Trấn Dương Tỉnh ở Bắc cương là một thị trấn nhỏ, dân cư cũng không nhiều, nhưng gần đây nơi này lại rất náo nhiệt. Trước đó An Lăng vương đã dẫn theo binh lính đóng quân cách vài dặm ở ngoài ô tiểu trấn này, ngày thường, thường xuyên có quan binh đến đây giải khuây, cũng đồng thời kéo theo các tiểu thương buôn bán nhỏ. Ví như một hộ gia đình bán súp thịt đê ở đầu phố, từ lúc bắt đầu bán đến nay, đặc biệt buôn may bán đắt. Còn ở cuối phố lại có một hộ bán son phấn, thường xuyên có quan binh đến đây mua ít son phấn, tặng cho nữ tử mình cảm mến.
Ngày hôm ấy vào lúc hoàng hôn, bà chủ bán súp thịt dê Lưu Nhị Nương đương lúc tiếp đãi mấy quan binh đến uống canh, bà ân cần bưng cho mỗi người một bát súp thịt đê nóng, nhất thời cả con đường đều tràn ngập mùi thơm của súp thịt dê.
Quan gia, các ngài đã vất vả rồi, súp thịt dê nóng hỏi, hãy uống lúc còn nóng. Lưu Nhị Nương cười khanh khách tiếp đãi.
Mấy người nhận bát súp, cúi đầu uống. Bốn người này là khách quen của bà, thường lui đến đây nói nói cười cười, hôm nay lại không biết vì sao đều im lặng. Nếu là trước đây, bấy giờ hẳn đã cười đùa ầm ĩ với Lưu Nhị Nương.
Lưu Nhị Nương phát hiện có chuyện, biết điều không đi quấy rầy bọn họ. Bốn người húp mấy ngụm canh, trong đó có một người nện xuống bàn nói: Không hay chút nào, bôn ba đã nhiều ngày, vẫn không tìm được thuốc, quay về doanh trại biết trình bày thế nào đây.
Một quan binh cảnh giác nhìn quanh bốn phía, thở dài một tiếng nói: Đừng nói lung tung.
Lúc này bốn quan binh mới đồng thời im lặng hì hụp uống xong bát canh, ném mấy đồng tiền rồi đi.
Quan gia, đi thong thả, hãy đến thường xuyên! Lưu Nhị Nương giòn tan cất tiếng.
Sau khi tiễn mấy quan binh đi, nhìn thấy bầu trời có hơi u ám, người đi đường cũng thưa dần, Lưu Nhị Nương liền nghĩ sẽ đóng cửa sớm một chút. Đã là cuối năm, trong nhà có nhiều chuyện vặt vãnh phải làm. Bà đang định bảo chồng mình đóng của, chợt nghe có người nói: Cho một bát súp thịt dê, nửa cân bánh nướng.
Giọng nói này rất thanh thúy, cực kỳ êm tai. Lưu Nhị Nương thò đầu ra nhìn, liền bắt gặp một con ngựa gầy, con ngựa kia hà hơi phì phò, cho thấy đã phóng đi rất nhanh, nên có phần mệt mỏi. Người ngồi trên ngựa, đi đường vất vả, quần áo vây đầy bụi đường, lờ mờ nhìn ra được, là quần áo làm từ loại nguyên liệu thượng hạng. Áo choàng màu trắng không phải trắng ngà hay xám, nói vậy hẳn trước kia vốn là màu trắng, bị gió bụi Bắc cương quét qua, nên biến thành bộ dạng này.
Lập tức có một người dường như là nữ tử, dáng người vô cùng yểu điệu, nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt, bởi vì nàng vừa đến đã tức khắc che miệng không ngừng ho khan. Giọng ho khan khàn khàn, cũng không phải giọng nói của người vừa rồi nói muốn uống canh. Tuy nhiên, hiện tại trên đường ngoài nữ tử này ra, không còn ai khác cả, Lưu Nhị Nương không khỏi nghi hoặc. Đang nhìn xung quanh, chợt nghe tiếng nói thanh thúy vang lên một lần nữa, Một bát canh thịt dê, nửa cân bánh nướng.
Lưu Nhị Nương kinh ngạc nhảy dựng, bởi vì lần này bà đã nghe rất rõ ràng, âm thanh kia là truyền đến từ chỗ nữ tử, song rõ ràng nàng đang ho khan, hiển nhiên không phải do nàng ấy nói. Khi nhìn kĩ lại, Lưu Nhị Nương phát hiện, trên đầu vai nữ tử có một con vẹt miệng đỏ, đang thẳng tắp nhìn bà chằm chặp. Lưu Nhị Nương bỗng tỉnh ngộ, hóa ra là con vẹt này nói chuyện. Vẹt nhỏ bép xép, điều nó nói, hẳn cũng là ý của chủ nhân.
Lưu Nhị Nương vội đáp: Mời khách quan vào trong, súp thịt dê và bánh nướng sẽ có ngay.
Nữ tử sau khi ho một lúc lâu, lập tức xoay người xuống ngựa, nói với Lưu Nhị Nương: Bà chủ, có thể cho ngựa ăn chút gì đó không? Giọng của nữ tử cũng không trong trẻo êm tai, giống như tiếng Hồ cầm cũ kỹ, mang theo một sự khàn khàn mị hoặc.
Lưu Nhị Nương vội tiếp dây cương, gọi phu quân mình ra cho ngựa ăn. Nữ tử bước vào trong, tìm một cái bàn thích hợp rồi ngồi xuống, Lưu Nhị Nương đi chuẩn bị món. Một lát sau đã mang ra một bát súp thịt dê và mấy cái bánh nướng.
Cô nương bị ho là do gió lạnh, uống chút canh nóng vừa hay có thể xua lạnh, nói không chừng sẽ giảm bớt ho khan. Lưu Nhị Nương ân cần nói. Bà có thể nhìn ra, nữ tử này dường như có bệnh, sắc mặt tái nhợt, mày mắt cũng mang mệt mỏi, thật không hiểu, nữ tử một thân một mình như vậy, vì sao lại phải vội vã lên đường giữa mùa đông thế này.
Tần Cửu cũng không để ý ánh mắt tò mò của Lưu Nhị Nương, lấy khăn gấm ra lau sạch tay, uống canh thịt dê, giương mắt nói: Bà chủ nói đúng, canh thịt dê này quả thật rất công hiệu, đúng là có thể xua đi lạnh.
Vậy cô nương hãy uống nhiều một chút, chốc nữa ta sẽ tặng thêm một chén cho cô nương, không lấy ngân lượng. Lưu Nhị Nương xuyên qua làn hơi của bát canh, tựa hồ nhìn thấy bên trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện ra một tia réo rắt thảm thiết, liền không kiềm được nói.
Tần Cửu hiểu bà chủ là một người nhiệt tình, không khỏi cười bảo, Không nhận ngân lượng thì không được đâu.
Bà chủ lại nhìn quần áo trên người Tần Cửu, đều là chất liệu vô cùng tốt, mơ hồ phát hiện ra đó là hỉ phục. Trời đang rét như vậy, một nữ tử xuất thân phú quý lại một thân một mình chạy ra ngoài, hơn phân nửa là đào hôn. Trong đầu bà nhất thời tự vẽ ra một viễn cảnh, tiểu thư con nhà quyền quý đào hôn trốn đi, đến vùng biên cương này tìm ý trung nhân của mình. Mà ý trung nhân của nàng, hơn phân nửa là người trong quân. Nơi An Lăng vương đang đóng quân lúc này, trong quân của hắn hầu như đều là các Kim Ngô Vệ xuất thân từ danh môn.
Bà chủ, nơi An Lăng vương đang đóng quân hiện tại cách nơi này xa không? Tần Cửu hỏi.
Lưu Nhị Nương ngẩn người, xem ra mình đã đoán đúng, vội gật đầu, nhiệt tình nói: Đúng vậy, cách mười dặm về phía Bắc của trấn Dương Tỉnh, ngày thường ở đó thường xuyên có binh lính thao luyện, đến gần sẽ nghe thấy tiếng vó ngựa. Cô nương muốn đến chỗ quân đội tìm người sao?
Tần Cửu nào biết suy nghĩ của Lưu Nhị Nương, nàng xé bánh nướng bỏ vào bát súp thịt dê, chậm rãi ăn, Đúng vậy, ca ca của ta ở đấy, ta đi thăm huynh ấy. Nghe nói, gần đây nhất có đánh thắng một trận phải không?
Nhắc tới chiến sự, Lưu Nhị Nương vô cùng phấn khởi, Đúng vậy đúng vậy, An Lăng vương dẫn quân đẩy lùi quân địch hết mấy dặm, nghe nói là đánh thắng một trận lớn.
Vậy bà chủ có nghe nói tình hình thương vọng trong quân thế nào không? Tần Cửu hỏi.
Ở chỗ Liên Ngọc Nhân nàng từng nghe nói Nhan Túc bị trọng thương, muốn thám thính ít tin tức từ chỗ Lưu Nhị Nương.
Lưu Nhị Nương thở dài nói: Tục ngữ nói, giết một vạn quân địch, sẽ tổn hại ba nghìn người, hẳn là có thương vong, cùng lắm, mấu chốt chính là đã thắng lợi không phải sao?
Tần Cửu gật đầu, hiển nhiên chuyện Nhan Túc bị thương, vẫn chưa lọt vào tai dân chúng, có thể thấy được quân tình rất nghiêm mật.
Hiểu được quân đội che giấu sâm nghiêm.
Chẳng qua, nghe nói thật sự thương vong không ít. Mới vừa rồi, có mấy quan binh đến chỗ ta uống canh thịt dê, đều than thở, nghe đâu là không tìm được thuốc gì đó.
Trong lòng Tần Cửu chùng xuống, uống xong bát canh, thanh toán ngân lượng, rồi theo sự chỉ dẫn của Lưu Nhị Nương, ra khỏi thị trấn.
Hiển nhiên sau trận chiến ở Thiên Thần sơn, Tần Cửu và Nhan Duật đã mỗi người một ngả. Nàng âm thầm xuống núi, vốn nghĩ tìm một nơi yên tĩnh nào đó giải quyết cho trong quãng đời còn lại, song từ miệng một tỳ nữ của Thiên Thần Tông, nàng biết được Tô Vãn Hương đã đi Bắc cương. Ngày đó nàng dồn mọi sức lức đối phó với Liên Ngọc Nhân, quên nói cho Nhan Duật biết, Tô Vãn Hương có thể dịch dung. Vì sự sơ suất này, đã giúp cho Tô Vãn Hương trốn khỏi sự lùng bắt của Nhan Duật, đi tìm Nhan Túc. Tần Cửu không thể yên tâm, liền giục ngựa không ngừng nghỉ, một đường thẳng đến đây.
Ra khỏi trấn, đi được vài dặm, đã lờ mờ nghe thấy tiếng sấm vang không ngớt. Âm thanh này tựa như làm mặt đất rung chuyển, trước kia Tần Cửu không hiểu, nhưng sau khi trải qua chiến sự lần trước, nàng biết, đây là tiếng vó ngựa, nói vậy phía trước hẳn là quân doanh, binh lính của Đại Dục đang thao luyện.
Hoàng Mao trên vai nàng hoảng hốt bay lên, vội vã ở không trung thăm dò.
Tần Cửu ghìm ngựa, hí mắt nhìn cát bụi cuồn cuộn bay lên ở phía trước.
——-
Ban đêm, phó tướng Tạ Địch Trần của binh sĩ sau khi dùng xong bữa tối, đã đến lều của chủ tướng Nhan Túc, kế liền vội vàng quay trở về lều trại của chính mình. Bốn quân sĩ hắn phái ra ngoài tìm thuốc đã quay trở về, đồng loạt quỳ ngay ngắn trong lều của hắn.
Tạ Địch Trần chắp tay sau lưng đảo vòng mấy bước, lạnh lùng nói: Thuốc giải này chỉ Bắc Diệp quốc mới có thôi ư?
Một trong số các quân sĩ gật đầu nói: Độc dược là chế từ một loài hoa của cỏ độc Na Thứ Hoa chỉ có ở Bắc Diệp quốc, loại độc này, chỉ có chính loài hoa đó mới có thể giải được.
Tạ Địch Trần nện tay xuống bàn, nhíu mày nói.
Các ngươi lui ra đi, tuyệt đối phải giữ bí mật, không được tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ xử theo quân pháp.
Bốn người đồng loạt vâng , khấu đầu rồi lui ra.
Tạ Địch Trần nặng nề tâm sự ngồi trước bàn, mặt co mày cáu. Hắn trải tấm bản đồ da dê lên bàn, cẩn thận xem xét, quét mắt vài lần, chợt thấy có chút không đúng. Hắn nhớ rõ ràng, bản vẽ này khi hắn đi ra ngoài, đã xếp lại kẹp vào trong sách, vì sao bây giờ nó lại nằm trên bàn?
Có người đã vào đây? Nghĩ vậy, bỗng phát hiện trong lều có khác thường, bỗng nhiên quay đầu, chỉ một người đang bước ra. Tạ Địch Trần như nhìn thấy quỷ, kinh hãi nói: Là ngươi? Ngươi sao lại?
Tần Cửu ôm Hoàng Mao từ từ bước ra, khóe môi ngậm ý cười như có như không, khóe mắt hơi nhướng, thản nhiên nói: Tạ công tử thân là phó tướng, không thể tưởng tượng được lại lờ là như vậy, có người vào trong lều, cũng không hề hay biết.
Vẻ mặt Tạ Địch Trần lúng túng, hắn đúng là đã khinh suất.
Cửu gia không ở kinh thành hưởng phúc, lại vất vả lặn lội từ kinh thành đến đây, không biết là đến đốc chiến, đến làm giám quân, hay là đến trợ chiến vậy? Tạ Địch Trần vốn không có thiện cảm với Tần Cửu, nữ tử này làm Nhan Túc thiếu chút nữa là chết trong thiên lao, cuối cùng tuy rằng vẫn giữ lại được mạng sống, nhưng lại mất đi ngôi vị hoàng đế. Trong mắt hắn, Tần Cửu vốn là một yêu nghiệt. Hiện giờ yêu nghiệt xuất hiện trong quân, hắn sao có thể không đề phòng.
Tần Cửu vươn tay vuốt vuốt Hoàng Mao, che miệng bắt đầu ho khan. Bát canh thịt dê kia thật sự có công hiệu, ngăn được ho khan, nên vừa rồi khi núp trong lều, mới không bị Tạ Địch Trần phát hiện. Tuy nhiên, cũng chỉ là áp chế trong chốc lát mà thôi.
Tạ Địch Trần nhíu mày nhìn Tần Cửu ho khan không dứt, quả thật có chút luống cuống tay chân. Giống như vào lúc này, hắn mới chợt chú ý đến cả người đầy bụi đường cùng mệt mỏi của Tần Cửu. Mà nhìn sắc mặt tái nhợt của Tần Cửu, hiển nhiên nàng đang bị bệnh. Một người ho khan vì phong hàn, cũng không đến mức này, xem ra nàng không phải bị bệnh bình thường, trong lòng Tạ Địch Trần không khỏi nghi hoặc sửng sốt, nữ tử này đã làm gì mà hại bản thân mình thành ra như vậy?
Khó khăn kiềm chế ho khan, Tần Cửu nâng mắt hỏi: Liên Thành bị thương trúng độc rồi sao? Trước đó ngươi đi tìm thuốc giải, là tìm cho hắn đúng không?