Sắc trời chưa tối hẳn, nhưng điện Sùng Nhân đã đốt đèn từ lâu, chiếu sáng đến mức cả đại điện đèn đuốc sáng trưng. Khánh Đế mặc một bộ thường phục bằng vải, mặc dù lạnh lùng khiển trách Nhan Duật một tiếng, nhưng khóe môi lập tức cong lên thành nụ cười, rõ ràng tâm trạng không tệ.
Huệ phi ngồi ở bên cạnh Khánh Đế, nét mặt vui vẻ nói: Bệ hạ, hôm nay thần thiếp thật sự đã mở mang tầm mắt rồi. Tranh thêu của mấy vị đây đều là tinh phẩm hiếm thấy, nhất là Tô tiểu thư và nhị công chúa Vân Thiều quốc đều có cách thêu sáng tạo, thần thiếp chưa bao giờ nhìn thấy.
Chân mày Khánh Đế nhíu lại, kinh ngạc nói: Thật sao? Vậy để trẫm và các khanh cũng được mở mang tầm mắt.
Nhan Duật ngồi bên tay trái Khánh Đế cũng híp mắt lại khá hứng thú, ngược lại Nhan Túc bình tĩnh thản nhiên, nhưng gợn sóng hiện ra trong đôi mắt dài đã tiết lộ tâm tư của hắn. Rõ ràng, đối với cách thêu sáng tạo gì đó, nam tử không biết thêu thùa cũng cảm thấy rất hứng thú.
Huệ phi mỉm cười lệnh cho các cung nữ giũ bức thêu của Thượng Tư Tư và bức thêu của Tô Vãn Hương ra, sau đó mỗi người kéo một góc, trải ra.
Ánh đèn sáng rỡ trong đại điện chiếu lên tranh thêu rực rỡ lấp lánh, khiến mắt người ta nhất thời sáng lên.
Bên trái là bức tranh thêu của Tô Vãn Hương, thêu một bức tranh phù dung hoa mai. Cành lá xanh tươi thưa dày xen kẽ, đậm nhạt phù hợp, hai đóa phù dung nở rộ, phong thái tú nhã thanh đạm đó giống như ẩn sĩ trong quốc sắc, hương thơm nhạt nhất trong thiên hương. Bức thêu này tên là tranh phù dung hoa mai, nhưng trên bức thêu chỉ có phù dung, không hề có hoa mai, vào lúc mọi người cảm thấy kỳ lạ, cung nữ cầm bức thêu trong tay đã xoay hướng bức thêu, vì thế, dưới ánh đèn chiếu sáng, nhìn lại bức tranh phù dung đã đổi thành một bức tranh hoa mai.
Trong lòng Tần Cửu âm thầm hít sâu một hơi.
Cách thêu này thật sự là sáng tạo độc đáo, bởi vì ở Đại Dục quốc vẫn chưa từng có cách thêu này, cũng chưa có ai từng thấy tranh thêu thế này.
Một bức tranh thêu đổi một góc độ đã trở thành một bức tranh khác. Trước đây, nàng đã từng nghĩ ra ý tưởng này, âm thầm thử nghiệm nhiều lần, nhưng không thành công. Ba năm nay, nàng cũng đã suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng nàng đã nghĩ ra. Lần này, cách thêu nàng âm thầm bảo Thượng Sở Sở dạy cho Thượng Tư Tư chính là cách thêu đó. Cách thêu này dùng nhiều cách thêu Sáo châm, Điệp châm, Tà châm,… khi đường thêu tiếp xúc với nhau không lộ dấu vết, đương nhiên, còn yêu cầu người thêu suy nghĩ khéo léo, chọn lựa tơ cũng là phần quan trọng nhất.
Sau khi Thượng Tư Tư được nàng chỉ điểm, quả nhiên đã học được cách thêu này. Nàng ta thêu một bức tranh đào mận. Nhìn chính diện là quả đào, ánh sáng vừa chuyển đi, lại là quả mận.
So sánh với tranh của Tô Vãn Hương, quả đào và quả mận của Thượng Tư Tư tương đối đơn giản, bởi vì nàng mới nắm được cách thêu này, e là không thêu được hình vẽ quá phức tạp.
Thật ra tranh phù dung của Tô Vãn Hương cũng không phức tạp, chỉ có hai đóa phù dung. Nhưng bản thân cách thêu này quá mới lạ, đã sớm che lấp chỗ khuyết thiếu của bản thân tranh thêu rồi.
Khánh Đế kinh ngạc nói: Rốt cuộc đã thêu cái này thế nào vậy, rõ ràng là hai bức tranh thêu, nhưng nhìn chính diện lại không ra.
Tô Vãn Hương tiến lên một bước, cười dịu dàng: “Bẩm bệ hạ, mặc dù cách thêu này yêu cầu trận pháp tinh diệu, nhưng quan trọng nhất vẫn là lối suy nghĩ và phối tơ, phải trùng khít đường nét của tranh hoa mai với đường nét của tranh phù dung, tiếp đó kết hợp với cách thêu tinh xảo, sẽ không dễ dàng phát hiện ra hoa mai từ chính diện.
Khánh Đế liên tục gật đầu, mỉm cười nghiêng đầu nhìn Tô Vãn Hương một cái: “Tô ái khanh, ngươi thật là có phúc, có một nữ nhi thông minh khéo tay như vậy.
Ánh mắt Khánh Đế lại đảo một vòng lên tranh thêu của Thượng Tư Tư, gật đầu nói: Bức tranh thêu của nhị công chúa Vân Thiều quốc cũng cực kỳ tinh xảo, hai người các ngươi đứng đầu là hoàn toàn xứng đáng.
Trái ngược với vẻ thản nhiên dịu dàng của Tô Vãn Hương, sắc mặt Thượng Tư Tư có chút khó coi, nàng rất vất vả thức mấy đêm, nghĩ ra một cách thêu tinh xảo như vậy, vốn là muốn áp chế Tô Vãn Hương, bây giờ lại ngang hàng với nàng ta, đương nhiên tâm trạng không tốt.
Trong lòng Tần Cửu cũng liên tục thở dài. Nàng thật sự không ngờ, Tô Vãn Hương cũng sáng tạo ra một bức thêu hai mặt độc đáo, thật đúng là không mưu mà hợp.
Cách thêu này, tên là gì? Nhan Túc mặc một bộ áo vải màu đỏ tía, ngồi ở một bên bàn tiệc, dưới ánh đèn lưu ly, gương mặt anh tuấn trong trẻo lạnh lùng không nhiễm bụi trần, mặc dù trắng xanh như tuyết, nhưng ánh mắt lại sáng quắc như lửa, giống như đang dính lên tranh thêu vậy.
Tô Vãn Hương mỉm cười, nhã nhặn lịch sự như hoa soi mặt nước: “Bẩm điện hạ, thần nữ bất tài, vẫn chưa đặt tên cho cách thêu này.
Chi bằng gọi là Nhất Diện Song Đồ Tú. Nhan Túc thấp giọng nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Tô Vãn Hương, ánh mắt di động từng tấc một trên người Tô Vãn Hương.
Tần Cửu khẽ cười khổ, cách thêu Nhất Diện Song Đồ Tú! Trước đây, nàng vốn định đặt tên cho cách thêu này là Nhất Diện Song Đồ Tú. Theo lý ở trước mặt Khánh Đế, không đến lượt Nhan Túc đặt tên cho cách thêu này, nhưng hắn lại bất chấp kỷ cương, tự ý đặt tên.
Túc Nhi, tên này không ổn!
Bên tai truyền đến cười nhẹ, giọng nói trầm thấp cực kỳ có từ tính của Nhan Duật truyền đến.
Tần Cửu ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Nhan Duật ngồi trên ghế dựa, môi mỏng cong nhẹ, cười đến mức hơi bại hoại: “Nhất Diện Song Đồ quá trực tiếp, chi bằng gọi là Song Ảnh Biến Ảo. Nói xong, hắn trở tay cầm ly, nhấc tay uống cạn rượu trong ly, hàng lông mi dày khép hờ.
Khánh Đế cười thản nhiên: “Hai người các ngươi, đến đặt tên cũng phải tranh giành một chút, cách thêu này do Tô tiểu thư tự sáng tạo, đương nhiên phải do Tô tiểu thư đặt tên rồi. Nói xong, ánh mắt tập trung nhìn lên người Tô Vãn Hương.
Dường như Tô Vãn Hương hơi khó xử, ý của Khánh Đế chính là muốn nàng ta lựa chọn một trong hai cái tên đó, nàng ta lại không biết làm thế nào. Nàng ta do dự một lát, rũ mắt nói: Vương gia và điện hạ đều đặt tên rất hay, không cần thần nữ nghĩ thêm nữa, chi bằng mời bệ hạ xem xét một cái. Tần Cửu hơi nhíu mày, thật ra cách thêu này không thể tính là sáng tạo độc đáo của Tô Vãn Hương được, bởi vì Thượng Tư Tư cũng dùng cách thêu này. Có điều, dường như những người này đều đã quên mất điểm đó. Rõ ràng Thượng Tư Tư không vui, nàng tiến lên một bước, cười thản nhiên: “Bệ hạ, ta có một câu không biết có nên nói hay không.
Lần này Khánh Đế nhận ra hình như mình đã lơ là Thượng Tư Tư, nói thế nào nàng ta cũng là công chúa của Vân Thiều quốc, gật đầu nói: Nhị công chúa Vân Thiều quốc có chuyện gì xin mời nói.
Thượng Tư Tư mỉm cười: “Ta vừa mới nghe bệ hạ nói đến sáng tạo độc đáo, không nên nói cách thêu này là sáng tạo độc đáo của một mình Tô tiểu thư chứ? Bức thêu của ta cũng thêu ra từ cách thêu này, có phải ta cũng có quyền đặt tên không?
Khánh Đế lập tức hơi xấu hổ, ngài cười ha ha: “Đó là đương nhiên, vậy tên sẽ do hai người các ngươi thương lượng đặt tên vậy!
Thượng Tư Tư cười thản nhiên, quay đầu nói với Tô Vãn Hương: Ngược lại không vội đặt tên, ta chỉ hiếu kỳ, Tô tiểu thư, nếu như ngươi biết sáng tạo Nhất Diện Song Đồ, chắc hẳn ngươi không chỉ sáng tạo ra cách thêu này đâu nhỉ? Chẳng hay còn biết những cách thêu nào nữa?
Tần Cửu nhíu mày, Thượng Tư Tư nói không sai, nếu như Tô Vãn Hương có thể sáng tạo ra cách thêu Nhất Diện Song Đồ, chắc chắn nhất định nàng ta cũng biết cách thêu Kinh Hồng trên long bào ngày trước, cách thêu đó còn dễ hơn Nhất Diện Song Đồ nhiều.
Tô Vãn Hương ngước mắt nhìn Thượng Tư Tư, rồi lại cúi xuống, thản nhiên thu lại thần sắc trong mắt, môi son khẽ mở: “Nhị công chúa chê cười rồi, ta cũng từng nghĩ ra cách thêu khác, có điều những cách khác đều tương đối đơn giản, không đáng nhắc tới.
Tô tiểu thư có thể nói ra một chút không? Thượng Tư Tư thản nhiên nói.
Khánh Đế nhíu mày, có chút không vui, khẽ ho một tiếng.
Huệ phi thấy thế, vội cười chỉ vào một bức bức tranh thêu cố ý hỏi: Bức tranh này thật là đáng yêu, là ai thêu vậy?
Mọi người nhìn theo hướng ngón tay Huệ phi chỉ, nhìn thấy bức tranh heo và mặc lan Tần Cửu thêu.
Ha ha, con heo nhỏ này thật sự đáng yêu. Có người ôm bụng cười.
Bức tranh này đã di chuyển thành công sự chú ý của mọi người, ngay cả Tô Vãn Hương và Thượng Tư Tư cũng nhìn sang.
Trái ngược với tranh phù dung hoa mai và tranh đào mận vừa rồi, dường như bức tranh này khiến người ta cảm thấy hứng thú hơn. Ngay cả Vu thái phó luôn rất ít nói chuyện cũng vuốt râu gật đầu nói: Có thể thêu loài vật bình thường như heo khiến cho người ta yêu mến như vậy, thấy được lòng dạ của người thêu rộng rãi, có lòng nhân ái bao dung vạn vật. Không tệ!
Tần Cửu thất thần, trong lòng thầm buồn cười.
Vu thái phó cũng được xem như là một ông già bảo thủ, nàng vẫn nhớ rất rõ vẻ bi thương trong ánh mắt sau khi ông nghe nói Lưu Liên là người hầu của mình ở tiệc Quỳnh Lâm hồi trước, nàng cũng nhớ rất rõ, khi ấy Vu thái phó nói với Khánh Đế: Lão thần thật sự không biết Trạng nguyên lang có xuất thân như vậy, đúng là một viên ngọc đẹp sa xuống bùn. Người này rất tài hoa, thật là đáng tiếc.
Nếu như Vu thái phó biết người thêu con heo nhỏ này chính là nước bùn ông nói hôm đó, không biết râu của ông có vểnh lên hay không.
Tần Cửu đang nhớ lại như vậy, Huệ phi liếc mắt ra hiệu với cung nữ, cung nữ lật mặt tranh heo lại, một con hồ ly đỏ rực như lửa đang vui đùa trong khóm hoa cúc lập tức hiện ra trước mắt.
Mọi người lại đồng thời nói: Thì ra là thêu hai mặt, thật sự không tệ!
Nhan Duật liếc hồ ly đỏ rực như lửa một cái, khóe môi cong lên thành nét cười nhạt như có như không, bĩu môi bình luận: Con hồ ly này thật sự thêu giống y như đúc, nhìn qua có vẻ gian xảo trời sinh. Một khờ khạo một ranh mãnh, đối lập rõ ràng, màu sắc lại là heo hồng phấn hoa lan đen, hồ ly đỏ hoa cúc vàng, rất sáng rõ.
Huệ phi cười mỉm nói: Thêu hai mặt rất khó, có thể dùng cách thêu hai mặt thể hiện được hai loài động vật bất động cũng yêu cầu kỹ thuật thêu cực cao, hơn nữa, cách đưa kim chú trọng tính bằng phẳng, ngay ngắn, nhẵn mịn, dày, đều, theo cùng một hướng, hài hòa, sáng sủa, bức thêu này rất khá.
Khánh Đế cũng gật đầu, hỏi: Đây là do ai thêu?
Tần Cửu tiến lên một bước, vô cùng tươi cười nói: Bẩm bệ hạ, là vi thần thêu.
Nhan Duật thấy vậy, ý cười nơi khóe môi tựa như loài hoa trong đêm tối, nở rộ rực rỡ xán lạn.
Thì ra, Tần môn chủ chính là người lòng dạ rộng rãi, có lòng nhân ái bao dung vạn vật mà Vu thái phó nói. Nói xong, liếc xéo Vu thái phó một cái, quả nhiên nhìn thấy Vu thái phó tức giận đến mức thổi chòm râu vểnh lên. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Vu thái phó cam chịu, hơn nữa, còn là tự đưa mình vào thế khó.
Khánh Đế mỉm cười nói: Thì ra, Tần môn chủ có kỹ thuật thêu thế này, thật sự không tệ. Lý Anh, thưởng!
Tổng quản thái giám Lý Anh dẫn tiểu thái giám bưng quà tặng đến trước mặt mấy người, lần lượt ban thưởng cho từng người. Cuối cùng, Khánh Đế cho đám người Thượng Tư Tư và Thượng Sở Sở lui, chỉ giữ lại hai người Tần Cửu và Tô Vãn Hương.
Trong lòng Tần Cửu biết, Khánh Đế đã muốn ghép đôi uyên ương rồi. Phải nói, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải cảnh ban hôn ngay trước mặt nữ tử, thế này là không định cho cơ hội cự tuyệt rồi