà lấy trong tay áo ra một cây sáo trúc, bắt đầu thổi.
Đoạn dạo đầu của khúc nhạc vừa truyền ra, lập tức khiến đám người kinh hãi.
Khúc nhạc Chiêu Bình công chúa diễn tấu là ——《 Thương Dân 》.
Khúc nhạc này, là