Chiêu Bình công chúa nghe được lời nói của Nhan Túc, lệ trong mắt giống như lạ lẫm mà không chảy xuống nữa, nhưng cơ thể của nàng lại bắt đầu run lên, ngay cả cây trâm cài trên búi tóc cũng run rẩy. Nhưng nàng lại quật cường ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt dính đầy vệt nước mắt kia, vẫn là bộ dáng ba năm trước đây nàng thường dính lấy Nhan Túc làm nũng, thế nhưng ánh mắt của nàng, lại nhìn hắn như nhìn người xa lạ.
Người này, là nhị ca của nàng.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn thanh tú tuấn mỹ như hoa sen của hắn, nhìn dáng người thẳng tắp tỏa ra khí chất trầm ổn quyết đoán của hắn, nhìn dáng vẻ phấn chấn nhướng mày anh khí bức người của hắn, nhìn vẻ tao nhã và hờ hững trong nụ cười của hắn.
Trên người hắn vẫn ẩn chứa một loại sức mạnh kiên định và mạnh mẽ như cũ, tựa như hiện ra mũi kiếm với ánh sáng lạnh, cất giấu sức mạnh khuất phục vào trong vỏ kiếm, vĩnh viễn không hiện ra đột ngột.
Nhưng nàng chưa từng giống như bây giờ, hận hắn như vậy.
Muội biết trong mắt huynh không chấp nhận được bất kỳ chuyện tối tăm dơ bẩn gì. Khi huynh ở Hình bộ rèn luyện, một tháng phá án vài vụ, chém chết ba mươi bảy kẻ có tội, giam vào trong ngục bảy mươi chín người. Ngay đến đạo tặc tội phạm trên giang hồ, huynh cũng sẽ điều Kim Ngô Vệ đi trước diệt trừ. Nhị ca ca chính nghĩa lẫm liệt như vậy, từng khiến muội rất sùng bái. Nhưng mà, sau khi sự kiện ba năm trước đây xảy ra, muội đã một mực hận huynh như vậy. Cho dù cả nhà họ Bạch thật sự có tội, muội cũng không thể tin Tố Tố có tội!
Tuyền Nhi, chuyện năm đó chứng cứ vô cùng xác thực, vả lại đã kết án rồi! Muội có thể không cam lòng thế nào? Nhan Túc đẩy nắp của ly trà, gạt lá trà bồng bềnh phía trên đi, mặt không biểu cảm nói.
Được, được! Sắc mặt Chiêu Bình công chúa theo lời nói nặn ra từ trong khóe miệng của mình mà trở nên tái nhợt, khóe môi treo nụ cười bi thảm, Muội sẽ không tranh luận với huynh nữa, muội chỉ xin huynh, đừng đi lấy lòng một nữ nhân khác ở Kính Hoa Thủy Vực, như vậy có được không?
Tần Cửu nhíu mày, nàng chưa bao giờ nghe Chiêu Bình dùng giọng điệu thấp kém như vậy để cầu xin, cho dù là với nhị ca của nàng, cũng chưa từng.
Ở trong lời nói của Chiêu Bình công chúa, màu mắt của Nhan Túc tối sầm, hắn đè thấp giọng điệu, nói với giọng dịu dàng: Tuyền Nhi, chẳng qua chỉ là một cái váy, muội cần gì phải so đo.
Ý tứ này chính là từ chối thỉnh cầu của nàng rồi.
Chiêu Bình công chúa rốt cuộc thua trận ở trước mặt Nhan Túc, từ nhỏ, nàng đã hiểu nàng không thuyết phục nổi hắn. Vành mắt nàng ửng đỏ, môi mím thật chặt, lông mi run run, trên mặt lộ ra một tia lạnh lẽo. Nàng vốn là muốn khóc, lúc này lại nghiến răng thật chặt, chịu đựng.
Bên ngoài xe ngựa, Nhan Thụy thấp giọng bẩm báo: Điện hạ, lễ Cầu Tuyết đã bắt đầu rồi, xin điện hạ dời bước qua!
Nhan Túc thản nhiên đáp lại một tiếng, nghiêng đầu nói với Chiêu Bình công chúa: Tuyền Nhi, muội nên hồi phủ sớm đi, đừng chơi bời ở bên ngoài nữa.
Chiêu Bình công chúa vẫn gượng cười cứng ngắc như cũ, nụ cười gượng này ở trong mắt Tần Cửu, chỉ có trống rỗng vô tận và xa xăm, trong con ngươi màu mực có ánh sáng đa sắc vừa mờ nhạt vừa thâm sâu.
Vì sao muội phải đi về? Muội cứ muốn đi so tài với Tô Vãn Hương đó một lần! Chiêu Bình công chúa tức giận nói xong, thu y phục đứng dậy, lập tức muốn xuống xe ngựa.
Tần Cửu thu lại đường kim cuối cùng, nhếch môi cười nói: Công chúa điện hạ đi thong thả, chiếc áo cánh này, công chúa rất thích sao?
Chiêu Bình công chúa dừng bước, chợt quay đầu nhìn Tần Cửu, cười lạnh nói: Sao, ta thích thì thế nào, cái này cũng không phải là cho ta.
Tần Cửu cười nhã nhặn lịch sự mà ôn nhu, trên khuôn mặt dịu dàng êm dịu, phong vận tự nhiên kia lại khiến cho người ta có ảo giác là lịch sự tao nhã.
Nếu như công chúa thích, chiếc áo cánh này, ta sẽ tặng cho công chúa. Tay nghề của ta vụng về, kính xin công chúa đừng chê. Tần Cửu giũ áo cánh vừa mới thêu xong ra, trong phút chốc, bên trong buồng xe ảm đạm có ánh sáng rực rỡ mênh mang. dieen®daanleequuyΩdonn
Màu nền của chiếc áo cánh này vốn là màu trắng hoa lê, rất mộc mạc. Lúc này, ở trên chéo áo Khúc Cư* màu trắng hoa lê, có thêu thưa thớt vài đóa Thược Dược sáng màu, có thể là kỹ thuật thêu khéo léo, cũng có thể là sợi tơ phối màu thích hợp, tóm lại, chiếc áo cánh tao nhã này lộ rõ vẻ hào hoa phú quý, nhìn qua sáng rực lung linh.
*Khúc Cư: một loại y phục thời nhà Hán.
Chiêu Bình công chúa không nhịn được tán thưởng trong lòng.
Nghe Tần Cửu nói muốn tặng cho mình chiếc áo cánh này, nàng kinh ngạc nhìn lướt qua Nhan Túc, thấy sắc mặt hắn chợt biến. Mặc dù còn chưa hiểu vì sao Tần Cửu có thể làm chủ tặng cho nàng chiếc áo cánh này, vẫn vội vàng gật đầu đáp: “Vậy đa tạ.”
Chiêu Bình công chúa đưa tay nhận lấy áo cánh Tần Cửu đưa, tay còn chưa chạm vào, một bàn tay thon dài vội ngăn lại ở trước mặt nàng.
Nhan Túc đưa tay chặn áo cánh trong tay Tần Cửu lại, ngước mắt liếc về phía Tần Cửu, lông mi nhướn lên, đáy mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ rất lạnh, hắn nói từng chữ từng câu: Tần Cửu, chẳng lẽ ngươi quên mất, chiếc áo cánh này là của bản vương, khi nào thì đến phiên ngươi làm chủ?
Tần Cửu lười biếng cười, trong nụ cười kia mang theo ngạo khí đơn độc, giống như ăn sâu vào xương tủy mà mê hoặc tinh thần Nhan Túc.
Điện hạ, đương nhiên ta có thể làm chủ chiếc áo cánh này. Bởi vì chiếc áo cánh này là lụa Tương ta tự mua, do ta tự may tự thêu thùa, nếu như ta không làm chủ được, vậy còn ai có thể làm chủ?
Nhan Túc nghe vậy, trong con ngươi đen như nước tựa mực đột nhiên đầy lạnh lẽo sắc bén bức người. Hắn đưa tay vuốt ve áo cánh, sờ thật tỉ mỉ, sắc mặt đột nhiên biến đổi. dfienddnᴥlieqiudoon Ống tay áo Khổng Tước màu tím như mây kéo tới, cằm của Tần Cửu hơi ngẩng lên trong giây lát đã bị ngón tay thon dài trắng nõn của Nhan Túc nắm chặt. Năm ngón tay của hắn hơi dùng lực, buộc Tần Cửu phải nhìn về phía hắn.
Ánh mắt của hai người đối lập nhau, Tần cửu nhìn rất rõ sự sắc bén và cơn tức giận trong đôi mắt dài của hắn.
Ngươi dám lừa bản vương?!
Lòng ngón tay lạnh giá chậm rãi nhúc nhích ở trên cằm Tần Cửu, ngón tay lại dùng sức lần nữa, năm ngón tay gần như vùi vào trong da thịt của Tần Cửu.
Đau! Cực kỳ đau!
Chẳng qua, nếu như một người đã từng chịu đựng đau đớn hơn hẳn cực hạn của cơ thể người, vậy thì, loại mức độ đau đớn này quả thật chỉ là một trò cỏn con.
Tần Cửu nhịn đau, tròng mắt híp lại, chớp mắt cũng không chớp mà nhìn hắn, cười khẽ nói: Ta nào dám lừa điện hạ, chiếc áo cánh làm từ lụa Noãn kia quả thực là ta đã lấy về phủ rồi, chỉ là, không phải chiếc đang thêu trong tay ta mà thôi. Đồ của điện hạ Ti Chức phường chúng tôi nào dám chậm trễ, thật ra ngay từ tối hôm qua đã làm xong rồi.
Kì thực hôm qua Châm Công cục đã làm gần xong chiếc áo cánh làm từ lụa Noãn kia rồi, Tần Cửu mang về vứt cho Lệ Chi thêu nốt phần còn lại. Đương nhiên nàng chẳng thèm đích thân thêu cho Tô Vãn Hương. Chiếc áo cánh đang thêu trong tay nàng, màu sắc tương đồng, kiểu dáng cùng loại, thêu giống với chiếc làm từ lụa Noãn kia, chỗ không giống chỉ là, đây là lụa Tương, còn chiếc kia là lụa Noãn mà thôi.
Nhan Túc lạnh lùng cười, trong nụ cười có giấu dao, Noãn quyên ở đâu? Nói!
Tần Cửu không nhanh không chậm nói: Chiếc lụa Noãn đó của điện hạ, sáng sớm hôm nay, ta đã phái người lấy danh nghĩa của điện hạ tặng cho Tô tiểu thư. Bây giờ, chắc hẳn Tô tiểu thư đã mặc vào rồi!
Lúc này Nhan Túc mới ý thức được hắn bị Tần Cửu đùa giỡn, cười lạnh nói: Ngươi có lòng tốt như thế sao? Tốt nhất ngươi không nên nói dối nữa!
Nếu như điện hạ không tin, có thể tự đi hỏi! Tần Cửu thản nhiên nói.
Năm ngón tay của Nhan Túc từ từ nới lỏng, đang muốn buông tay ra, Hoàng Mao vốn đang lim dim trong lòng Tần Cửu đột nhiên dựng lông khắp người lên, bay “vèo” dậy, xông thẳng về phía mu bàn tay của Nhan Túc để mổ.
Tiếc là vẫn chậm một bước, chỉ thấy có ánh sáng tím mênh mang, ống tay áo phần phật, ống tay áo lướt qua nhanh như gió, Hoàng Mao bị đánh bay ra ngoài.