Dọc đường hoa thơm nức mũi, trước mắt đều là sắc xuân say đắm lòng người. Đi qua hoa viên, qua hành lang uốn khúc, rẽ qua một hòn giả sơn, rồi đến trước một cánh cửa tròn. Ngoài vài thủ vệ Kim Ngô Vệ đứng ở trước cửa ra, còn có một vài hộ vệ của Vân Thiều quốc. Tần Cửu vừa nhìn đã biết, Thượng Sở Sở vẫn đang ở bên trong.
Tạ Trạc Trần cố ý đè nén sự kiện ám sát vừa rồi xuống, âm thầm phái người mang thi thể của cung nữ kia đi. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, sẽ tuyệt đối bất lợi với cuộc liên hôn của Đại Dục quốc và Vân Thiều quốc.
Tạ Trạc Trần dừng chân, quay đầu nói với Tần Cửu: Cửu gia, chắc hẳn đã đoán được vương gia mời Cửu gia đến đây là vì chuyện gì rồi. Mong Cửu gia phối hợp với vương gia, bắt thích khách ám sát tam công chúa Vân Thiều quốc quy án.
Đó là đương nhiên, làm vậy cũng vừa hay tẩy sạch ta khỏi hiềm nghi! Tần Cửu thong thả nói. Nói Nhan Túc không nghi ngờ nàng, nàng không tin. Đến giờ, nàng vẫn nhớ rõ sự cảnh cáo cay nghiệt bức người của Nhan Túc sau khi Tô Vãn Hương bị thích khách hành thích ở lễ Cầu Tuyết. Hôm nay, có phải cũng sẽ diễn trò như thế hay không?
Tạ Trạc Trần trầm ngâm một lát, nói: Cửu gia đừng hiểu lầm, ta đã nghĩ lại, hẳn là chuyện vừa rồi không liên quan đến Cửu gia. Mặc dù vương gia không thích Thiên Thần tông, nhưng vương gia tuyệt đối không xử oan cho người vô tội, xin Cửu gia yên tâm. Ta vào trước thông báo một tiếng, Cửu gia chờ một chút. Tạ Trạc Trần nói xong, lập tức bước nhanh qua cánh cửa tròn, đi vào bên trong.
Tần Cửu híp mắt cười, Tạ Trạc Trần đáng yêu hơn đại ca Tạ Địch Trần của hắn nhiều. Dường như Tạ Địch Trần đã hoàn toàn bị Nhan Túc đồng hóa, cách nhìn nhận về nàng giống y hệt Nhan Túc.
Nàng cười cười, thấp giọng hỏi Tỳ Ba, Tỳ Ba, ngươi truy tìm nữ thích khách kia thế nào, có phát hiện gì khác không?
Tỳ Ba nói: Nô tài đang định bẩm báo với đại nhân. Vừa rồi sau khi nữ tử kia dùng khói mù để bỏ chạy, đã bay vút qua bụi hoa. Nô tài vẫn luôn đuổi theo bóng lưng của nàng ta, sau khi rẽ ngoặt mấy lần, đã truy tìm được.
Tìm thấy ở đâu? Tần Cửu hỏi.
Rõ ràng nô tài đã thấy nàng ta đi vào một khu nhà lớn, đi vào mới biết đó là phòng bếp của Minh Nguyệt sơn trang, cung nữ rất đông, đều bưng khay đi qua đi lại. Nô tài đi vào tra xét một lượt, không có thích khách đuổi theo ban nãy. Tính thời gian, nàng ta hoàn toàn không thể đi từ đó ra ngoài, nhưng lại không tìm được nàng ta.
Tần Cửu cau mày, trầm ngâm nói: Đương nhiên nàng ta đã trà trộn vào trong đám cung nữ kia rồi, dung mạo lúc trước của nàng ta là dịch dung, bây giờ đã đổi thành khuôn mặt thật, đương nhiên ngươi không nhận ra nàng ta. Đúng rồi, ban nãy nàng ta cũng nói là phải đi đưa đồ ăn cho Liên Nhi, chắc hẳn nữ thích khách đó ẩn mình ở Ngự Thiện phòng trong cung, lần này được điều đến Minh Nguyệt sơn trang. Sau khi hồi kinh, ngươi lập tức chuyển lời cho Lan Nhi, bảo hắn nhắc nhở Thái Cung Phụng âm thầm lưu ý và đề phòng nữ tử trong Ngự Thiện phòng.”
Thái Cung Phụng là người trong Tố Y cục, từ khi Lan Đình đổi tên thành Lan Xá đến Vô Ưu cư treo biển làm tiểu quan, tin tức trong cung do Thái Cung Phụng thu thập. Ba năm trước, sau khi Bạch gia gặp chuyện không may, nhân vật tương đối quan trọng trong Tố Y cục đều bị diệt trừ, phần lớn giữ lại đều là cung nữ và tiểu thái giám không bắt mắt âm thầm ẩn mình, đa số phẩm cấp rất thấp. Chỉ có Thái Cung Phụng, phẩm cấp tương đối cao một chút. Bà chuyên quản lý ẩm thực dược vật của nữ tử hoàng gia, thường xuyên giao thiệp với Ngự Thiện phòng. Mặc dù các ngự y của Thái Y viện y thuật cao minh, nhưng nam nữ khác biệt, đối với bệnh tật thầm kín khó nói của nữ tử cũng chỉ có thể bó tay mà thôi. Mà Thái Cung Phụng và vài y nữ dưới quyền bà chuyên điều trị một vài bệnh tật khó nói cho nữ tử hoàng thất. Nhờ sự tiện lợi của quyền chức, cho nên Thái Cung Phụng qua lại hết với các phi tần trong cung, tin tức cực kỳ bén nhạy.
Tạ Trạc Trần từ trong vườn ra ngoài, mời Tần Cửu và Tỳ Ba đi vào. Trước cửa phòng, hai thị nữ Ngọc Băng và Phấn Tuyết của Nhan Túc đứng lẳng lặng, nhìn thấy Tần Cửu và Tỳ Ba, Tạ Trạc Trần thong thả bước tới, đã vén rèm che lên trước.
Tần Cửu chậm rãi bước vào, chỉ thấy Nhan Túc và Thượng Sở Sở ngồi ở hai bên chiếc bàn trong phòng. Trên bàn bày trà thơm và đĩa đựng hoa quả.
Thượng Sở Sở cầm một chén trà nhấp nhẹ, đôi mắt thanh tú thỉnh thoảng liếc về phía Nhan Túc. Nhan Túc lại tựa vào ghế dựa, sắc mặt trầm tĩnh, nghe thấy tiếng bước chân, hàng lông mi hơi cụp xuống khẽ ngước lên, ánh mắt hững hờ như mây trôi lướt qua Tần Cửu.
Khuôn mặt Tần Cửu hơi ngẩng lên, trong mắt phượng tựa như chứa sương mù, có vẻ lười nhác mông lung và quyến rũ. Nhan Túc không nhịn được nói một câu trong lòng: Yêu nữ! Có lẽ nói là yêu nghiệt thì thích hợp hơn.
Dường như nữ tử thế này, trời sinh đã khiến người ta trầm luân, hoặc là cam tâm tình nguyện trầm luân.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Nhan Túc, Tần Cửu không để tâm mỉm cười, trong dáng vẻ tươi cười lộ ra vẻ sắc bén và lạnh nhạt, đã xua tan vài phần quyến rũ trong mắt, khiến người ta không nhịn được run sợ trong lòng. Mời Cửu gia tới là muốn hiểu rõ chuyện tam công chúa bị hành thích vừa rồi. Xin hỏi Cửu gia phát hiện ra cung nữ kia là thích khách như thế nào? Nhan Túc thản nhiên hỏi.
Tần Cửu đi đến bên cạnh bàn rồi ngồi xuống, cười nói: Được điện hạ coi trọng, khi nãy phát hiện ra thích khách kia thế nào ta đã nói với Tạ công tử rồi. Bởi vì nữ tử kia nói rằng phải đưa điểm tâm đến Mộc Phương viên, nhưng đến Mộc Phương viên rồi ta phát hiện ra hoàn toàn chưa đưa thức ăn tới, điều này rõ ràng không hợp tình hợp lý, trùng hợp lại thấy tam công chúa ở Mộc Phương viên, cho nên ta mới nghi ngờ người kia có thể muốn gây bất lợi cho tam công chúa, không ngờ đúng là đã đoán trúng.
Nhan Túc nói: Vậy sau đó tùy tùng của ngươi đuổi theo thích khách kia, có phát hiện gì không?
Tần Cửu cầm khung thêu hoa trong tay, thong thả thêu một đường, đáp lại Nhan Túc ý cười xán lạn, Điện hạ, vẫn chưa có phát hiện gì. Tỳ Ba đuổi theo đến phòng bếp truy tìm, ở đó người đến người đi, lại thêm trước đó nữ tử kia đã dịch dung, cho nên không phân biệt được.
Nhan Túc cười lạnh lùng nói: Hẳn là khinh công của lệnh thị vệ không tồi phải không?
Tần Cửu dừng tay nhón sợi tơ một lát, cười lạnh nói: Điện hạ ngụ ý Tỳ Ba cố ý để thích khách chạy mất phải không? Nói vậy, dù thế nào cũng đã bắt được nữ thích khách kia rồi. Chắc hẳn vương gia đã âm thầm phái người bao vây Minh Nguyệt sơn trang, mặc dù việc này không nên phô trương, nhưng dựa theo năng lực của vương gia, sợ rằng cho dù chỉ là một con ruồi, cũng không bay nổi ra ngoài. Vậy thì chắc hẳn thích khách kia vẫn đang ở trong sơn trang, tại sao vương gia không bắt nàng ta lại!
Bàn tay Nhan Túc bưng chén trà lên khựng lại một lát, hắn nhướng mày, đặt chén trà lên bàn. Đương nhiên Nhan Túc muốn điều tra rõ án này, hắn càng muốn biết rốt cuộc là ai muốn phá hỏng liên hôn giữa Đại Dục quốc và Vân Thiều quốc hơn. Quả thực hắn cũng nghi ngờ Thiên Thần tông, bởi vì Thiên Thần tông có động cơ, nhưng nếu thật sự là Thiên Thần tông làm, Tần Cửu và Tỳ Ba không thể trùng hợp có mặt ở đó. Vậy nên trên thực tế, hắn cảm thấy cho dù là người trong Thiên Thần tông làm, cũng không phải là Tần Cửu. Vậy nên gọi Tần Cửu tới đây là vì hình như quan hệ giữa Tần Cửu và Thượng Sở Sở rất tốt, trong lòng hắn biết rõ, Thiên Thần tông ủng hộ Khang Dương Vương Nhan Mẫn, vừa rồi Tần Cửu đã thành công phá hỏng kế hoạch của hắn, khiến cho Thượng Sở Sở không thể thích Tạ Trạc Trần. Nếu như Tần Cửu tác hợp cho Nhan Mẫn và Thượng Sở Sở, đương nhiên cực kỳ bất lợi với hắn.
Vậy nên hắn mời Tần Cửu tới, thông qua sự nghi ngờ lập lờ nước đôi, muốn Thượng Sở Sở có lòng nghi ngờ Tần Cửu. Nhưng không ngờ, Tần Cửu lại yêu cầu bắt giữ thích khách kia.
Hắn cười lạnh lùng, vẻ mặt hứng thú, hỏi: Nghe Cửu gia nói vậy, hẳn là Cửu gia có thể bắt được thích khách? Nên biết rằng, ngay cả bản vương cũng đã bó tay rồi đấy?
Tần Cửu cắm kim thêu hoa lên khung thêu, ngước mắt hỏi: Điện hạ thật sự bó tay sao? Trước đây điện hạ ở Hình bộ, uy danh hiển hách, một vụ ám sát như thế này làm sao có thể làm khó được điện hạ?
Hiện giờ Tần Cửu đã hiểu rõ, lần này Nhan Túc lại không hề nghi ngờ nàng, nhưng đã dùng chuyện này để phá hỏng quan hệ giữa nàng và Thượng Sở Sở. Nếu như Thượng Sở Sở thật sự nảy sinh nghi ngờ với nàng, vậy cũng sẽ nghi ngờ Lưu Liên, đương nhiên nàng sẽ không chuyện đó xảy ra.
Ta đoán rằng rằng điện hạ không muốn phá án phải không? Biết đâu đây chỉ là một màn kịch do điện hạ an bài, chỉ vì để Tạ công tử làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không tại sao Tạ công tử lại đến đó trùng hợp như vậy? Chậc chậc, điện lại thật sự ra tay ư, ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất gì, lỡ tay tổn thương công chúa, vậy đúng là...
Tần Cửu không sợ Nhan Túc biết nàng đối địch với hắn, bởi vì cho dù nàng không đối địch với hắn, hắn cũng biết nàng và hắn không hợp nhau. Bởi vì dù sao nàng cũng là người trong Thiên Thần tông, Thiên Thần tông bên phe Nhan Mẫn, đây là chuyện ai cũng biết. Cho dù hắn cho rằng nàng đang giúp Nhan Mẫn, điều này đối với nàng cũng là chuyện tốt. Nhan Túc nghe vậy, trên mặt từ từ phủ một tầng sương lạnh, trong tròng mắt đen như mực lóe lên sự sắc bén, hắn cười lạnh nói: Cửu gia, ta thấy ngươi đang giải vây cho mình đấy! Làm sao bản điện hạ có thể làm ra chuyện như vậy được?
Sẽ không làm ra chuyện như vậy? Vậy chính là nói ngài không an bài màn kịch kia, lẽ nào ngài thật sự muốn giết tam công chúa, điện hạ à, sao lòng ngài ác độc thế, tam công chúa, ngài không động lòng thì thôi, còn sắp xếp thuộc hạ của ngài đi tranh trước, như vậy cũng bỏ qua được, không chiếm được lại thẹn quá hóa giận, thật đúng là... Tần Cửu lạnh lùng nói, nụ cười bên khóe môi xinh đẹp mà lạnh lẽo.
Nhan Túc chưa bao giờ nhìn thấy hai phong cách lạnh lùng và quyến rũ mâu thuẫn, cực kỳ không hài hòa đồng thời xuất hiện ở một người.
Rõ ràng đã biết Tần Cửu chỉ đang chọc giận hắn, nhưng hắn vẫn nổi giận.
Nhan Túc phất tay áo đứng dậy, chậm rãi bước đến trước mặt Tần Cửu, áo trắng nhẹ nhàng, hàng lông mày dài nhíu lại, con ngươi rét lạnh như mũi tên sắc nhọn, đâm thẳng về phía Tần Cửu. Hơi thở băng lạnh khắp người bay lên tứ phía, bầu không khí trong phòng ngưng trệ trong nháy mắt. Ngay trong bầu không khí đóng băng này, Thượng Sở Sở đột nhiên đứng dậy.
An Lăng Vương, ngài thật quá đáng! Thượng Sở Sở đứng thẳng dậy, nói với giọng lạnh lùng, Vừa rồi ngài còn bảo ta đừng nói chuyện này với nhị tỷ của ta, thì ra là ngài không muốn tra án. Thôi, vậy ta sẽ đi nói với nhị tỷ của ta.
Thượng Sở Sở đứng dậy định rời đi, nhưng đã bị Tạ Trạc Trần cản lại.
Nhan Túc lạnh lùng lườm Tần Cửu một cái, bước nhanh đến trước mặt Thượng Sở Sở, trầm giọng nói: Công chúa đừng vì sự chia rẽ của kẻ nào đó mà nghi ngờ bản vương. Quả thực ta có ý tác hợp cho nàng và Tạ Trạc Trần, bởi vì Trạc Trần thật sự là tài tuấn cực kỳ ưu tú của Đại Dục quốc chúng ta. Nhưng cho dù công chúa bằng lòng hay không, bản vương tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hạ lưu như vậy. Tam công chúa hãy nghĩ lại một chút, nếu như công chúa xảy ra bất trắc, không những sẽ phá hỏng cuộc liên hôn này, mà còn phá hỏng bang giao tốt đẹp giữa hai nước chúng ta. Sao bản vương lại làm ra chuyện như vậy! Xin tam công chúa yên tâm, bản vương nhất định sẽ tìm ra kẻ hành thích đó, trả lời rõ ràng cho Vân Thiều quốc.
Con ngươi của Thượng Sở Sở xoay chuyển, nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: Vậy được, ta sẽ chờ xem rốt cuộc thích khách kia là ai? Chỉ là không biết vương gia cần bao nhiêu thời gian để điều tra rõ vụ án này?
Khóe môi Nhan Túc khẽ nhếch lên, nhìn về phía Tần Cửu nói: Vừa rồi Cửu gia nói có thể tìm ra thích khách đó, nói vậy là cũng đã có đối sách, vậy mời Cửu gia nói đi!
Tần Cửu nghiêng đầu, đáp trả hắn một nụ cười xán lạn, nói: Là vương gia muốn rửa sạch sự trong sạch của mình, không phải ta mà?
Nhan Túc cười lạnh lùng, nói: Cửu gia không chịu nói, vậy nhất định Cửu gia có vấn đề rồi.
Khóe môi Tần Cửu cong lên, nụ cười thản nhiên bừng nở, tựa như mai đỏ nở rộ tại vách đá cao vạn trượng, đẹp đến cực hạn, nhưng cũng lạnh đến tột cùng, Vương gia nhất định muốn nghĩ như vậy thì cứ tiếp tục đi, dù sao hiềm nghi của điện hạ cũng lớn hơn ta.
Nhan Túc nhướng mày, lạnh lùng nói: Nếu Cửu gia không muốn nói, vậy thì tôi. Ngược lại ta thật sự có thể phá được án này, có điều lại muốn dựa vào một người bằng hữu. Hắn xoay người nói với Tạ Trạc Trần, Tạ Trạc Trần, ngươi đi nói với đại ca ngươi, bảo hắn vào trong phủ ta, mời Hổ Trảo đến đây. Nói xong, lại nhẹ giọng căn dặn vài câu bên tai Tạ Trạc Trần.
Hổ Trảo?
Trong lòng Tần Cửu nảy lên, thầm kêu không ổn!
Thượng Sở Sở lại không biết lý do, hỏi: Điện hạ, chẳng biết Hổ Trảo là gì?
Nhan Túc cười thản nhiên, nói: Là một con chó ta nuôi, vô cùng mẫn cảm với những mùi hương đặc biệt.
Tần Cửu do dự nói: Vương gia, ta nghe nói, chó có thể ngửi ra được mùi nhạy cảm, nhưng cần có một đồ vật mà thích khách đó đánh rơi, hẳn là vương gia không có phải không? Vậy sao chó có thể ngửi ra được? Ta thấy chi bằng vương gia nên tìm kế sách khác đi!
Nhan Túc lạnh nhạt xoay người lại, dáng vẻ xoay người mang theo sự tao nhã ung dung hoa lệ.
Cửu gia lo lắng nhiều rồi, mặc dù bản vương không có đồ vật trên người thích khách kia, nhưng cũng có thể tóm được nàng ta. Nhan Túc cười lạnh lùng nói.
Hàng lông mày đen của Tần Cửu cau lại, đột nhiên nhớ ra nơi vừa rồi Tạ Trạc Trần và nữ thích khách kia giao chiến kịch liệt là một khóm hoa tử kinh, bên cạnh cũng không phải đường mòn, nơi đó cực ít người qua lại, nhất định trên người nữ thích khách kia đã nhuốm hương hoa tử kinh.
Tần Cửu nhớ ra chuyện đó, lúc này trong lòng đã có chủ ý.
Nhan Túc tiếp tục nói với Ngọc Băng và Phấn Tuyết đứng hầu ở bên ngoài: Hai người các ngươi đến phòng bếp truyền lời, nói bản vương muốn mời tam công chúa dùng trà ở đây, xin mời bọn họ làm bốn mươi loại điểm tâm tinh tế, nửa canh giờ sau đưa tới. Nhớ âm thầm nghe ngóng xem, bên phòng bếp có bao nhiêu cung nữ.
Ngọc Băng và Phấn Tuyết đáp lời, lập tức rời đi.
Sau nửa canh giờ, cung nữ ở phòng bếp đưa điểm tâm đã đến, bởi vì loại điểm tâm rất nhiều, cho nên mười tám cung nữ của phòng bếp đã đến hết, đều là búi tóc Nhạc Du, cung trang màu lam nhạt.
--- ------ ----
*Lời editor: Mình chưa rõ tuổi tác của Thái Cung Phụng nên chỉ tạm gọi là bà thôi, sau này tác giả miêu tả rõ hơn, có gì mình sẽ sửa lại sau :D