Trước khi Sở Phượng Lãnh rời khỏi, liếc mắt nhìn Thượng Tư Tư một cái, nhếch miệng cười nói: Vị này là nhị công chúa Vân Thiều quốc đúng không, ta cứu mạng tam muội ngươi, ngươi cũng không cần cảm tạ ta. Mà ngươi cần phải cảm tạ Cửu gia, nếu không có nàng đến cầu xin ta, ta cũng sẽ không chữa trị cho tam công chúa của các ngươi.
Thượng Tư Tư cười gượng gạo, Chuyện này ta biết.
Ngươi cũng biết ư, ngươi biết là tốt rồi. Nàng chăm sóc tam công chúa không ngừng nghỉ, so với tỷ tỷ ngươi còn muốn tận tâm hơn, đến nỗi mệt mỏi ngã bệnh. Ngươi thật sự nên biết ơn điều này. Ta muốn nói cho ngươi biết, tuy thương thế của tam muội ngươi đã ổn định, có thể bảo vệ tính mạng, có điều, dù sao gì dung nhan cũng đã bị tổn hại, ngày sau còn cần dựa vào tay nghề của ta. Sở Phượng Lãnh lại nói.
Thượng Tư Tư tiếp tục cười gượng: Thần y nói phải!
Lúc này Sở Phượng Lãnh mới yên lòng gật đầu rời đi.
Thượng Tư Tư thu hồi ý cười trên khóe môi, ánh nắng xuyên qua song cửa, mông lung rơi vào trong phòng. Thượng Tư Tư đứng dưới ánh nắng ấy, dung nhan thanh lệ như hoa, vẻ mặt thê lương bi ai, nhưng đôi mắt lại lóe sắc bén. Nàng nhìn chằm chằm Tần Cửu, lạnh lùng hỏi: Ta đến đây, là để nói với ngươi, Sở Sở dưới bàn tay kỳ diệu của thần y, đúng là đã có thể giữ được tính mạng. Ta rất cảm tạ ngươi đã mời thần y đến, cũng cảm tạ ngươi đêm qua đã chăm sóc cho tam muội ta. Nhưng những chuyện này cũng không thể đánh tan hoài nghi trong lòng ta. Ngươi hiểu chứ? Mấy ngày trước, ta từng nghe người khác nói, tứ hoàng tử từng làm thuộc hạ của ngươi trong một khoảng thời gian dài, đã yêu thích ngươi từ lâu, các ngươi đã từng ở với nhau. Đêm qua, tứ hoàng tử đến dịch quán, nói gì đó với Sở Sở, ta không biết. Nếu ngươi muốn ta tin tứ hoàng tử trong sạch, trừ phi tìm ra được người phóng hỏa. Thượng Tư Tư không biết nàng là tỷ tỷ của Lưu Liên, cho nên mới đem gáo nước bẩn như vậy dội lên người nàng và Lưu Liên, Tần Cửu không không trách nàng. Tuy nhiên, người đứng phía sau bức màn bịa chuyện phỉ báng, nàng sẽ không bỏ qua.
Ta và tứ hoàng tử là trong sạch, nếu ngươi muốn biết tứ hoàng tử đã nói gì với Sở Sở, ta sẽ tìm hắn đến hỏi. Hiện tại ta cũng rất muốn biết, là ai đã nói ta và tứ hoàng tử cấu kết nhau? Tần Cửu mỉm cười như hoa nói, ánh mắt trôi nổi một tầng sắc lạnh.
Thượng Tư Tư cười ảm đạm, Nếu đúng thật là lời đồn, ta sẽ nói cho ngươi biết người kia là ai, nhưng đây hẳn tuyệt không còn là tin đồn do người ta bịa đặt nữa. Tuy nhiên, chuyện này ta có điều tra, là từ trong cung truyền ra.
Tần Cửu nheo lại ánh mắt, xem ra, trong cung hiện tại, vẫn là không mấy sạch sẽ!
Nàng sai người gọi Lưu Liên đến.
Tứ hoàng tử điện hạ, nhị công chúa rất muốn biết, đêm ấy, ngươi đến dịch quán tìm tam công chúa, sau cùng đã nói gì với nàng? Có thể nói cho chúng ta biết không? Tần Cửu thấp giọng hỏi.
Lưu Liên cúi đầu nhìn Tần Cửu, hắn nhớ rõ, lúc trước nàng cao hơn hắn rất nhiều, mà hiện giờ, cái đầu của hắn đã sớm vượt qua nàng. Nàng muốn nhìn hắn, còn phải ngẩng đầu lên.
Hắn thấy Tần Cửu mỉm cười nhìn chính mình, trong ánh mắt cũng không có trách cứ, thay vào đó là tràn đầy che chở.
Đây chính là Huyên tỷ tỷ của hắn.
Hắn không có cơ hội nhìn thấy mẫu hậu, lúc hắn còn nhỏ, nàng vẫn còn là một thiếu nữ, hằng năm vào ngày sinh thần nàng sẽ họa cho hắn một bức tranh, tặng quà sinh thần cho hắn. Những ngày còn lại trong năm, hắn hầu như chỉ mong ngóng mỗi một ngày sinh thần này. Có thể nói, hắn chỉ có thể tưởng tượng hình bóng của mẫu hậu trong đầu, nhưng còn Huyên tỷ tỷ, lại là người thân chân thật của hắn.
Hắn kính nàng, yêu nàng.
Hắn biết nàng vì ngày hôm nay của hắn, đã chịu không ít khổ sở. Mỗi khi nhớ tới năm đó nàng từng thống khổ thế nào, hắn liền hoảng hốt. Nếu nàng vẫn chưa có được một cuộc sống an ổn, thì hắn sao có thể. Cho nên, hắn muốn nàng tìm được chốn về của riêng mình rồi, chỉ khi nàng yên ổn, hắn có thể an lòng, bấy giờ mới có thể lập gia thất sinh con đẻ cái.
Ngày hôm ấy, ta đến dịch quán, ngoài chuyện từ biệt tam công chúa. Ta còn bàn bạc với nàng, muốn dời hôn sự lại vài năm nữa. Sở Sở dù không vui, nhưng sau cùng vẫn đồng ý. Lưu Liên nhẹ giọng nói.
Thượng Tư Tư cười lạnh nói: Ngươi nói như vậy, tam muội của ta hiển nhiên sẽ nghĩ giờ ngươi đã là tứ hoàng tử, nên không cần nàng nữa.
Lưu Liên cả kinh, Ta, ta không hề nghĩ như vậy, Sở Sở cũng không nghĩ vậy. Hiện tại, chỉ cần Sở Sở tỉnh lại, bất luận nàng biến thành bộ dạng gì, ta cũng sẽ ngay lập tức cưới nàng, chăm lo cho nàng cả đời. Đôi mắt trong suốt của Lưu Liên dâng lên một tầng sương dày, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự dứt khoát, bất kể là ai cũng có thể nhìn ra.
Thượng Tư Tư không nói nữa, nàng liếc mắt nhìn Tần Cửu, trong trẻo rành mạch nói: Ta sẽ chờ ngày tứ hoàng tử tìm ra thủ phạm phóng hỏa.
Tần Cửu mỉm cười, khóe mắt xếch nghiêng, một đôi mắt phương sâu thẳm không thấy đáy, Nhị công chúa yên tâm, chúng ta sẽ nhanh chóng điều tra ra người phóng hỏa.
Chúng ta sẽ chờ! Thượng Tư Tư liếc nhìn Tần Cửu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Tần Cửu quyết định đến dịch quán Vân Thiều quốc xem thử, tuy rằng, lửa lớn đã thiêu cháy hết thảy, nhưng Tần Cửu tin tưởng, hẳn là vẫn để lại dấu vết gì đó.
Tỳ Ba ở lại trong phủ chỉ đạo nhóm tỳ nữ phải chăm sóc cho Thượng Sở Sở như thế nào, còn Tần Cửu cùng Nhan Duật, Lưu Liên và Thượng Tư Tư thì đến dịch quán Vân Thiều quốc.
Viên Bá nhìn thấy Tần Cửu, vội ra đón, trầm giọng nói: Nơi này đã được phong tỏa nghiêm mật, bất cứ ai cũng không được vào, mời vương gia cùng tứ hoàng tử điện hạ, Cửu gia vào xem xét.
Nhan Duật gật đầu nói: Đêm qua hộ vệ của Vân Thiều quốc đã nói, có người dịch chuyển những thứ dễ cháy đến ngoài phòng của Sở Sở, sau đó lại dùng đạn lưu ly ném vào trong phòng, phong kín cửa phòng, chặn lại đường chạy của Sở Sở, cũng khiến cho hộ vệ không thể vào giải cứu. Người ném đạn lưu ly kia, hẳn là một cao thủ.
Chính xác, ở dịch quán Vân Thiều quốc có rất động hộ vệ, mặc dù không thể so với các hộ vệ trong hoàng cung Đại Dục, nhưng lại rất nghiêm ngặt, người này có khả năng đột nhập vào dịch quán như chốn không người, chỉ e khinh công phải cực kỳ cao, một tên thích khách tầm thường hẳn là không thể làm được chuyện này.
Mấy người dẫn theo Kiêu Kỵ Binh và người thụ lý án của Hình bộ, phân công nhau xem xét, đều không phát hiện ra manh mối gì. Cuối cùng, Tần Cửu đi tới gian phòng giờ chỉ còn là tàn tích của Thượng Sở Sở. Nàng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy sau phòng có một cây đại thụ. Hiện đã vào đông, cành cây chỉ còn sót lại vài chiếc lá vàng hiu quạnh lung lay.
Ánh mắt Tần Cửu dừng trên cành cây, cau mày. Nàng nhớ là, ngày đó ở Linh Lung các, người tự xưng là Đậu Tư Ny đã ẩn thân ở một cành đại thụ, bắn tên về phía Trầm Phong. Nơi này là đối diện cửa sổ phía sau căn phòng của Thượng Sở Sở, từ nơi này ném đạn lưu ly, hẳn là vị trí tốt nhất. Hơn nữa, nếu muốn quan sát động tĩnh trong phòng Thượng Sở Sở, thì cũng chỉ có ở cành cây này là thích hợp nhất, lại dễ dàng ẩn thân, cũng đồng thời nhìn rất rõ.
Tần Cửu đi đến bên dưới gốc cây, tưởng tượng mình là người phóng hỏa, nàng thi triển khinh công, nhẹ nhàng tung người nhảy lên cành cây, xuyên qua tán cây nhìn thấy đống phế tích, kế tiếp lại nhảy lên một cành cây cao hơn khác, tại vị trí này, có thể nhìn vào trong phòng của Thượng Sở Sở.
Tần Cửu ở trên cây một lát, tưởng tượng mình giống người kia từ trên cao nhảy xuống, ngay lập tức di chuyển về hướng căn phòng của Thượng Sở Sở.
Nhan Duật không biết đã đến đây từ khi nào, bỗng nhiên nói với nàng: Nàng hãy dừng lại một chút.
Tần Cửu dừng bước, có chút nghi hoặc nhìn về phía Nhan Duật, mà Nhan Duật đang nhìn, lại là dưới chân nàng.
Tần Cửu nhìn theo tầm mắt của hắn, phát hiện dưới chân mình là đất, nhưng đất nơi này dường như có chút lạ hơn so với đất ở nơi khác, trong đất có trộn lẫn cát nhuyễn.
Nhan Duật đi đến trước người nàng, ngồi xổm xuống, vươn tay xem xét bùn đất dưới chân nàng. Hắn vò nắn bùn đất trong tay một chốc, ánh nắng chiếu vào, Tần Cửu liền nhìn thấy trong tay hắn hiện ra nhiều hạt cát màu đỏ.
Nhị công chúa, vì sao nơi này lại có cát đỏ này? Tần Cửu hỏi.
Thượng Tư Tư nhíu mi nói: Đây là đất cát đỏ Sở Sở mang từ Vân Thiều quốc chúng ta đến đây, nàng thích trồng hoa, đây là để dùng trồng hoa long đảm. Hoa long đảm là loài hoa đặc biệt ở Vân Thiều quốc chúng ta, Đại Dục quốc của các ngươi không có, chỉ khi dùng đất cát đỏ mới có thể trồng được.
Trong lòng Tần Cửu khẽ động, nếu đất cát đỏ chỉ có ở Vân Thiều quốc, nói vậy hẳn là ở Đại Dục quốc không có nhiều. Đêm qua, người phóng hỏa đúng là đã ở trên cây này quan sát tình huống trong phòng Thượng Sở Sở, nói vậy hẳn là khi từ trên cây nhảy xuống, nhất định đã để lại dấu chân. Ánh mắt nàng đảo quanh gốc cây, quả nhiên phát hiện không ít dấu chân. Chẳng qua, đêm qua vì cứu hỏa, người qua lại nơi này cho dù không nhiều, thì cũng là có người đã đi qua. Các dấu chân trên mặt đất vô cùng hỗn loạn, rất khó tìm ra đâu mới là dấu chân của người phóng hỏa.
Tần Cửu bỗng nhiên nhớ đến, Mộ Vu Phi từng nói qua, người có ý đồ ám sát Trầm Phong ở Linh Lung các, mặc quần áo nam tử, nhưng vóc dáng không cao, quần áo mặc trên người rất rộng.
Nếu người kia đã không phải là nam tử, vậy hẳn là nữ tử.
Giả như, người phóng hỏa chính là người kia, như vậy, nơi này hẳn sẽ có dấu chân của nữ tử. Đêm qua, người cứu hỏa đều là hộ vệ của Vân Thiều quốc và Kiêu Kỵ binh, bọn họ đều là nam tử, dấu chân sẽ rất lớn.
Tần Cửu tìm kiếm quanh gốc cây một lát, bỗng chỉ vào một đôi dấu chân nói: Đây chính là dấu chân của người phóng hỏa.
Cặp dấu chân kia rõ ràng nhỏ hơn những dấu chân khác, vả lại còn có phần sâu hơn, hiển nhiên là do từ trên cây nhảy xuống, mặt đất chịu áp lực lớn tạo thành.
Nhưng dấu chân này, có thể nói lên điều gì chứ? Thượng Tư Tư nhíu mi hỏi. Chẳng qua chỉ là một dấu chân mà thôi, nàng không biết có thể tra ra điều gì.
Tần Cửu ngồi xổm xuống, nhìn dấu chân trên đất không chớp mắt.
Có lẽ, dấu chân này không thể nói cho chúng ta biết người phóng hỏa là ai, nhưng lại có thể cho chúng ta biết y là người như thế nào, nếu chúng ta dựa vào đây điều tra, tin rằng có thể nhanh chóng tra ra. Tần Cửu nhìn dấu chân, đôi con ngươi sắc bén như lửa, ý cười trên khóe môi nồng đậm.
Nhan Duật chắp tay sau lưng thong thả bước qua, hí mắt nhìn dấu chân, mơ hồ có thể nhìn thấy gót chân, trên ấy có một hình đóa hoa, khóe môi khe khẽ cong lên.
Tần Cửu đứng dậy nói: Vương gia, hi vọng người có thể chuẩn cho ta đến dịch đình xem xét.
Hoa văn dưới gót giày, đúng là loại giày tội nô trong dịch đình hay mang, nghĩ đến kẻ phóng hỏa kia, có lẽ không hề thay ra đôi giày thường ngày. Kỳ thật, ả cũng không cần thiết phải đổi, suy cho cùng, cho dù có để lại dấu chân, bên trong dịch đình, nữ tử mang loại giày này nhiều vô số, nếu muốn tìm ra ả, gần như không có khả năng, +
Chẳng qua, ả lại không dự đoán được, trên mặt đất này, còn có đất cát đỏ.