Khánh đế nhíu mày, tựa như đang kiềm nén điều gì đó, thấp giọng hỏi lại: Huệ Lan, nàng không nên u mê như vậy, nói cho trẫm biết, nàng đang nhốt nàng ấy ở đâu?
Ánh mắt Nhàn phi di chuyển về phía Nhan Túc, bà nhìn thấy bộ dạng của Nhan Túc, mày nhíu chặt lại, dáng vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. Nhan Túc không nói gì, đối mặt với mẫu phi, ánh mắt của hắn tràn đầy đau khổ.
Ả đang ở tại am Bạch Vân này, ngươi giao Túc Nhi cho ta, sau khi ta phái người đưa nó rời khỏi đây, tự khắc sẽ giao ả cho ngươi. Nụ cười trên môi Nhàn phi, nhẹ bẫng như sợi tơ, nhưng lại dằn từng tiếng, đè xuống rất nặng.
Nhàn phi nương nương, bà không cần lo lắng chúng ta chạy mất. Am này của bà hẳn đã giăng sẵn thiên la địa võng, phía chúng ta chỉ có vài người, chẳng lẽ bà còn sợ chúng ta bỏ trốn? Ta muốn sau khi nhìn thấy mẫu phi rồi, cùng nhau giao người. Nhan Duật lạnh lùng nói. Hắn đã sớm nhìn ra, những ni cô trong am này, chỉ e không phải những ni cô bình thường, hẳn đều là tay chân của Nhàn phi.
Nhàn phi nhẹ nhàng cười, nói khẽ với Phương nhũ mẫu bên cạnh vài câu. Phương nhũ mẫu xoay người đi ra phía sau tượng phật, một lát sau, liền dẫn theo Tĩnh thái phi trở ra.
Tĩnh thái phi vẫn như ngày ấy Tần Cửu gặp ở đế lăng, vẫn xinh đẹp như cũ, chẳng qua sắc mặt có chút tiều tụy. Có một thanh kiếm đang kề trên cổ bà, đối mặt với sự uy hiếp đầy chết chóc như thế, vẻ mặt bà vẫn không chút gợn sóng sợ hãi.
Khánh đế nhìn thấy Tĩnh thái phi, không kiềm được bước về phía trước hai bước, lại bị hộ vệ bên cạnh kéo lại. Nhan Duật nhìn thấy thanh kiếm kề trên cổ mẫu phi, con ngươi dài mị lên, hắn lạnh lùng nói: Thả người đi!
Nhàn phi và Phương nhũ mẫu liếc nhìn nhau một cái, Được thôi, ta đếm đến ba, cùng nhau thả người.
Nhan Duật gật đầu.
Tần Cửu liếc mắt nhìn Nhan Túc đang đứng bên cạnh, từ lúc đến am Bạch Vân tới giờ, hắn vẫn không nói chuyện. Thế nhưng khi mẫu phi của hắn xuất hiện, trong đôi mắt liền hiện ra một tia ưu thương thật sâu, hắn quay đầu liếc nhìn Tần Cửu một cái. Ánh mắt chất chứa nồng đậm lời xin lỗi, Tần Cửu chậm rãi quay đầu đi không nhìn hắn.
Phương nhũ mẫu bắt đầu đếm.
Một, hai, ba.
Sau khi đếm xong tiếng thứ ba, Phương nhũ mẫu và Tần Cửu đồng thời thả người, Tĩnh thái phi về bên cạnh Nhan Duật, mà Nhan Túc cũng đồng thời về bên chỗ Nhàn phi.
Cuộc trao đổi này, đúng là thuận lợi ngoài sức tưởng tượng. Song càng thuận lợi, Tần Cửu càng rõ ràng, mọi chuyện sẽ không chỉ kết thúc như vậy.
Phương nhũ mẫu bên cạnh Nhàn phi bỗng nhiên cười lớn một tiếng, cầm quải trượng gõ cộc cộc xuống đất.
Nương nương, người hãy đưa điện hạ đi nhanh lên, nơi này hãy giao lại cho lão nô! Tuy rằng Phương nhũ mẫu đã rất già, nhưng giọng nói lại hồn hậu lõi đời, hiển nhiên là có công lực rất thâm hậu.
Phương nhũ mẫu vẫn luôn theo hầu bên cạnh Nhàn phi, hóa ra cũng là một võ lâm cao thủ. Ai có thể ngờ được, ở bên cạnh Nhàn phi, lại có một vị cao nhân giấu mình như vậy.
Nhan Duật nhìn chằm chằm Phương nhũ mẫu, ánh mắt từ chỗ khuôn mặt già nua di động đến quải trượng trong tay bà, mặt không đổi sắc cười lạnh nói: Bản vương từng nghe nói, hai mươi năm trước, trên giang hồ từng xuất hiện một nữ tử, biệt hiệu Thiết Quải Hồ, bởi vì giết quá nhiều người, bị người trên giang hồ đuổi giết cùng đường, cuối cùng phải nhảy xuống vách núi sâu, từ đó không biết tung tích, hẳn người đó chính là ngươi. Hóa ra, ngươi vẫn luôn ẩn nấp trong cung.
Phương nhũ mẫu không nghĩ đến bị người liếc mắt một cái đã nhận ra, cười u ám nói: Ngươi quả là hiểu biết không ít, đúng thật là ta. Nếu đã biết thân phận của ta, vậy thì hôm nay ngươi sẽ không thể rời khỏi nơi này nữa.
Ta từng phái người điều tra Tuyệt Mệnh bang, biết bọn họ từng làm việc cho một bà lão giấu tên, nói vậy, hẳn cũng là ngươi. Nhan Duật vươn tay kéo hộp tủ dưới chỗ ngồi ở kiệu của Khánh đế, lấy ra một thanh kiếm, hắn búng ngón tay vào lưỡi kiếm, cười khe khẽ nói.
Trong lòng Tần Cửu cả kinh, nàng nhớ rõ, ngày đó, sát thủ bắt cóc Lưu Liên, thuộc nhóm người gọi là Tuyệt Mệnh bang. Thế này xem, chủ mưu chuyện đó thì ra là Phương nhũ mẫu, mà bà ta, hiển nhiên là chịu sự sai bảo của Nhàn phi. Ngày hôm đó, Lưu Liên ở triều đình sống chết cũng muốn lật lại vụ án của Bạch gia, cho nên Nhàn phi mới phái người ra tay trừ bỏ Lưu Liên.
Trong am giờ phút này toàn là đao kiếm, cùng hướng về phía bọn họ. Nhan Duật nhìn quanh một vòng, cười giễu nói: Không thể tưởng tượng được am Bạch Vân này đã sớm trở thành một nơi chứa chấp ô uế, chỉ bằng những người các ngươi, cũng muốn giữ bọn ta lại sao?
Hắn đảo kiếm, đôi mắt phượng lạnh lẽo bức người phản chiếu ánh kiếm lóe lên, Ta thật muốn biết, là quải trượng trong tay lão bà ngươi mau, hay vẫn là kiếm của bản vương nhanh hơn.
Hắn đâm kiếm tới, ánh sáng kim loại chợt lóe, như hoa sen tĩnh mịch nở rộ trong đêm tối. Phương nhũ mẫu dùng quải trượng đỡ đòn, Thiết Quải Hồ oai phong thiên hạ năm đó đương nhiên võ nghệ không hề kém cỏi, huống chi, lão bà này còn có công lực nhiều năm, lập tức, hai người giao đấu cùng một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thể phân thắng bại.
Khánh đế và Tĩnh thái phi dưới sự bảo vệ của hộ vệ đã lui ra khỏi viện, tuy nhiên, có vài ni cô bỗng kéo đến, vung vẩy đao kiếm, cản đường mọi người, bao vây chặt chẽ am Bạch Vân lại. Võ công của đám ni cô này cũng không tệ.
Tần Cửu biết Viên Bá sẽ nhanh chóng dẫn theo Kiêu Kỵ binh đuổi đến, nàng không nghĩ buông tha Nhàn phi, liền thi triển khinh công, ẩn sau cửa sổ đại điện, vốn nghĩ sẽ phá cửa xông vào, nhưng lại nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong vọng ra, nàng dừng bước.
Trong đại điện, Nhàn phi bắt lấy Nhan Túc, đang muốn kéo Nhan Túc đi ra ngoài bằng cửa sau. Nhan Túc lại bỗng nhiên dùng lực, hất bàn tay Nhàn phi đang nắm lấy hắn ra. Hắn bình tĩnh đứng trước Đại Phật, vẻ mặt bi thương, Con sẽ không đi theo người!
Nhàn phi biến sắc, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi: Vì sao? Túc Nhi, con mưu nghịch, không phải do muốn giang sơn sao? Nếu con bị bọn họ nhốt trong thiên lao, thì làm gì có ngày quay trở ra? Chỉ cần hôm nay chúng ta chạy thoát, tương lai, nhất định sẽ lại có cơ hội. Con dù sao gì, dù sao gì cũng là con trai của hắn, so với Nhan Dật không rõ lại lịch kia hẳn là có sức thuyết phục hơn. Đến lúc đó, chỉ cần chúng ta nói Nhan Dật là giả mạo, giang sơn này, sẽ là của con!
Ánh mắt Nhan Túc bi thương dừng ở Nhàn phi, chậm rãi nói: Mẫu phi, thì ra người chưa bao giờ hiểu con. Mà con, cũng chưa từng hiểu người!
Bọn họ, có lẽ đôi mẫu tử bi ai nhất thế gian này.
Hắn từng nghĩ, mẫu phi nhiều năm hướng Phật, tấm lòng sáng tỏ, sớm xem thường quyền thế, đã vượt ra khỏi chốn hồng trần. Song mọi thứ lại hoàn toàn ngược lại, mẫu thi của hắn một lòng chấp mê với địa vi kia, Bạch gia diệt môn, đương nhiên bà chính là người trực tiếp góp tay. Hắn có thể nói gì đây? Hắn nhìn Đại Phật mặt mũi hiền lành mỉm cười trong đại điện, chỉ cảm thấy đúng là cực kỳ mỉa mai.
Khuôn mặt Nhàn Phi tái nhợt, cười buồn bã, tuy rằng, bà vẫn giữ dáng vẻ nhã nhặn trầm tĩnh, nhưng cơ thể lại không nhịn được run rẩy cả lên. Bà nhìn Nhan Túc, chậm rãi đi đến trước người hắn, vươn tay xoa nhẹ lên mép tóc hoa râm của hắn, mải miết nói: Túc Nhi, chuyện của Bạch gia, ta đúng là có tội, con hận ta cũng phải. Tuy nhiên, chuyện này cũng đã qua rồi, cho dù con có tiếp tục hận ta thì cũng không cứu vãn được nữa. Ta biết con có tình cảm với Bạch Tố Huyên, tóc con bạc thế này, hẳn là đã biết Tô Vãn Hương không phải Bạch Tố Huyên! Nếu đã vậy, thế gian này cũng không còn gì cho con lưu luyến nữa, vậy sao không cố giành lấy ngôi vị chí tôn kia? Không phải con đã nghĩ thông suốt rồi sao, đêm mười lăm, vì sao con lại bức vua thoái vị?
Nhan Túc buồn bã nói: Mẫu phi, người còn nhắc Tô Vãn Hương, người và Tô Thanh, dùng một Tô Vãn Hương, lừa con suốt ba năm! Không sai, con đúng là muốn bước lên vị trí kia, có điều, con không nghĩ vì vị trí này mà đi hại người. Mẫu phi, vì sao người phải làm như vậy, vì sao chứ?
Nhàn phi nhìn về phía làn khói lượn lờ trong đại điện, lạnh lùng nói: Túc Nhi, chẳng lẽ con còn chưa hiểu ư, vì sao ta lại cam tâm tình nguyện vượt qua ngày tháng trong am miếu lạnh lẽo này? Ta cũng đã từng là một cô gái dạt dào khát khao, đã từng, trong lòng ta cũng có một người, tuy nhiên, ta đã bị tuyển vào vương phủ, làm vương phi của hắn. Khóe môi Nhàn phi hiện lên một ý cười châm biếm, Ta vẫn luôn an phận làm thê tử của hắn, ta phò trợ hắn bước lên ngai vàng trở thành cửu ngũ chí tôn, song hắn cuối cùng đối với ta thế nào? Hắn đem quyền lực trao cho Bạch Nhược Khâm, đem sủng ái trao cho Huệ phi, đem trái tim mình trao cho... Tĩnh phi, phi tử của phụ hoàng hắn. Túc Nhi, mẫu phi không cam tâm, con là hi vọng duy nhất của mẫu phi, nhưng con lại, lại khăng khăng thích người của Bạch gia. Bạch Tố Huyên kia, ả cũng giống hệt Bạch Nhược Khâm, ta không thích! Mà Bạch Nhược Khâm lại còn mang thai, ta sao có thể buông tha cho ả, cũng như buông tha cho Bạch gia.
Mẫu phi, người có biết người làm như vậy, đã hại hết bao nhiêu người không? Nếu tất cả mọi chuyện đều là do người làm, nhi thần chỉ xin mẫu phi hãy hối cải chịu trách nhiệm với những gì mình đã làm, đừng tiếp tục sai lầm nữa. Con sẽ không đi theo người, trái lại mẫu phi phải theo con trở về, gánh vác những tội lỗi này.
Nhàn phi không nhịn được thoáng cười khổ, chậm rãi đi về phía cửa sổ, nhìn thoáng ra ngoài.
Túc Nhi, con là muốn mẫu phi phải chết ư! Khóe môi bà lướt nhẹ qua một ý cười, bỗng nhiên quay đầu lại, Túc Nhi, chẳng lẽ con bức vua thoái vị, là vì Bạch gia sao, do phụ hoàng con không chịu lật lại vụ án của Bạch gia, cho nên con mới bức vua thoái vị? Đúng vậy không?
Ánh mắt Nhan Túc trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm Nhàn phi, rốt cuộc đáp: Mẫu phi, người cuối cùng cũng hiểu con một lần.
Khuôn mặt vốn đoan trang trầm tĩnh của Nhàn phi nháy mắt không còn khống chế được, trở nên trắng bệch, ánh mắt bi thương, đó là một loại tuyệt vọng do mất hết hi vọng, Tốt, tốt lắm, Túc Nhi, ta toan tính nhiều năm, kết quả đều là hoài công vô ích! Tốt lắm, như vậy cũng tốt!
Bà chậm rãi đi đến trước tượng Phật, cả người mang vẻ phồn hoa tan tát, xinh đẹp vô ngần trông như một giấc mộng!
Túc Nhi, con là một đứa nhỏ tốt, như vậy cũng tốt, cứ để mẫu phi làm kẻ ác đi! Mẫu phi đồng ý chịu trách nhiệm với hết thảy, tuy nhiên, mẫu phi vẫn muốn thắp một nén nhang cuối cùng trước tượng phật. Bà rét buốt nói.
Khuôn mặt lạnh lùng của Nhan Túc xẹt qua một tia thống khổ, hắn khẽ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Nhàn phi đến đệm hương bồ trước tượng phật, châm một nén nhang, cắm vào trong lư hương, chậm chạp quỳ trên đệm hương bồ.
Tần Cửu ở ngoài cửa sổ nghe thấy nguyên nhân bức vua thoái vị của Nhan Túc, hô hấp phút chốc nghẹn trong cổ họng.
Vì Bạch gia? 1
Nàng bất luận như thế nào cũng không nghĩ đến, Nhan Túc bức vua thoái vị là vì Bạch gia. Mà nàng, còn là người bức bách hắn bức vua thoái vị.