Khi Tần Cửu ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang, vừa hay bắt gặp ánh trăng.
Ánh trăng như nước chảy xuống lưng núi, chiếu sáng mặt đất, chiếu lên những xác chết sau trận chiến. Gió núi rất mạnh, phóng mắt nhìn, địa hình nhấp nhô ở xa xa dường như đông nghịt binh sĩ, tiếng chém giết thảm thiết và tiếng ngựa hí vang ở ngay phía trước cách nơi này không xa.
Có không ít các Kiêu Kỵ binh bị thương ngồi băng bó vết thương trên bụi cỏ, Tần Cửu bước nhanh qua hỏi: Trận chiến thế nào rồi?
Một Kiêu Kỵ binh bó cánh tay đứng dậy bẩm báo: An Lăng vương biết Thiên Thần Tông thừa cơ tạo phản, hắn đã ngừng tấn công Minh Nguyệt sơn trang, hiện tại đã quay mũi giáo, đối phó với Thiên Thần Tông.
Vậy ư? Tần Cửu nhẹ nhàng nói.
Nhan Túc quả nhiên làm vậy.
Thật ra là do hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu như hắn còn tiếp tục tấn công Minh Nguyệt sơn trang, cho dù đánh bại Kiêu Kỵ binh, đánh bại phủ binh của Nhan Duật, đến lúc đó, cùng lắm chỉ là trai cò tranh chắp, ngư ông đắc lợi , chỉ e bấy giờ khó đủ sức đánh bại Thiên Thần Tông. Dù hắn có bức vua thoái vị thất bại, vĩnh viễn bị giam trong ngục, sợ cũng không muốn để Thiên Thần Tông thực hiện được ý đồ.
Nàng nhìn những binh sĩ bị thương, nhìn cây cỏ trên mặt đất thấm đẫm máu tươi.
Tần Cửu thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại. Nàng cảm thấy như trái tim mình đang dần tê liệt, có một cảm giác cực kỳ bất lực chậm chạp nảy lên trong lòng.
Tỳ Ba, chúng ta đi qua kia xem thử! Tần Cửu đi vào làn sương mù trên núi.
Nhưng vào lúc này, chợt có tiếng kèn vang lên, âm thanh mạnh mẽ hùng hồn xuyên mạnh qua những tán cây rừng truyền đến. Tần Cửu bước nhanh hơn, tiếng kèn ngày càng gần, không khí tràn ngập mùi máu tanh, từ từ lấn át mùi hoa nở rộ trong đêm.
Đây là lần đầu tiên Tần Cửu nhìn thấy cảnh chém giết của chiến trường, nàng chứng kiến không ngừng có người ngã xuống, có người chết đi, binh sĩ hai bên đều liều chết đỏ mắt chém giết.
Người của Thiên Thần Tông không hề ít, điểm này Tần Cửu đã biết.
Nàng ở Thiên Thần Tông suốt hai nắm, biết đệ tử của bọn họ trải khắp thiên hạ, nếu không phải đúng dịp này, rất khó có thể tập trung bọn họ lại. Bọn họ mặc khôi giáp, trang bị hoàn hảo, hệt như một đội quân đã qua huấn luyện kĩ càng.
Bởi đường núi rất hẹp, nên bọn họ không dễ tiến công, đây cũng là cơ hội cho Kiêu Kỵ binh, Kim Ngô Vệ, và phủ binh của Nhan Duật. Số Kiêu Kỵ Binh, Kim Ngô Vệ và phủ binh của Nhan Duật không thể bì kịp nhân số của Thiên Thần Tông. Nhưng Nhan Túc là cao thủ chỉ huy trên chiến trường, Viên Bá cũng là cao thủ chiến đấu, đối mặt thế công như sóng to ập đến của Thiên Thần Tông, bọn họ dựng nên một lá chắn ở phòng tuyến thứ nhất, phòng tuyến thứ hai là phủ binh của Nhan Duật. Khi bọn họ vượt qua phòng tiến thứ nhất đi vào tầm bắn của cung nỏ, sẽ bị bắn chết. Cung nỏ mà phủ binh của Nhan Duật sử dụng đã qua cải tiến, có tầm bắn xa hơn rất nhiều so với cung tiễn bình thường. Cho nên, người của Thiên Thần Tông bị thương rất nhiều, thế công hiện tại vừa bị trì hoãn lại vừa chậm.
Cũng vào lúc này, phía trước quân đội của Thiên Thần Tông bỗng xuất hiện một nữ tử.
Khoảng cách có chút xa, lại đông nghịt binh sĩ, song, Tần Cửu vẫn có thể nhận ra cô ta qua cách ăn mặc. Đó là một trong hai hộ pháp – Trương Ngọc Lan, ả vận một thân quần áo thêu hoa bó sát, nhưng tay áo lại rộng thùng thình.
Tần Cửu vừa nhìn thấy nữ tử này, trong lòng tức khắc chùng xuống.
Ả là hộ pháp của Thiên Thần Tông, tên Trương Ngọc Lan, người cũng như tên, hệt một đó hoa lan thuần khiết. Tuy nhiên, ả rất giỏi dùng độc. Dù vậy người đi theo Trương Ngọc Lan lại không hề biết sở trường của ả là dùng độc, cũng bởi vì ả luôn mỉm cười điềm tĩnh ôn hòa. Giờ phút này, ánh mắt của ả khóa chặt lấy Nhan Túc đang đứng phía trước chỉ huy binh sĩ.
Cầm tặc cầm vương [*], đây là kế sách mà Trương Ngọc Lan thường dùng.
*Bắt giặc bắt vua. Thuộc một trong ba mươi sáu kế.
Trong lòng Tần Cửu sinh cảnh giác, chỉ nhoáng một cái Trương Ngọc Lan đã mất tích giữa đám binh sĩ đông đảo. Nàng lắc lư khung hoa thêu đi về phía Nhan Túc.
Nếu Liên Ngọc Nhân đã phái Trương Ngọc Lan đến đây, như vậy dù Thiên Thiên Tông không phải dốc toàn lực, cũng là phái đi hơn phân nữa. Xem ra, hắn đã đem tất cả vốn liếng đặt vào trận chiến này.
Tần Cửu nhìn Nhan Túc đang đứng phía trước cách đó không xa, ánh trăng xuyên qua tán cây đổ một bóng râm rất dày lên mặt hắn, nàng không thể nhìn rõ biểu cảm của hắn lúc này, nhưng có thể cảm nhận được hắn tản ra một hơi thở rất trấn định nghiễm nhiên.
Đó là loại khí thế dù có đứng trước kẻ địch mạnh cỡ nào, vẫn không lây chút gợn sóng hay sợ hãi.
Chính sự bình tĩnh này của Nhan Túc đã cuốn hút thuộc hạ Kim Ngô Vệ, thế nên dù bọn họ có rơi vào bại thế, Kim Ngô Vệ vẫn không lùi bước! Từ điểm này, hắn xứng đáng giữ tư cách thống soái. Cho nên Trương Ngọc Lan mới muốn trừ khử hắn.
Tần Cửu không dám nghĩ, nếu hắn ngã xuống rồi, cũng không biết trận chiến này sẽ đi về đầu.
Tần Cửu rất nhanh đã đến phía sau cách hắn không xa, nhưng nàng không để đến gần Nhan Túc, bởi vì hộ vệ thân cận của hắn đã chặn nàng lại. Hiện giờ nàng là người của Thiên thần Tông, nên ngăn nàng lại cũng là chuyện bình thường, huống chi mới vừa rồi nàng còn đánh nhau một trận với Nhan Túc.
Là Thánh Thượng đã phái ta đến trợ giúp cho trận chiến, hay vì là người bức vua thoái vị nên ngay cả ý chỉ của Thánh Thượng cũng không muốn nghe! Tần Cửu ý bảo Tỳ Ba giao ý chỉ của Khánh đế ra, chầm chậm nói.
Cho cô ta vào đi! Nhan Túc quay đầu nhìn thoáng qua Tần Cửu, điềm nhiên nói.
Tần Cửu liếc mắt nhìn Nhan Túc một cái, lại nhìn về những binh sĩ đã bị hạ gục vô cùng lợi hại của hai bên, lành lạnh nói: Đây là An Lăng vương điện hạ muốn lấy công chuộc tội ư? Không biết liệu có thể lấy công lao đẩy lùi Thiên Thần Tông, xóa bỏ tội bức vua thoái vị không nhỉ?
Nhan Túc thản nhiên liếc nàng một cái, đương nhiên hắn biết không thể có khả năng này, bức vua thoái vị mưa nghịch thuộc vào tội rất lớn! Tần Cửu nói như thế, đơn giản là đang châm chọc hắn! Nhưng Nhan Túc cũng không vì sự châm chọc của Tần Cửu mà mảy may bực dọc, hắn nhìn mắt Tần Cửu. Nàng là người Thiên Thần Tông, mà Thiên Thần Tông hiện tại đang tạo phản, nàng lại có thể cầm theo ý chỉ của Khánh đế đến trợ chiến, vậy hiển nhiên nàng không phải người của Thiên Thần Tông,
Cửu gia đến đây lúc này, là có chuyện gì sao? Nhan Túc hí mắt hỏi.
Tần Cửu cười lười biếng, Ta chỉ đến để xem thử, ngươi chỉ huy chiến sự như thế nào.
Binh sĩ Thiên Thần Tông lại tiếp tục tấn công, lúc này, tay bọn họ cầm khiên từ từ tiến đến gần.
Nhan Túc hí mắt, vung tay lên, binh sĩ bắn nỏ lùi về phía sau, binh sĩ dùng thương vọt lên, giao đấu với binh sĩ của Thiên Thần Tông.
An Lăng vương điện hạ, ngươi có từng nghĩ đến, nếu như Thiên Thần Tông dùng độc, ngươi sẽ phòng thủ như thế nào không? Tần Cửu hỏi.
Độc? Nhan Túc sửng sốt.
Trong tay ta có thuốc giải độc, chi bằng tạm thời dừng chiến, để các binh sĩ dùng thuốc, rồi tiếp tục chiến đấu cũng không muộn! Tiếng nói của Tần Cửu vừa dứt, bỗng có một người bóng người cách không xa phía trước lao ra, bóng dáng ấy như ma quỷ, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã vút đến trước mặt Nhan Túc. Nhan Túc đã giữ sẵn kiếm trong tay, thấy thế muốn rút kiếm nghênh chiến.
Tần Cửu bỗng nhiên chìa tay, dùng sức kéo Nhan Túc lại một chút, còn mình thì hướng về phía trước.
Ngay khi hắn vừa lùi lại, kẻ kia đã ném ra một vật gì đó, Tần Cửu phi thân dùng khung hoa thêu nghênh đón, khi đón được thứ đó nàng chợt hất mạnh nó ra, chỉ thấy vật đó lóe sáng rơi về phía binh sĩ Thiên Thần Tông ở xa xa. Khi nó rơi xuống đất, phát ra một tiếng nổ lớn, phun ra pháo hoa chói mắt, theo sau là khói trắng dày đặc.
Trong lòng Nhan Túc chùng xuống, hắn biết đây là một loại đạn lưu ly kịch độc, nếu hắn bị đánh trúng, dù bị thương không nặng, cũng e sẽ trúng độc.
Sau khi đạn lưu ly rơi xuống đất, một nhóm binh sĩ của Thiên Thần Tần đã ngay lập tức ngã xuống.
Trương Ngọc Lan công kích thất bại, hung hăng trừng mắt nhìn Tần Cửu, đạn lưu ly trong tay lại bay đi. Tần Cửu lạnh lùng cười, căng tơ lên khung thêu, nghênh đón đạn lưu ly, hất nó ra ngoài.
Lại một tiếng nổ vang lên, khói trắng phun ra dày đặc.
Tần Cửu biết loại đạn lưu ly này rất quý giá, hẳn là Trương Ngọc Lan mang từ Đường Môn[*] đến không nhiều. Quả nhiên, sau khi Trương Ngọc Lan ném cả hai quả đạn lưu ly nhưng đều bị Tần Cửu cản lại, ả đã không còn nhắm vào Nhan Túc và Tần Cửu nữa mà chuyển hướng về các Kiêu Kỵ binh và Kim Ngô Vệ.
*Đường Môn là một môn phái chuyên sử dụng ám khí. 1
Nổ vang ba tiếng liên tiếp, khói độc rất dày bao phủ Kiêu Kỵ Binh và Kim Ngộ Vệ.
Nhan Túc hí mắt, chỉ huy cho binh sĩ lùi về phía sau.
Binh sĩ Thiên Thần Tông thấy bọn họ lùi lại, liền nhanh chóng tiến công mãnh mẽ.
Cũng vào lúc này, một trời vũ tiễn từ trong bóng tối vút ra ngoài. Mấy tiễn thủ này đều là ẩn từ một nơi bí mật gần đó, có giấu mình trên cây, có ẩn sau vách núi, đợi cho Thiên Thân Tông tới gần, liền kéo cung.
Bọn họ phát tên rất nhanh, tựa là không hề căng dây, tuy nhiên tên lại lao đi với tốc độ cực nhanh.
Bấy giờ, binh sĩ Thiên Thần Tông chết quá nhiều, tạm thời lui xuống.
Tần Cửu nhận ra loại vũ tiễn ngắn nhỏ này, là phủ binh của Nhan Duật.
Nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Nghiêm vương Nhan Duật đang tựa người vào một tàng cây cách đó không xa, khóe môi ôm lấy một nụ cười như có như không, đôi mắt đen nhánh lại sâu kín thâm thúy khôn cùng.
Giờ phút này, Tần Cửu không hiểu mình hy vọng nhìn thấy hắn, hay vẫn là không muốn thấy hắn. Cũng không biết hắn đã đến khi nào, bố trí những người bắn nỏ này từ bao giờ.
Cửu gia này, nàng ăn xong rồi vứt bản vương trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, thật đúng là quá nhẫn tâm! Người ta nói một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, tốt xấu gì chúng ta cũng đã xem như vợ chồng, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy chứ? Nhan Duật cực kỳ mờ ám lười nhác nói.
Giọng của hắn không thể xem là lớn, nhưng vừa hay có thể lọt vào cả tai Tần Cửu và Nhan Túc.
Song, Nhan Duật nói mấy câu này, cũng không có gì phải lấy làm lạ. Có điều, hắn hoàn toàn có thể nói riêng với Tần Cửu, không nên làm trò trước mặt Nhan Túc như thế. Không biết vì sao, Tần Cửu cảm thấy hắn hình như là cố ý nói cho Nhan Túc nghe. Nhan Túc nghe vậy, đôi đồng tử chợt co rút lại, nhìn về phía Tần Cửu.
Nhưng Tần Cửu đã sớm luyện thành thần công da mặt bất hoại, sắc mặt không chút dao động. Chỉ thản nhiên quét mắt liếc Nhan Duật, chầm chậm nói: Ý của vương gia là muốn ta phải chịu trách nhiệm ư?
Nhan Duật nghe vậy cười đến lấp lánh rạng rỡ, Đó là điều hiển nhiên, dù sao gì, đây cũng là lần đầu tiên của bản vương!
Vương gia cũng biết đấy, ta luyện công dùng không ít đồng nam tử, nếu ai cũng bắt ta chịu trách nhiệm, vậy hẳn là tam cung lục viện của ta phải nhiều hơn cả hoàng đế. Tần Cửu cười lười biếng nói.
Người khác không nói! Đó là do bọn họ tự nguyện, nhưng bản vương không thể bỏ qua như vậy. Nàng làm ta hôn mê, trong lúc ta không biết gì, cưỡng ép ta.
Tần Cửu nghe vậy, cảm giác máu huyết đang bị đè ép trong cổ họng, có thể phun ra bất cứ khi nào.