Bóng đêm đã dày, đèn lồng đỏ chiếu sáng cả sân hoa viên, từng đóa từng đóa hoa cúc bừng nở vô cùng xinh đẹp, tỏa hương ngào ngạt khắp sân.
Trong phòng, nến long phụng rực rỡ một gian hoan hỉ.
Nhan Duật dưới sự chỉ dẫn của hỉ nương, dùng đũa hỉ vén ra hỉ khắn trên đầu Tần Cửu, thật lòng, hắn đúng là có chút căng thẳng, khi hỉ khăn được vén lên, dung nhan phù dung gần ngay trước mắt, khóe môi ôm lấy ý cười quyến rũ như có như không.
Hắn vui mừng nắm lấy tay nàng.
Kinh mạch bị thương tổn của nàng đã hoàn toàn khỏi hẳn, tuy nhiên cả đời này không thể luyện võ được nữa. Tĩnh dưỡng hai năm, các vết chai trên bàn tay của người luyện võ đã dần biến mất, mười ngón tay nhỏ và dài, cổ tay mềm mại trắng mịn. Trên cổ tay là vòng ngọc hắn tặng cho nàng, chỉ vàng quấn quanh vòng ngọc dưới ánh nến lóng lánh trong veo, phản chiếu trên cổ tay tuyết trắng đầy tinh tế.
Nhan Duật cúi đầu ngắm nàng, ánh mắt mang theo tình ý không thôi, ngón tay ôn nhu chạm vào nốt ruồi dưới khóe mắt Tần Cửu.
Lệ Châu Nhi hắn nhẹ nhàng xoay nàng lại, vòng tay ôm nàng vào trong lòng.
Hắn rốt cuộc có thể ôm nàng vào lòng, trọn đời trọn kiếp, hắn nhất định sẽ không bao giờ để nàng phải thêm cực khổ uất ức gì nữa, chỉ cần hắn còn sống, thề sống chết cưng sủng.
Tần Cửu vứt cho hắn một cái liếc mắt, bỗng nhiên nói: Đã nói là ta cưới chàng kia mà, vì sao chàng còn không đậy hỉ khăn, phải như vầy mới đúng. Dứt lời, liền kéo rồi ấn hắn ngồi xuống giường, đem hỉ khăn vừa rồi mới vén ra đội lên đầu hắn, học theo dáng vẻ của hắn, dùng đũa hỉ vén nó ra.
Nàng vươn tay nắm lấy cằm của hắn, nâng mặt hắn lên, vô cùng trăng hoa phong lưu nói: Phu quân của ta thật xinh đẹp!
Nhan Duật để mặc cho nàng làm loạn, chỉ cần nàng vui là được.
Có người kéo song cửa ra, Niếp Nhân không chút để ý nhảy từ cửa sổ vào, mày mặt rạng rỡ chúc mừng: Vương gia, Cửu gia, chúc mừng. Chúc hai người trăm năm hảo hợp, bạch đầu giai lão.
Cửa phòng cũng bị người đẩy ra, một đại đội vọt vào trong phòng, cao giọng thét lên: Sớm sinh quý tử!
Hai người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong phòng nháy mắt chật ních người.
Niếp Nhân, Chu Thắng, Chiêu Bình công chúa, Thượng Sở Sở, Thượng Tư Tư, tứ đại mỹ nhân.......
Nhóm người quá đông đảo ùa vào, làm cho nến long phụng trong phòng hoảng hốt lay động, suýt nữa thì tắt.
Nhan Duật chỉ biết, những kẻ này nếu chưa quậy phá đủ, thì sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đôi mắt dài của Nhan Duật híp lại, lạnh giọng nói: Thế nào, vừa rồi khi uống rượu các ngươi đã nói gì, chỉ cần bản vương uống hết rượu mà các ngươi kính, sẽ không náo động phòng, những lời này không có nghĩa lý gì sao? Xem chừng vừa rồi khi cạn rượu, hắn vẫn luôn uống chén lớn, nếu không dùng nội lực bức rượu ra ngoài, hiện tại chỉ sợ hắn đã say như chết.
Vương gia, này không thể trách chúng ta nói không giữ lời, là vương gia gian lận trước, dùng nội lực bức toàn bộ rượu ra ngoài. Niếp Nhân cười hì hì nói.
Sắc mặt Nhan Duật tối sầm, Được lắm! Hắn xoay người ngồi trên giường hỉ, vươn tay ôm Tần Cửu, rồi bỗng nhiên cười, giương mi nói: Các ngươi nói đi, muốn thế nào?
Chu Thắng đánh vỡ bình rượu, rồi nằm lăn trên mặt đất, Vương gia, ta say rồi, tối nay muốn ở lại đây........ ngủ một giấc. Chiêu..... Quân, mau lấy chăn uyên ương tới cho ta!
Mọi người đều che miệng nở nụ cười.
Khóe mắt Nhan Duật bay xéo lên, trừng mắt liếc nhìn Chu Thắng, Chu Thắng, ngươi sống ở chỗ những tên hành khất còn chưa thấy đủ sao, nằm trên đất ngủ là tật xấu của những khất cái, nếu đã thế, ngươi nên ngay lập tức quay lại chỗ bọn hành khất ấy thì hơn.
Chu Thắng nghe vậy vội trở mình ngồi dậy, vỗ vỗ đầu vai: Mặt đất này đúng là cứng quá, làm đau hết vai của ta, ta không ngủ ở đây nữa.
Tứ đại mỹ nhân tiến lên, tay đấm chân đá véo lỗ tai Chu Thắng: Ngươi đúng là vô dụng, vương gia chỉ nói một câu đã dọa được ngươi.
Chiêu Bình công chúa mỉm cười đi đến trước mặt Nhan Duật, cười bảo: Thất thúc này, ta nghe nói thất thúc hát hí khúc rất hay, nhất là diễn xướng hoa đán, chúng ta tới bây giờ đều chưa từng nghe qua, đây đúng là nuối tiếc cả đời. Thất thúc, đêm nay là ngày mừng của thúc, thúc hãy xướng một khúc đi, để cho chúng ta được đại khai nhãn giới. Mọi người nói, có phải hay không?
Phải! Mọi người lớn tiếng đồng thanh hưởng ứng, giống như nhấc cả nóc nhà lên.
Nhan Duật lười biếng nhướng mày, cong môi nói: Hát hí khúc cũng được, cùng lắm, làm sao có thể hát một mình, nếu là hát hoa đán, thì phải có tiểu sinh phối hợp.
Còn phải tìm tiểu sinh nữa sao? Chiêu Bình chỉ vào Tần Cửu, Chẳng phải bên cạnh thúc đã có một vị rồi ư? Ta biết, Cửu gia có thể hát mấy câu, đừng mong chối cãi.
Đôi mắt Nhan Duật sáng quắc nhìn Tần Cửu chăm chú, Nàng có thể hát tiểu sinh?
Môi Tần Cửu vẽ ra một nụ cười, gật đầu nói: Đúng là miễn cưỡng có thể hát vài câu.
Nhưng hai người chúng ta thôi cũng không được, phải có người kéo đàn, bằng không, bản vương không thể hát được!
Có kéo đàn rồi đây! Tiếng Nhan Duật vừa dứt, liền có một người giọng như hát nói.
Bấy giờ người đến chính là Liêu sư phó Hồi Xuân Ban và Phán Hinh.
Khóe môi Nhan Duật giật giật, bất đắc dĩ buông tay nói: Liêu sư phó, ngươi năm nay năm mươi tuổi, là năm tuổi, ngươi còn.....
Liêu sư phó giơ tay chặn lại, Không phải đại hôn ba ngày không phân biệt lớn nhỏ sao? Ta sao có thể không đến, hiện tại mới là ngày thứ nhất, chẳng phải còn đến hai ngày nữa sao?
Nhan Duật cười nhàn nhạt, Mọi người đều đến đông đủ, vậy chắc có diễn phục nhỉ? Không có diễn phục không thể xướng.
Vừa mới cưới phu nhân xong, vương gia còn muốn cưới thêm phu nhân khác nữa ư? Niếp Nhân ngắt lời nói.
Mọi người cười ầm cả lên.
Chiêu Bình công chúa nói: Diễn phục cũng đã sớm chuẩn bị cho thúc rồi. Nói xong, lệnh cho Hồng La đem cái yếm đã chuẩn bị sẵn đến, đưa tới tận tay Nhan Duật nói: Vương gia hôm nay hãy diễn xướng Quý phi đi tắm , như vậy chỉ cần mặc mỗi cái này là được, cũng không cần hóa trang.
Nhan Duật và Tần Cửu nhìn thấy cái yếm đều sợ ngây người.
Nhan Duật vươn ngón tay út chỉ vào cái yếm phấn hồng, khóe môi lăn tăn ý cười, Của ai đây? Nếu không phải của A Cửu nhà ta, bản vương sẽ không mặc.
Mọi người lại cười ầm ĩ: Đây là áo mới, chưa có ai mặc qua.
Nhan Duật vòng ra phía sau bình phong, cởi ra hỉ phục đỏ thẫm bên ngoài, trung y, rồi mặc cái yếm phấn hồng kia vào.
Lập tức, Liêu sư phó gảy huyền cầm, Phán Hinh kéo cầm, Nhan Duật và Tần Cửu hợp xướng khúc Quý phi đi tắm .
Một khúc qua đi, mọi người vẫn cười đùa như cũ không chịu đi, Các ngươi thật sự không đi? Nhan Duật nhìn những người trong phòng, hỏi.
Nhan Duật và Tần Cửu nhìn nhau, Nhan Duật đề nghị: Chi bằng chúng ta nghỉ ngơi đi!
Tần Cửu gật gật đầu.
Hai người xem những người đang đứng trong phòng như đồ trang trí, Nhan Duật giúp Tần Cửu tháo mũ phượng xuống, trải tốt đệm giường, thay ra quần áo ngủ bằng gấm, không cởi quần áo, đã lên giường chuẩn bị ngủ, Chúng ta ngủ đây, xin các ngươi cứ tự nhiên.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Trận náo động phòng này, gặp phải một yêu nữ, một Diêm Vương, bọn họ đúng là vô phương.
Niếp Nhân ý bảo mọi người rút lui, Chiêu Bình công chúa lại cười nói: Thất thúc, muốn chúng ta đi cũng được, hai người hãy từ trong chăn ném ra ngoài tám món đồ, chúng ta sẽ đi ngay. Vẫn hay nói một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chắc thất thúc cũng biết, nếu người không làm, chúng ta sẽ không đi.
Công chúa hãy chú ý cho kĩ, đúng, nhất định phải đủ tám món, một món cũng không thể thiếu. Chu Thắng cực kỳ hào hứng nói.
Nhan Duật nhướng mày, hiện tại hai người đang mặc quần áo ngủ bằng gấm. Nếu phải từ trong chăn ném đồ ra ngoài, cũng chỉ có thể là y phục bọn họ đang mặc. Đám người này đúng là quyết ý phải phá hư.
Nhan Duật tựa nửa người trên giường, quay sang hỏi Tần Cửu: Lệ Châu Nhi, ta có thể cởi không? Thân thể ta hiện tại đã là của nàng, nếu nàng cho phép, ta sẽ cởi.
Tần Cửu chớp chớp mắt nói: Tùy chàng.
Nhan Duật chậm rãi ném chiếc yếm hồng nhạt ra ngoài.
Một món! Niếp Nhân và Chu Thắng cùng nhau đếm.
Nhan Duật hừ lạnh một tiếng, giờ là áo trắng dặm khố cùng áo ngủ bằng gấm bị ném ra ngoài.
Hai món, ba món.
Tiếp theo là hai chiếc tất.
Bốn món, năm món.
Nhan Duật cởi rất nhanh, tay Tần Cửu không cẩn thận chạm vào ngực hắn, là nhẵn bóng. Người này, kỳ thật cho dù những kẻ kia không đến náo động phòng, hắn cũng sẽ gấp rút cởi.
Chu Thắng nhếch miệng cười nói: Lần này trên người vương gia còn gì để cởi nữa sao? Không bằng, để Cửu gia cởi đi!
Nhan Duật thản nhiên kiêu ngạo nói: Nàng là người của ta, quần áo của nàng chỉ có ta mới có thể cởi. Dứt lời, hắn lần mò sờ sờ dưới chăn, tìm thấy cái thắt lưng ngọc. Trên thắt lưng cẩn rất nhiều trân châu, Nhan Duật lấy ra một viên trân châu: Bảy món.
Này không tính, không tính. Chiêu Bình cười nói.
Ai bảo trân châu không tính một món. Khóe môi Nhan Duật vạch ra một ý cười tà mị, lại tháo ra một viên trân châu, Tám món. Các ngươi còn muốn thêm nữa không?
Hắn cúi đầu đếm đếm mấy viên trân châu trên đai lưng, Các ngươi muốn mười tám món, ta cũng có thể cho.
Niếp Nhân nói: Vương gia gian lận, chúng ta sẽ không bỏ qua.
Nhan Duật liếc xéo Niếp Nhân: Niếp Nhân, vẫn chưa đến đại hôn của ngươi! Nhưng ngày cưới của Chiêu Bình, Tạ Địch Trần thì đã định rồi. Những lời này rõ ràng đủ sức uy hiếp, Niếp Nhân và Chiêu Bình nghe thấy thật sự sợ, vội xấu hổ cười, Đúng, đúng vậy!
Mọi người vừa ha hả cười tiếp lấy mấy viên trân châu do hắn ném, vừa nói cát tường lui ra ngoài. Trước khi đi, tứ đại mỹ nhân không quên đóng chặt cửa phòng và cửa sổ lại.
Trong phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn, nến đỏ đong đưa, khuôn mặt Tần Cửu được ánh nến chiếu rọi, dịu dàng như mộng.
Nhan Duật cúi đầu nhìn Tần Cửu, ánh mắt sáng quắc, Lệ Châu Nhi, ta đã cởi hết rồi, tới phiên nàng. Hắn chìa tay cởi mấy nút thắt trước ngực Tần Cửu, ngón tay linh hoạt, những nút thắt như có ma pháp bung mở ra.
Tần Cửu vội che trước ngực, đỏ mặt đẩy ra nói: Phu quân, chàng muốn làm gì?
Nhan Duật lúc này mới nhớ đến Tần Cửu thi thoảng trong sáng như tờ giấy trắng, liền dỗ dành nói: Lệ Châu Nhi, hiện tại ta đã là phu quân của nàng, đây là phu quân yêu nàng, ngoan ngoan, đừng sợ.
Trong lòng Tần Cửu sớm cười thành một đóa hoa. Thật ra mấy ngày trước đại hôn nàng đã nhớ lại hết những chuyện trước kia, hôm nay là cố ý đùa giỡn trêu ghẹo Nhan Duật, nên trốn tránh nói: Không được, nếu là phu quân yêu nương tử, vậy hẳn phải đổi là ta đến yêu phu quân, rõ ràng là ta cưới chàng.
Trơ mắt nhìn thấy người mình yêu ngay trước mắt, lại cũng không thể tùy tâm mà yêu, trong lòng Nhan Duật quả thật so với bị mèo cào còn muốn khó chịu hơn, hắn chỉ có thể thuận theo Tần Cửu nói: Được, Lệ Châu Nhi đến yêu phu quân.
Tần Cửu ngồi dậy nằm bò trên người Nhan Duật, mở to đôi mắt cần mẫn tận tụy hỏi hắn: Phu quân, phải yêu như thế nào đây, ta không biết. Nói xong đánh một cái ngáp, Ta mệt chết mất, chúng ta ngủ đi! Nàng từ trên người Nhan Duật ngã mình xuống dưới, nằm bên cạnh đưa lưng về phía hắn.
Trong lòng Nhan Duật khóc thét một tiếng, hắn thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ chọc giận nàng.
Từ ngày gặp lại Tần Cửu ở Hoa Ân tự, hắn từ chỗ Sở Phượng Lãnh biết được, Tần Cửu dùng thuốc quá nhiều, đầu óc bị tổn thương, đối với một số việc có chút mơ hồ. Nhưng Sở Phượng Lãnh cũng nói, từ khi gặp lại hắn, nàng càng ngày càng tốt hơn. Mới đầu, nàng cũng không nhận ra Nhan Duật, lại cứ khăng khăng cho rằng Nhan Duật chính là phu quân tương lai của mình, trong lúc vô ý đã bằng lòng ở bên cạnh Nhan Duật.
Đối với Nhan Duật mà nói, chỉ cần nàng còn sống, như vậy là đủ rồi. Hắn không dám cầu ông trời quá nhiều thứ, song hắn hoàn toàn không dự đoán được đêm động phòng lại là tình cảnh này. Tần Cửu như vậy, cũng càng làm hắn thương tiếc nhiều hơn, trong lòng hắn đau xót, nhẹ nhàng nắm tay Tần Cửu nói: Được, nếu mệt thì hãy ngủ đi, phu quân và nàng cùng ngủ.
Hắn không dám gần sát Tần Cửu, sợ chính mình không nhẫn nại được. Tuy nhiên Tần Cửu lại cố tình trở mình lại, vùi đầu vào ngực hắn, ôm eo hắn, cọ cọ vào trước ngực hắn, Sẽ ôm Ngọc Hoành ngủ.
Dục niệm mà Nhan Duật thật vất vả mới áp chế được lại dâng cao, Tần Cửu ở trong lòng hắn cứ vặn người tới vặn người lui, hắn tất nhiên không có khả năng ngủ, ầm thầm cắn răng, hắn nhịn!
Ngọc Hoành, vì sao người chàng lại đổ nhiều mồ hôi như vậy? Bàn tay nhỏ bé vừa ấm áp vừa mềm mại sờ lão sờ loạn trên ngực hắn, dần dần di chuyển xuống dưới.
Nhan Duật choàng mở mắt, nhìn thấy Tần Cửu gần trong gang tấc lúc đó, khuôn mặt mang ý cười ngâm ngâm.
Nụ cười này đa tình quyến rũ, lại linh lợi giảo hoạt đến thế, làm gì giống với bộ dạng hồ hồ ngốc ngốc vừa nãy, Nhan Duật cảm thấy chính mình mới đang trở thành kẻ ngốc.
Lệ Châu Nhi, nàng nhớ ra ta rồi sao? Nhan Duật ngây ngô hỏi.
Tần Cửu trêu chọc nói: Chàng không phải Ngọc Hoành sao? Chẳng lẽ ta đã từng quên chàng?
Vậy còn chuyện trước kia, chuyện trước kia của chúng ta nàng cũng đã nhớ ra rồi ư? Nhan Duật tiếp tục ngây ngô hỏi.
Ngọc Hoành, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chàng thật sự muốn nói chuyện này với ta cả đêm?
Thâm tâm Nhan Duật kích động, nghiêng người đè áp lên người Tần Cửu, chìa tay bóc ra từng lớp quần áo trên người nàng.
Trong lòng Tần Cửu có chút khẩn trương, nhưng lại ra vẻ điềm tĩnh cười bảo: Ngọc Hoành đúng là cởi áo rất thuần thục.
Khóe môi Nhan Duật mỉm cười hồn xiêu phách lạc, hắc dõng dạc nói: Cảm ơn Lệ Châu Nhi đã khen, thường ngày ta ở phố Tây diễn nhiều lắm, chiêu này đã sớm thuần thục. Nhưng diễn trò vẫn là diễn trò, ta cũng sẽ không thật sự diễn mất cái gì đó quý giá của chính mình. Cùng lắm, hắn cúi người ghé vào bên tai Tần Cửu nói Tuy đây là lần đầu tiên của ta, nhưng kỹ thuật cũng không tồi. Ở phương diện này ta có khả năng lĩnh ngộ cực cao, Lệ Châu Nhi không cần phải sợ, cũng càng không phải khẩn trương.
Khuôn mặt Tần Cửu nháy mắt như bị lửa đốt, nàng chìa tay ôm eo Nhan Duật, nhẹ giọng nói: Ai nói ta khẩn trương, dù sao gì ta cũng là yêu nữ, ai sợ ai.
Tần Cửu lật người áp đảo Nhan Duật bên dưới, cúi đầu cắn lên dương đào trên ngực Nhan Duật.
Đôi mắt quyến rũ như tơ, bộ ngực sữa bán lộ, Tần Cửu cứ hôn Nhan Duật như vậy.
Cơ thể Nhan Duật cứng đờ, kế tiếp liền như tê liệt, hắn ngẩng đầu nhìn nàng kiều mỵ trong lòng, nghiến răng khẽ gọi, Lệ Châu Nhi của ta.
Nàng lại còn như vậy, xinh đẹp đến khiến hắn không thể không thương yêu nuông chiều nàng.
Hắn xoay người dịu dàng hôn lên môi nàng, hôn thẳng đến khi cả người nàng hóa thành một uông nước mùa xuân.
Tần Cửu dưới thế công mạnh mẽ của hắn, cả người mềm nhũn, toàn thân như một đóa hoa tươi nở rộ, không còn sức lực ngăn cản, để mặc cho hắn dịu dàng xâm chiếm.
Ngoài cửa sổ hương hoa thơm ngào ngạt, bên trong phù dung trướng ấm. +