Tần Cửu và mọi người cùng đứng dậy, đồng loạt hô Vạn tuế . Khánh đế ngồi xuống, cao giọng tuyên bố buổi tiệc bắt đầu.
Buổi tiệc hôm nay thiếu mất hai nhân vật hết sức quan trọng của năm trước, đó chính là Nhan Túc và Nhan Mẫn. Mà xem vẻ mặt xám trắng của Khánh đế, hẳn là thân thể của vị hoàng đế này đang ngày càng suy yếu, không biết do tâm trạng không tốt, hay do hôm đó ở Minh Nguyệt sơn trang, bị tiếng của Tiêu Nhạc Bạch đả thương.
Thượng Sở Sở nhìn lướt qua Khánh đế, ánh mắt liền dừng trên người Nhan Duật, khẽ giọng ngờ vực nói: Tần tỷ tỷ, thật sự không nghĩ tới, Nghiêm vương tám tuổi đã rời khỏi Lệ Kinh, đến cuối cùng, lại trở thành một trong những người có khả năng ngồi lên ngai vàng, quả nhiên làm kẻ khác khó có thể dự đoán được!
Thượng Tư Tư lạnh giọng trách mắng: Sở Sở, mấy lời này muội cũng có thể nói ra sao?
Thượng Sở Sở vội bưng kín miệng, quắt đôi mắt to tròn sang hướng khác, làm mặt xấu với Thượng Tư Tư. Thượng Tư Tư lại không hề nhìn Thượng Sở Sở, hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt giằng co dán trên người Nhan Duật đang đứng ở phía đầu đại điện. Thượng Tư Tư khác với Thượng Sở Sở, tính tình trầm tĩnh lạnh lùng, là một người sống nội tâm, nhưng ánh mắt vào lúc này đây, lại khiến Tần Cửu có chút giật mình. Nếu nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt của Thượng Tư Tư đang chảy xuôi một dòng thâm tình, nàng dường như đang trầm mình tại dòng áp lực ngầm, nhưng mạch nước này lại chảy quá siết, giống như khi tình cảm đến một giới hạn nhất định nào đó, dù nghĩ muốn kiềm nén cũng thực khó khăn.
Hóa ra, người Thượng Tư Tư yêu không phải là Niếp Nhân, mà là Nhan Duật!
Trong chớp mắt này, Tần Cửu liền hiểu ra vì sao Thượng Tư Tư lại đối đầu với nàng, hóa ra là vì nguyên nhân này. Nàng khẽ nở nụ cười, một nụ cười mờ mịt đến cùng cực. Nhan Duật và Thượng Tư Tư, nhưng thật ra lại là trời sinh một cặp, trông rất xứng đôi.
Sau khi Ti Vũ phường trình diễn xong điệu múa, các triều thần bắt đầu tiến lên dâng lễ vật. Qua ba tuần rượu, tổng quản thái giám Lý Anh lệnh Ti Nhạc phường dừng tấu nhạc, chúng thần đều hiểu, Khánh đế có lời muốn nói, cả điện nháy mắt trở nên yên tĩnh, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Khánh đế.
Khánh đế ho khan vài tiếng, cao giọng trịnh trọng nói: Trẫm khoảng thời gian gần đây, thân thể ngày càng không khỏe, sợ rằng khó có thể xử lý tốt quốc sự. Lần này bình định loạn Thiên Thần Tông, Nghiêm vương có công cứu giá, sau này, trọng trách giám quốc sẽ giao cho Nghiêm vương, các vị lão thần trợ giúp, cùng nhau giải quyết quốc sự... khụ khụ... Khánh đế ho khan thật mạnh mấy tiếng.
Tuy rằng Khánh đế vẫn chưa chính thức hạ chiếu thư lập Nhan Duật làm hoàng thái đệ, nhưng ông đã sớm thương nghị qua với các lão thần, hiện giờ, Khánh đế giao quyền giám quốc cho Nhan Duật, chuyện lập hoàng thái đệ, xem như đang ở chiều hướng dần phát triển. Thế nên, sau khi Khánh đế nói xong, cũng không có thần tử nào tỏ vẻ dị nghị.
Tần Cửu vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, đợi cho Khánh đế ngừng ho khan được một lúc, Tần Cửu bỗng nhiên từ chỗ ngồi đứng dậy, chậm chạp vòng ra ngoài bình phong, đứng trước đại điện.
Tần Cửu, ngươi có chuyện gì ư? Khánh đế vô cùng bất ngờ hỏi.
Tần Cửu mỉm cười, nàng cố ý không nhìn Nhan Duật đang ngồi cạnh bên Khánh đế, chính là không biết vì sao, vẫn có thể cảm giác được chính mình đang bị ánh mắt của hắn bao phủ, không thể lảng tránh, càng không thể nhúc nhích. Nàng hít một hơi thật sâu, trong trẻo nói: Hôm nay là thọ thần của bệ hạ, với thân phận của thần, vốn không có tư cách tặng lễ vật cho bệ hạ. Nhưng thần lại muốn đại diện cho Bạch hoàng hậu dâng cho bệ hạ một lễ vậy, hi vọng bệ hạ có thể nhận.
Khánh đế dường như vô cùng bất ngờ, vẻ mặt ông phức tạp nhìn nàng một chốc, Hôm nay trẫm có thể nhận được quà mừng của Bạch hoàng hậu, đúng là rất bất ngờ, chỉ là không biết, lễ vật này rốt cuộc là gì? Ánh mắt ông xẹt qua Tần Cửu, ngoài xấp giấy Tuyên Thành thật dày nàng đang giữ trong tay ra, cũng không có thêm thứ gì khác.
Tần Cửu mỉm cười, nhìn Khánh đế nói: Chính là những bức họa trong tay thần, mời bệ hạ xem qua.
Tổng quản thái giám Lý Anh tiến đến nhận lấy các bức họa của Tần Cửu, rồi đặt nó lên mặt bàn trước mặt Khánh đế.
Đây là những bức họa từ thuở mới chào đời, mãi cho đến khi trưởng thành của một nam thiếu niên. Mỗi một bức tranh đều rất sống động, giống như người kia đang ở ngay trước mắt. Thẳng đến khi bức họa cuối cùng hé ra, ông phát hiện đây đúng là bức họa vẽ Tần Phi Phàm, ông không sao tin được, bé trai vừa mới sinh ra trong bức tranh đầu tiên kia, thế nhưng vô cùng giống với hình ảnh của đứa bé mà Bạch hoàng hậu hạ sinh vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của ông, đã qua nhiều năm, ông vẫn nhớ hoài không quên.
Ánh mắt ông xẹt qua những chữ đề tự trên bức họa cuối cùng, đây đều là những dòng chữ Bạch hoàng hậu viết cho hoàng nhi của mình.
Bệ hạ, ngài còn nhớ không, Bạch hoàng hậu đã từng sinh cho ngài một vị hoàng tử? Tần Cửu chậm rãi hỏi.
Khánh đế run rẩy: Đương nhiên trẫm nhớ. Chẳng qua, hoàng nhi kia bạc mệnh đã không còn trên thế gian này nữa.
Có thể bệ hạ không biết, năm đó Bạch hoàng hậu sinh hạ, không phải một hoàng tử, mà là hai. Bởi vì trong lúc mang thai đã bị người ta hạ độc, một trong hai hoàng tử sau khi sinh ra được vài ngày đã không còn hơi thở. Hài nhi bị trúng độc khi còn trong bào thai, nên vị hoàng tử còn lại cũng khó tránh khỏi, Bạch hoàng hậu đã giao đứa bé ấy cho Tư Đồ Trân, để ông mang đứa bé xuất cung điều trị, song lại sợ bị người có lòng ám hại, nên Bạch hoàng hậu đã che giấu việc mình hạ sinh song thai. Lại không biết liệu có chữa trị được không, Bạch hoàng hậu sợ bệ hạ biết được sẽ tiếp tục đau lòng, vì vậy không có nói cho bệ hạ biết. Sau đó, Tư Đồ Trân đã phái người đi tìm các du y trên giang hồ, rốt cuộc vào năm đứa bé ấy mười tuổi đã có thể loại trừ được chất độc. Bạch hoàng hậu vốn định vào thọ thần ba năm trước của bệ hạ, đem chuyện vui này nói cho bệ hạ biết, thế nhưng không ngờ được, cũng vào năm ấy, Bạch hoàng hậu đã xảy ra chuyện, người không còn cơ hội nói chuyện này cho bệ hạ biết nữa. Kế đó, Bạch hoàng hậu vẫn luôn trầm mình trong oan ức, thần lại không dám bẩm báo chuyện này với bệ hạ, mong hệ thứ tội.
Những lời này của Tần Cửu không khác gì hòn đá xô ra ngàn con sóng, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người. Sức ép trong đại điện nháy mắt bị đè nén đến mức thấp nhất, cũng bởi tất cả mọi người đều gần như nín thở.
Khánh đế thở dốc vài cái, siết chặt tay, Nói như vậy, Tần Phi Phàm trong tranh chính là hoàng nhi thứ tư của trẫm? Một trong hai hoàng tử đã chết, chính là tam hoàng tử.
Tần Cửu gật đầu.
Hắn thuở nhỏ sống tại Tư Đồ gia, gọi là Tư Đồ Dật, cũng chính là Nhan Dật. Bạch hoàng hậu hằng năm đều phái người đến Tư Đồ gia họa tranh cho hắn, đó cũng là những bức tranh đang ở trong tay bệ hạ. Bệ hạ, nếu nói phạm tội khi quân, thì đó không phải tứ hoàng tử, mà là vi thần. Là thần đã bảo hắn dùng thân phận giả danh Tần Phi Phàm đến dự thi, khi đó, án của Bạch gia vẫn chưa được làm rõ, thần không dám bẩm báo với bệ hạ thân phận thật của hắn, bất đắc dĩ phải dùng thân phận Tần Phi Phàm. Xin bệ hạ hãy trách phạt vi thần, thần không dám cầu mong bệ hạ tha thứ, nhưng từ nhỏ hắn đã không hề biết gì về thân thế của mình, mãi đến gần đây thần mới nói cho hắn biết. Nghe nói có người nói hắn là cháu của Tư Đồ Trân, nên xử lý vụ án của Bạch gia có lòng thiên vị trái luật, điểm này xin bệ hạ hãy làm rõ, tứ hoàng tử từ nhỏ tính tình ngay thẳng, hồ sơ vụ án của Bạch gia đều ở ngay trước mắt, chứng cớ xác thực, liệu có chuyện thiên vị làm trái luật hay không, chỉ cần bệ hạ phái người điều tra sẽ rõ.
Tần Cửu nói xong mọi chuyện, cả điện đều lặng im như tờ.
Một lát sau, có người bước ra nói: Bệ hạ, nếu Tần Phi Phàm thật sự là tứ hoàng tử, vậy đây đúng mà một thiên đại hỉ sự.
Tiếp tục có một số quan viên khác phản ứng, nhất nhất bước ra khuyên can.
Khánh đế gật đầu, tức khắc phái người đến lao ngục dẫn Lưu Liên sang đây.
Khi Lưu Liên một thần tù phạm bước vào, thịnh yến đã tiến hành được một nửa, mọi người lại không lòng dạ nào tiếp tục thưởng thức yến tiệc, ánh mắt đều đổ dồn lên người Lưu Liên. Trong khoảnh khắc, mọi người kinh dị phát hiện, vị thiếu niên này, hai tròng mắt trong suốt đến cực điểm, ấn đường lại lan tỏa anh khí tự nhiên, quả thật rất giống với Bạch hoàng hậu, lúc trước, tại sao bọn họ không ai nhìn ra điều này!
Bệ hạ, thần biết ngự y có cách kiểm tra Nhan Dật có đúng là huyết mạch của bệ hạ hay không, khẩn cầu các bị ngự y kiểm tra. Tần Cửu trong trẻo nói.
Khánh đế gật đầu, cùng các vị ngự y rời khỏi đại điện.
Trong khoảng thời gian ngắn, cả đại điện đều không ngừng bàn tán xôn xao.
Tần Cửu chậm rãi trở về chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh Thượng Sở Sở.
Tần tỷ tỷ, đây là sự thật sao? Phi Phàm đúng là tứ hoàng tử? Là hoàng nhi của Bạch hoàng hậu? Thượng Sở Sở chìa tay nắm lấy tay Tần Cửu, có chút khẩn trương hỏi.
Tần Cửu cười duyên yếu ớt, Đúng vậy.
Nói như vậy, tội khi quân của hắn sẽ được đặc xá đúng không? Thượng Sở Sở vui mừng hỏi, nàng vui mừng không phải vì thân phận hoàng tử của Lưu Liên, mà là vì hắn rốt cuộc không cần ngồi tù nữa.
Tần Cửu nắm chặt tay Thượng Sở Sở, cười bảo: Bất luận hắn là hoàng tử, hay chỉ là một thường dân, Sở Sở cũng không ghét bỏ, đúng không?
Thượng Sở Sở đỏ ửng hai má, nhẹ nhàng gật đầu.
Thượng Tư Tư bỗng nhiên đặt mạnh chung rượu trong tay xuống bàn, ngẩng mặt nhìn Tần Cửu, đôi mắt ngầm lóe sắc bén, Nhân duyên phi phàm, Lý Thiết Chủy kia đúng là mặt sắt đoán như thần, Tần Phi Phàm quả nhiên là một người phi phàm.
Đương nhiên, Thượng Tư Tư đã đoán được ngày đó Lý Thiết Chủy chính là người của Tần Cửu, cũng đoán được hôn sự của Lưu Liên và Thượng Sở Sở là do Tần Cửu an bài. Quả thực, giả như Lưu Liên không phải tứ hoàng tử, Thượng Tư Tư sẽ không thể nào liên tưởng đến chuyện này. Hiện giờ, Lưu Liên khôi phục thân phận hoàng tử, điều này thật dễ dàng làm người ta nghĩ đến là vì muốn mượn thế lực của Vân Thiều quốc.
Tuy rằng Thượng Sở Sở có chút đơn thuần, nhưng cũng không phải một kẻ ngốc nghếch, nghe Thượng Tư Tư nói vậy, ngay lập tức ngộ ra ý nghĩa khác trong lời của nàng, Thượng Sở Sở cũng không một chút trách cứ Tần Cửu, kéo cánh tay Tần Cửu nói: Bất luận thế nào, ta biết Tần tỷ tỷ đều là vì muốn tốt cho ta và Phi Phàm.
Tần Cửu thản nhiên cười, mày mặt như tranh, Sở Sở nói đúng, cho nên ngươi và Phi Phàm nhất định phải hòa hợp.
Thương Tư Tư ngây ngốc cả ra liếc nhìn Thương Sở Sở một cái.
Khánh đế và các ngự y đã quay lại đại điện, Khánh đế đích thân tuyên bố kết quả kiểm tra của các ngự y, Tần Phi Phàm đúng là cốt nhục của Khánh đế.
Kết quả này liên tục được các chúng thần đồng tình, bách quan nhất tề quỳ xuống, đồng loạt hô vạn tuế, chúc mừng Khánh đế tìm được hoàng tử thất lạc. Có vài đại thần kích động nói hoàng tử rất đáng kỳ vọng.
Tần Cửu đứng trong đại điện, không hề nhìn về hướng Nhan Duật lấy một lần. Nhưng cho dù nàng không nhìn tới, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn đang đâm vào người nàng, ánh mắt kia như hữu hình đâm vào người nàng, khiến cho tứ chi trăm xương khắp người đều phát đau.
———-
Y Phong: Trước mình có giải thích qua một lần, con của chính thất tức con của hoàng hậu mới được xem là trưởng tôn, dù sinh sau hay trước thì đều là người kế vị hàng đầu. Mấy chương đầu tiên, Vân tỷ có nói Tần Cửu trở về có 3 mục đích chính, tiêu diệt Thiên Thần Tông, rửa oan và đây chính là mục đích thứ ba. Tần Cửu đá ngã mấy a là để dọn đường cho Lưu Liên, chương trước Tần Cửu có chỗ bâng khuâng chính là muốn cho Lưu Liên rút, để Duật ca kế vị, nhưng rốt cuộc vẫn nhẫn tâm.
Không liên quan nhưng đây là văn án cũ của truyện này, văn án đầu tiên Nguyệt Xuất Vân dùng giới thiệu truyện, Duật ca vẫn là nam chính trong văn án này, văn án mình đăng đầu trang là văn án chính thức, lưu ý là nội dung truyện sau này hoàn toàn không có chút gì giống với văn án dưới đây, chủ yếu chia sẻ mọi người đọc cho vui, này cũng toàn mùi ngược thôi.
Nàng là ác quỷ trở về từ địa ngục, hắn là yêu nghiệt tiêm nhiễm hắc ám.
Nàng chán ghét hắn, hắn khinh bỉ nàng.
Trong lòng nàng vĩnh viễn chỉ có một dải trăng bạc lóng lánh, trong lòng hắn vĩnh viễn chỉ nở rộ một đóa bạch mẫu đơn.
Cho đến khi nàng gặp lại hắn...
Nàng nói: Ta có thể giúp ngươi có được thiên hạ và nàng. Từ nay về sau, nàng dữ hổ mưu bì, thận trọng, tỉ mỉ lập kế hoạch...
Hắn nói: Cho dù ta có khâm phục ngươi hơn nữa thì chúng ta vẫn mãi mãi là kẻ địch. Cho dù không phải là kẻ thù thì cũng không bao giờ có thể trở thành tình nhân.
Vào một ngày kia, nàng đứng trong biển hoa mai, ngoái đầu lại nhìn hắn cười bảo: Ta bài trí một thiết cục hoàn hảo, giăng tốt một tấm lưới, sắm vai thật đạt trong vở kịch, lại không nghĩ đến, cuối cùng nhập vai quá sâu.
Vào một ngày kia, nàng mặc giáp sa chiến trường. Hắn nắm giữ thiên hạ, lục cung và một hoàng hậu.
Vào một ngày kia, tin dữ nàng bỏ mình truyền đến, hắn đang cài trâm hoa cho tân hậu.
Nàng muốn sống, ai là người đâm sau lưng nàng một dao?
Nàng chịu chết, chết tiệt là ai đang nói nàng thật hiệp nghĩa?
Dùng lưỡi dao sắc bén, chém tan thói đạo quỷ quyệt chồng chất tối tăm này.
Dùng bàn tay trắng nõn, xô ra màn sương màu máu mù mịt.
Dùng chính bàn tay này, đấm vào nụ cười nhạo lạnh như băng trên khóe môi của hắn.