Tần Cửu nhìn sắc mặt của hắn, tựa là vui buồn nửa này nửa kia, vậy có lẽ mọi chuyện vẫn ổn. Kỳ thật vụ án của Bạch gia, có Trầm Phong là bằng chứng sống, hẳn là không quá khó để điều tra.
Liên Nhi, vụ án tiến triển thế nào? Tần Cửu tự mình gót một chung trà đẩy đến trước mặt Lưu Liên.
Lưu Liên lại không lòng dạ nào uống trà, nhíu mày nói: Vụ án tiến triển khá thuận lợi, Tô Thanh giả mạo thánh chỉ và trên thánh chỉ có con dấu của Thánh Thượng, hiện đã tra được là do Nhàn phi trộm. Lá thư chứng cứ nói Bạch gia mưu nghịch Tô Thanh trình lên cho bệ hạ xem, cũng đúng là giả mạo. Khi bệ hạ bị bệnh nặng, Trương Đình Hải nói bệ hạ trúng độc, dùng Sơn Lê Đậu lấy độc trị độc, cũng đã tra rõ, trong khoảng thời gian ấy bệ hạ uống lô hội nên có thể giải được độc của Sơn Lê Đậu, lấy độc trị độc chỉ là bịa đặt. Thế nên, bệ hạ bị bệnh nặng hoàn toàn không phải do trúng độc, bởi vậy, Tư Đồ Trân đã rửa sạch được oan khuất. Mấy năm nay Trương Đình Hải qua lại với Nhàn Phi khá thân thiết, hắn đã thừa nhận việc này là do Huệ phi sai hắn làm, tuy nhiên, cho tới hiện tại vẫn chưa tìm thấy Nhàn phi.
Tần Cửu sớm biết chuyện này khó tránh khỏi liên can đến Nhàn phi, nhưng khi điều tra rõ mọi việc, nàng vẫn có chút cảm thán. Đều nói nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, Nhàn phi dịu dàng hiền lành không tranh giành với ai, hóa ra lại là người như vậy.
Từ đêm Trung Thu đánh cắp lệnh bài của Khánh đế, sau Nhàn phi liền biến mất, có lẽ bà định chờ khi Nhan Túc bức vua thoái vị thành công sẽ xuất hiện. Hiện giờ, Nhan Túc bức vua thoái vị thất bại, nên dĩ nhiên bà sẽ không lộ mặt. Mấy ngày nay, Tần Cửu cũng phái người Tố Y cục âm thầm điều tra, nhưng không thu hoạch được gì. Tần Cửu cho rằng, rất có thể Nhàn phi ẩn náu ở Thương Ngô sơn, bà đã tu hành ở đó nhiều năm, quen thuộc với địa hình trong núi, có lẽ đã sớm sắp xếp một nơi để ẩn náu, muốn tìm một người trong một ngọn núi cũng không phải điều dễ dàng gì.
Tần Cửu nhíu mày tay gõ mặt bàn, trầm tư nói: Việc của Nhàn phi, tạm thời không vội, bà ta không thể tự nhiên biến mất, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện. Tô Vãn Hương thế nào rồi?
Vừa nhắc đến Tô Vãn Hương, Lưu Liên đã nhíu mày: Mặc dù cô ta vẫn chưa bái đường với An Lăng vương, nhưng trước đó vài ngày nghe nói cô ta đã có cốt nhục của An Lăng vương, xem như thê tử của An Lăng vương. Nên hiển nhiên sẽ chịu liên lụy, bị đưa đến dịch đình làm tội nô, nghe nói, bởi vì cô ta đau khổ quá độ nên đứa nhỏ cũng mất.
Tần Cửu nghe vậy cả kinh, hạ mi xuống, lông mi như cánh bướm hoảng hốt vỗ cánh run lên khe khẽ vài cái.
Trong lòng dâng lên một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời, đứa bé trong bụng Tô Vãn Hương không còn nữa, chuyện này không khác gì nàng là kẻ đầu sỏ hại chết đứa bé, nếu Nhan Túc không mưu phản, hẳn Tô Vãn Hương cũng không đau buồn quá độ, đứa nhỏ cũng sẽ không mất.
Tuy rằng đứa bé vẫn còn chưa sinh ra, nhưng dù sao gì cũng là một sinh mạng, tay nàng sau cùng vẫn lây dính mạng người!
Ngày đại hôn của ngươi, tìm được binh khí và long bào trong Bạch phủ, sau khi điều tra, đều không phải do Tô Thanh và Nhàn phi phái người làm. Ta hoài nghi, việc này có Thiên Thần Tông tham dự. Lưu Liên lẳng lặng nói.
Tần Cửu cũng không lấy làm bất ngờ với suy đoán này của Lưu Liên, nếu nói chuyện Bạch gia năm đó, Thiên Thần Tông một chút cũng không nhúng tay, nàng tuyệt không tin. Nàng chỉ không hiểu được, rốt cuộc Nhàn phi đã liên thủ đối phó với Bạch gia như thế nào, người Thiên Thần Tông ẩn mình trong Lệ Kinh kia là ai.
Có từng thẩm vấn Huệ phi không? Tần Cửu giương mi hỏi. Huệ phi ở Lệ Kinh nhiều năm, nếu Thiên Thần Tông cũng nhúng tay vào án của Bạch gia, vậy hẳn là thông qua bàn tay của Huệ phi.
Bởi vì Thiên Thần Tông mưu nghịch, Huệ phi đã bị đày vào lãnh cung, nên vẫn chưa thẩm vấn.
Tần Cửu nhíu mày, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu. Ở trong lãnh cung, chỉ e không thể an toàn. Tuy rằng Thiên Thần Tông mưu nghịch đã bị đánh bị, nhưng Tần Cửu tin tưởng, trong thâm cung, nhất định vẫn còn người của Liên Ngọc Nhân. Thiên Tần Tông xâm nhập vào triều đình nhiều năm, tuyệt không dễ dàng nhổ bỏ như vậy.
Liên Nhi, ngươi hãy lập tức tiến cung gặp Thánh Thượng, yêu cầu mau chóng thẩm vấn Huệ phi, việc này không được chậm trễ. Mắt phượng Tần Cửu híp lại, chẫm rãi nói.
Lưu Liên nghe vậy có chút khẩn trương đáp: Trước khi đến đây, ta đã vào cung gặp bệ hạ, người đã cho phép ta ngày mai đến lãnh cung thẩm vấn Huệ phi.
Tần Cửu gật đầu, Ngươi làm tốt lắm, ngày mai nhất định phải mau chóng thẩm vấn, đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Ta biết, sáng sớm mai ta sẽ đi. Lưu Liên nói xong, cúi đầu, Huyên... tỷ tỷ, tuy rằng án này vẫn chưa điều tra xong, nhưng oan án của Bạch gia và Tư Đồ gia đã được làm sáng tỏ. Ta muốn ra ngoại thành, quang minh chính đại đi cúng tế mọi người. Lần trước Lưu Liên ra khỏi thành một mình, ở bãi tha ma đã bị bắt, nên lần này hắn cố ý đến đây, muốn cùng đi với Tần Cửu.
Tần Cửu buông chung trà trong tay xuống, bắt gặp ánh mắt Lưu Liên lấp lánh chờ mong, trong lòng có chút không đành. Nàng cúi đầu thở dài một tiếng, Được thôi, ngươi ra ngoài bảo người chuẩn bị xe ngựa, chúng ta sẽ đi một chuyến.
Chờ cho Lưu Liên rời khỏi, Tần Cửu liền gọi Tỳ Ba vào, dặn dò hắn truyền tin cho Thái cung phụng trong cung, nhờ bà sắp xếp người, chú ý Tô Vãn Hương và Huệ phi. Ít nhất là trước khi Lưu Liên thẩm vấn Huệ phi, Huệ phi không thể xảy ra chuyện.
An bài xong xuôi, Tần Cửu và Lưu Liên đã ngồi xe ngựa ra khỏi thành, xe ngựa đi nửa canh giờ, đã đến bãi tha ma ở ngoại ô Lệ Kinh.
Bầu trời kéo mây dày đặc, dường như mưa có thể đổ xuống bất cứ khi nào.
Hai người quỳ trước các phần mộ, lấy hồ lô rượu đổ nghiêng xuống đất.
Lưu Liên khóc không thành tiếng trước các phần mộ, có lẽ, đã lâu lắm rồi hắn mới được khóc to như vậy. Hoàng Mao ngửi thấy mùi rượu, lại nhìn Lưu Liên, nghĩ đến do rượu bị đổ xuống đất nên Lưu Liên khóc. Nó đến đậu trên đầu vai Lưu Liên, nói: Đổ rồi, mua lại!
Bầu trời bắt đầu nhỏ xuống những giọt mưa li ti, thảng cũng không biết là mưa hay là do ông trời đang chảy lệ, rơi trên lông mi Tần Cửu, khiến ánh mắt nàng ươn ướt. Đôi mắt nàng chậm chạp xẹt qua từng nấm mồ, trong lòng thầm nói: Cô cô, phụ thân, mẫu thân, Vệ đệ, chuyện của ta, đã làm xong hơn một nửa.
Tần Cửu nâng Lưu Liên từ mặt đất đứng lên, hạ giọng nói: Dật Nhi, không cần quá đau khổ, bọn họ trên trời linh thiêng đã có thể ngủ yên! Nàng lấy khăn gấm lau sạch nước mắt trên khóe mắt Lưu Liên, ánh mắt nhìn lướt phía về phía những nấm mộ, bắt gặp giữa rậm cỏ cây thênh thang, có một chiếc xe ngựa đang đứng, có người từ trên xe ngựa đi xuống. Tần Cửu vỗ vỗ đầu vai hắn, Có người đến, nếu để người ta biết ngươi đến đây bái tế, không chừng sẽ sinh ra chuyện phiền toái.
Lưu Liên biết Tần Cửu có ý gì, vội đứng thẳng lên, đem vẻ bi thương hóa thành sự trong trẻo lạnh lùng. Tỳ Ba lặng yên đi đến phía sau Tần Cửu, thấp giọng nói: Là Chiêu Bình công chúa đến bái tế.
Tần Cửu khẽ thở dài một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho Lưu Liên.
Lưu Liên mặt không đổi sắc vội lui ra ngoài.
Tần Cửu im lặng đứng trước mấy phần mộ, phía sau vang lên những tiếng bước chân khe khẽ, đạp lên lá khô, chậm rãi đến gần. Nàng cũng không quay đầu nhìn lại, tiếng bước chân kia cuối cùng cũng đến gần nàng, lướt qua nàng, một bóng dáng màu trắng ngà bắt đầu bái lạy trước những mộ phần.
Mưa thu không tiếng động bay nghiêng, bấy giờ đất trời một mảnh lặng thinh.
Chiêu Binh ôm theo một bó hoa cúc đi đến trước nấm mồ, nàng đặt hoa cúc ở trước mộ phần, tế một bình rượu, quỳ xuống đất vái lạy vài cái, vẻ mặt buồn bã. Tế bái xong, nàng bắt đầu đi về phía Tần Cửu.
Đây là lần đầu tiên Chiêu Bình nhìn thấy Tần Cửu mặc quần áo trắng và không hề điểm trang. Nếu không phải do nốt ruồi son dưới khóe mắt và đuôi mắt xếch, Chiêu Bình sẽ không thể tìm ra bất cứ điểm quyến rũ nào trên người nàng.
Tần Cửu lúc này, xinh đẹp trong trẻo mà tuyệt lệ.
Nếu Tần Cửu sớm ăn mặc như vậy, có lẽ, nàng đã sớm nhận ra nàng!
Trong lòng Chiêu Bình đau xót, bước đến nắm lấy tay Tần Cửu, cúi đầu gọi: Tố Tố.
Đối mặt với tri kỷ ngày xưa, Tần Cửu khẽ cười. Kỳ thật, từ đêm đánh đàn, nàng đã biết, không thể lừa được Chiêu Bình.
Ngươi thật nhẫn tâm. Chiêu Bình vừa đấm vào vai Tần Cửu, vừa khóc thút tha thút thít, miệng không ngừng quở trách Tần Cửu không phải, Ngươi lại khổ sở giấu giếm ta như vậy, vì sao khi trở về không đến tìm ta, lại phải gạt ta. Có một số việc, ta có thể giúp cho ngươi. Ngươi một mình ôm đồm nhiều chuyện như vậy, không thấy mệt sao? Ngày ấy ở trong cung, nhìn thấy ngươi thêu hoa, đáng lẽ ta nên nhận ra ngươi mới phải, hiện tại ngẫm lại vẫn là ta hồ đồ. Tố Tố, vì sao ngươi không nói cho ta biết, vì sao không nói cho ta biết? 1
Tần Cửu vỗ vỗ vào lưng Chiêu bình, thấp giọng nói: Được rồi, đừng khóc nữa.
Chiêu Binh hung hăng quệt nước mắt, trừng mắt nhìn Tần Cửu: Vì sao ngươi không nói cho ta biết?
Tần Cửu phủi phủi góc áo của Chiêu Bình, cười khẽ: Nếu ta nói cho ngươi biết, thì e là ngay cả con chuột ở Lệ Kinh này cũng sẽ biết nói.
Chiêu Bình sửng sốt, tức giận nhíu mày kêu lên: Ngươi, ngươi, đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không bỏ thói quen chòng ghẹo ta, ta to mồm như vậy sao?
Tần Cửu cười lười nhác, giơ tay lên nói: Ta sai rồi, được chứ?
Bấy giờ Chiêu Bình mới hài lòng, Ta biết hiện tại ngươi không muốn bại lộ thân phận, ta sẽ không tiết lộ ra ngoài. Hôm nay ta đến đây, thật ra là có một chuyện muốn thỉnh cầu ngươi, xin ngươi hãy đến thiên lao thăm nhị ca! Huynh ấy hiện tại... thật không tốt! Ánh mắt Chiêu Bình mang theo tia ai oán. 1
Ánh mắt Tần Cửu trở nên ảm đạm, trầm mặc một lúc lâu.
Bọn họ hiện tại, còn gì để nói nữa đâu.
Chấm dứt như vậy, thật ra là một điều tốt, gặp lại chỉ sinh bi thương. Huống chi, đứa bé trong bụng Tô Vãn Hương còn là do nàng gián tiếp hại chết, gặp rồi biết phải nói gì đây?
Chiêu Bình, ta và nhị ca của ngươi đã vậy. Chúng ta không gặp sẽ tốt hơn, việc này, ngươi không cần lo lắng. Giọng điệu Tần Cửu nhàn nhạt, nàng không muốn gặp hắn, không muốn gợi lại những chuyện phiền muộn xưa cũ. Chiêu Bình lo lắng nói: Cái gì gọi là đã vậy? Chẳng lẽ ngươi không biết? Chuyện năm đó, đều là do Nhan phi và Tô Thanh bày ra, nhị ca không hề biết, huynh ấy vô tội. Hiện giờ, huynh ấy đã thành ra như vậy, ngươi nên tha thứ cho huynh ấy, vào thiên lao gặp huynh ấy một lần có làm sao đâu?
Tần Cửu khẽ thở dài, Chiêu Bình, ta và nhị ca ngươi hiện giờ gặp chi bằng không gặp. Mà ngươi, nói đến ngươi, ngươi không phải cũng nên đi gặp Tạ Địch Trần sao?