Tần Cửu mơ hồ cảm thấy, hình như Nhan Túc có quay đầu lại liếc nhìn nàng một cái. Bóng đêm mịt mù, nàng cũng không thể thấy rõ biểu cảm của hắn, sau chớp mắt quay đầu ngắn ngủi, bóng dáng của hắn liền biến mất trong bóng đêm.
Tần Cửu biết, vòng vây dưới chân tháp Lãm Nguyệt đã được giải. Nhưng nàng cũng hiểu, Nhan Túc ra khỏi Minh Nguyệt sơn trang, tự mình đi chỉ huy Kim Ngô Vệ bên ngoài, thế tiến công bên ngoài vào Minh Nguyệt sơn trang sẽ càng kịch liệt hơn.
Âm thanh chiến đấu ác liệt dần lặng xuống, có tiếng bước chân hướng về phía đỉnh tháp. Cùng với tiếng bước chân, là tiếng chuông đồng trong tháp bị gió đêm lay động không ngừng ngân vang đinh đang, tựa như biến người đang đến thành người tấu nhạc.
Cửa đại điện nhanh chóng bị đẩy ra, Nhan Duật bước nhanh vào. Hắn một thân quần áo tao nhã thư sinh màu lam băng bằng gấm, thắt lưng đeo ngọc bội, nếu như không phải nhìn thấy góc áo màu lam của hắn đang rỉ xuống vết máu, còn tưởng rằng quý công tử nhà ai thong thả đi dạo ban đêm, hồn nhiên không chút gì giống với vừa trải qua một trận chiến kịch liệt. Mà dĩ nhiên, người ta đến Minh Nguyệt sơn trang vốn là để du ngoạn ngắm trăng.
Bắt gặp người vào là hắn, mọi người dường như đều thở phào nhẹ nhõm. Khánh đế đích thân bước đến, nâng hắn đang quỳ trên đất đứng dậy, hỏi: Duật Nhi, mau đứng lên, có bị thương không?
Nhan Duật cười đáp: Đa tạ hoàng huynh quan tâm, thần đệ không bị thương.
Hàng chân mày nhíu chặt của Khánh đế, thoáng giãn ra, ánh mắt hướng về Viên Bá và Kiêu Kỵ binh đi theo phía sau, ngay lập tức hỏi: Nghiệp chướng kia đâu?
Nhan Duật vội đáp: Thần đệ bất tài, đã để cho hắn thoát thân.
Khánh đế trở về chỗ ngồi, thở dài nói: Thôi, đệ có thể khiến hắn rút lui, đã là không tồi. Ông bỗng nhiên hí mắt, lạnh lùng nói, Người đâu, đến Trữ Tâm viện dẫn Nhàn phi qua đây.
Tần Cửu hiểu, chỉ sợ Nhan phi vốn không hề ở Trữ Tâm viện. Quả nhiên nàng đoán đúng, một lát sau, cung nhân bước nhanh vào, quỳ xuống đất bẩm báo: Bẩm bệ hạ, Nhàn phi nương nương không có ở Trữ Tâm viện, nghe nói, sau khi yến hội kết khúc, người đã rời khỏi Minh Nguyệt sơn trang, nói là muốn tới am ni cô ở Thương Ngô sơn lễ Phật.
Khánh đế lạnh lùng hừ một tiếng, khuôn mặt như sương giá.
Huệ phi thấp giọng nói: Sợ là có niệm thêm nhiều kinh Phật nữa, cũng không giải trừ được tội nghiệp của An Lăng vương.
Vẻ mặt Khánh đế phức tạp, nhưng ông đã rất nhanh khôi phục lại tinh thần, ý thức được tình hình hiện tại không mấy khả quan, hỏi: Viên Bá, Kiêu Kỵ binh vừa rồi phái về kinh thành có xuống núi được chưa?
Viên Bá cất tiếng đáp: Bệ hạ, được vài Kiêu Kỵ binh khác trợ giúp, hắn đã thoát được ra ngoài. Tuy nhiên, có thể thuận lợi đến kinh thành hay không vẫn còn chưa rõ. Nếu tình hình đã như vậy, chi bằng bệ hạ điều động những binh lính đóng quân ở gần đây đến!
Tần Cửu hiểu rất rõ, đóng quân ở gần nơi này nhất chính là Vân Thành quân của thủ lĩnh Vân Minh, thuộc hạ của Nhan Túc, hiện tại e rằng hắn đã đầu quân cho Nhan Túc. Kế đến chính là Phong Thành quân của thống lĩnh Niếp Nhân, nếu bây giờ Khánh đế phái người đi điều động, vẫn có thể tới kịp.
Khánh đế gật đầu, chìa tay tìm kim bài bên hông, ai ngờ lại vơ phải khoảng không. Cơ thể ông khẽ giật một cái, giống như có một cỗ hàn ý vô hình xuyên thẳng qua cơ thể ông, nháy mắt xẻ ra những vết nứt.
Huệ phi ở bên cạnh ông, rất nhanh đã nhận ra sự khác thường của ông, vội hỏi: Bệ hạ, ngài sao vậy?
Khánh đế tựa vào ghế, cơ thể khẽ run, vẻ mặt đầy giận dữ, Kim bài của trẫm, đã bị trộm!
Mọi người trong tháp đều rùng mình.
Quân đội không giống với những Kiêu Kỵ binh ở kinh thành, nếu không có kim bài, sẽ không dễ dàng điều động được bọn họ. Bởi nếu lỡ xuất binh, song kinh thành vẫn bình an vô sự, bọn họ sẽ bị nghi mưu phản.
Tần Cửu đanh mắt, người trộm kim bài, không thể nghi ngờ chính là Nhàn phi. Tối nay bà vốn không cần đến Minh Nguyệt sơn trang, mà sau khi đến, lại vội vàng đi. Tần Cửu vẫn luôn thấy khó hiểu bà đến đây để làm gì, bây giờ xem, hẳn là vì kim bài này.
Tần Cửu hằng lo lắng một người, cũng do người đó vẫn một mực ẩn thân trong một nơi bí mật, thế nên đây chính là người đáng sợ nhất. Có lẽ Nhàn phi đã đoán được Nhan Túc sẽ bức vua thoái vị. Sau khi biết chuyện, bà biết dù thế nào cũng sẽ bị liên lụy, vì vậy Nhàn phi nương nương đã không thể ngồi yên được nữa.
Tần Cửu lạnh lùng hí mắt, đây thật ra lại là một chuyện tốt.
Có điều, tình hình hiện tại đã có phần gay go hơn.
Tần Cửu không nghĩ điều động người của Tố Y cục, ít nhất là trước khi án của Bạch gia được lật lại, nên tạm thời Tố Y cục không thể lộ diện. Cho nên, Tần Cửu đều ký thác mọi hy vọng ở chỗ Nhan Duật. Từ lâu nàng đã không còn khinh thường hắn như lúc đầu nữa, nàng trở nên kiêng dè rất nhiều sự sâu xa khó lường của hắn.
Nàng hiểu rất rõ, trong tay Nhan Duật, hẳn không chỉ dừng ở một ngàn phủ binh. Nếu có thể nhân chuyện này làm cho hắn bại lộ ra những thế lực riêng, thì đây cũng là nằm trong những mục đích của nàng.
——————
Gió núi rất to, gió mạnh thổi vù vù, một đống lá cây vàng ố bị gió lớn cuốn lấy, xoay vòng rồi rơi xuống vách núi. Bỗng có một trận gió tà tà thổi đến, hất chúng lên bầu trời đêm.
Nhàn phi vươn một bàn tay, nhặt mấy lá cây trên người xuống, ngón tay khẽ vân vê, mấy cái lá vàng kia vẫn còn ít diệp lục. Bà đứng lặng bên vách núi cao, ánh mắt nhìn về một dốc núi khác cách đó không xa. Phương nhũ mẫu vẫn luôn đứng phía sau bà sải bước lên phía trước từng bước, nhẹ giọng hỏi: Nương nương, hiện giờ, sẽ về cung ư?
Nhàn phi vuốt ve kim bài lạnh như băng rủ xuống bên eo, chậm rãi nói: Kiêu Kỵ binh trong kinh đã bị chúng ta khống chế, bọn họ sẽ không đến cứu viện. Tấm kim bài này lại đang ở trong tay ta, chỉ sợ bọn họ không thể điều Phong Thành quân đến. Hiện giờ, chúng ta thật ra có thể lợi dụng lá kim bài này, đến một nơi thăm một cố nhân.
Phương nhũ mẫu khó hiểu hỏi: Nương nương muốn đi thăm ai?
Nhàn phi liếc bà một cái, cười nói: Không biết đế lăng, rốt cuộc là một nơi như thế nào. Lạn hay không lạnh, có ẩm thấp không?
Phương nhũ mẫu nháy mắt hiểu ra, khuôn mặt như da quả quýt hé ra nụ cười, Hẳn là vừa lạnh vừa ẩm thấp! Người bị nhốt ở đó, cũng nhất định vừa già vừa xấu!
Đuôi lông mày của Nhàn phi giật giật, sắc mặt không chút thay đổi liếc nhìn tình hình trên núi, bấy giờ mới thả lòng rời khỏi vách núi, ngồi kiệu xuống núi.
———
Khánh đế đã được Kiêu Kỵ binh bảo vệ, ra khỏi tháp Lãm Nguyệt, quay về Minh Nguyệt điện.
Dĩ nhiên Khánh đế không chút lòng dạ nghỉ ngơi, toàn bộ các nữ tử đều tụ tập ở điện Đan Hà bên cạnh Minh Nguyệt điện, hai điện chỉ cách một cái cửa cung, mấy trăm Kiêu Kỵ binh bên ngoài đồng thời bảo vệ cho hai điện. Tuy nhiên, các nữ tử dù sao vẫn nhát gan, khó tránh khỏi có một số ít thấp giọng khóc thút thít.
Chiêu Bình công chúa Nhan Thủy Toàn ngồi trên ghế trước bàn, dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh. Nàng càng bình tĩnh, càng khiến cho lòng Tần Cửu lo âu nhiều hơn. Nàng hiểu tính tình của Chiêu Bình, nàng và Nhan Túc luôn có tình cảm rất tốt, giờ phút này lại mang bộ dạng như thế, e là đang thương tâm đến cực điểm.
Không ngừng có thị vệ đi vào báo cáo tình hình chiến đấu bên ngoài, ở Đan Hà điện nếu lắng tai nghe thì cũng có thể nghe thấy những điều thị vệ cấp báo, Kim Ngô Vệ bên ngoài đã tiến công vào khu rừng phía Tây.
Chiêu Bình công chúa bỗng đứng dậy, bước nhanh ra ngoài. Tần Cửu tiến lên ngăn Chiêu Bình lại, thấp giọng hỏi: Công chúa, người muốn làm gì?
Chiêu Bình ngẩng đầu, quét mắt qua Tần Cửu một cái, khóe môi vạch ra một nụ cười khẽ nhàn nhạt, Bản công chúa muốn đi đâu, không tới phiên ngươi quản. Tránh ra!
Tần Cửu không nhúc nhích.
Nụ cười trên khóe môi Chiêu Bình càng thêm rét lạnh, Nếu không có các ngươi, nhị hoàng huynh cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay, ngươi còn ở đây giả mù sa mười làm người tốt, nghĩ rằng ta không biết Thiên Thần Tông các ngươi là hạng người gì sao?
Ánh mắt Chiêu Bình công chúa nhìn Tần Cửu giờ phút này tràn ngập chán ghét.
Tần Cửu cũng không để ý đến lời của Chiêu Bình, đôi mắt đen nhìn Chiêu Bình thật sâu, ân cần khuyên bảo: Ta đoán công chúa muốn ra ngoài khuyên bảo Nhan Túc đúng không, ta khuyên người không cần đi tìm cái chết. Bên ngoài đao thương không có mắt, chỉ sợ sẽ làm tổn hại đến thân thể của công chúa. Giọng của nàng nhỏ khàn mà điềm tĩnh, không nghe ra chút cảm xúc nào.
Chiêu Bình bị lời của Tần Cửu làm cho tức giận đến hai vai khẽ run, cười lớn nói: Cho dù bản công chúa đi chịu chết, cũng không tới phiên ngươi quản. Nếu ngươi còn không tránh ra, đừng trách bản công chúa không khách khí! Dứt lời, Chiêu Bình đã rút một thanh kiếm của thị vệ bên ngoài ra, chỉ vào Tần Cửu nói.
Tần Cửu hiểu rõ, hiện tại Chiêu Bình đang hận nàng thấu xương, e rằng, nếu mình còn tiếp tục ngăn cản, thanh kiếm này sẽ không chút nể mặt đâm vào người mình.
Thượng Sở Sở và Thượng Tư Tư cũng đang ở Đan Hà điện, nhìn thấy tình cảnh này, Thượng Sở Sở vội đi đến, giữ chặt tay áo Chiêu Bình nói: Toàn tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ cũng là có ý tốt, nàng chỉ đang lo cho tỷ. Đi ra ngoài quả thật rất nguy hiểm, chúng ta cũng không thể làm được chuyện gì, chi bằng ở trong điện đợi thêm một lát!
Tần Cửu nhìn thấy Thượng Sở Sở kéo Chiêu Bình lại, lúc này mới lùi vào trong điện, ánh mắt chậm rãi xẹt qua khuôn mặt Huệ phi.
Huệ phi đang ngồi trên sập quý phi, tựa là đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không có ý qua khuyên bảo Chiêu Bình. Tần Cửu có chút bất an trong lòng, điều làm nàng lo lắng hiện tại, không phải là trận chiến bên ngoài, mà là người của Thiên Thần Tông trong điện. Mới vừa rồi, ở yến tiệc Huệ phi còn khiêu khích Nhàn phi, đã làm cho nàng sinh cảnh giác. Chẳng qua, ở đây người của Thiên Thần Tông cũng không nhiều, chắc không thể nổi được sóng to gió lớn gì, vả lại Lưu Liên đang ở căn phòng bên cạnh, vốn đã được mình sắp xếp những cao thủ trong Tố Y cục bảo vệ.
Chiêu Bình không hề chịu nghe lời khuyên của Thượng Sở Sở, một mực muốn ra ngoài gặp Nhan Túc, tuy nhiên nàng ra đến cửa điện thì bị Kiêu Kỵ binh ngăn cản không cho ra ngoài. Nàng mang theo vẻ mặt đầy thê lương quay về ngồi bất động trên ghế.
Một cung nhân ở Minh Nguyệt điện cách vách đi đến, thấp giọng bẩm: Bệ hạ đã lệnh cho Đại ti nhạc đàn một khúc trấn an tinh thần, mong các vị hãy yên tâm một chút, chớ kích động.
Một lát sau, tiếng đàn uyển chuyển vang lên.
Tiếng khóc thút thít của các nữ tử trong điện bị nhấn chìm, không gian dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn dư tiếng đàn vang vang.
Song, tiếng đàn lại không thể đi vào tai Tần Cửu, suy nghĩ của nàng đã muốn bay ra bên ngoài.
Không biết, phủ binh của Nhan Duật có thể ngăn được Kim Ngô Vệ của Nhan Túc không? Cũng không biết, Nhan Duật liệu có bị thương không? Càng không biết, nếu Nhan Túc bị đánh bại, Khánh đế có giữ lại mạng sống cho hắn không?
Mọi suy nghĩ của nàng đều rối loạn, đương lúc lo lắng, ánh mắt đã xẹt qua khuôn mặt những người trong điện, lòng bỗng nhiên run lên.
Chiêu Bình ngồi trên ghế, nét mặt cực kỳ thống khổ, không riêng gì nàng, những người khác trong điện cũng vậy. Chỉ Huệ phi và cung nữ đứng phía sau bà là vẫn bình thường.
Tần Cửu hồi phục tinh thần, tiếng đàn mênh mông rơi vào tai nàng, lúc này nàng mới phát hiện, đây chẳng phải khúc nhạc tĩnh tâm gì, mà rõ ràng là ma âm mê hoặc lòng người.