Thúy Lan thấy thế, dường như mới yên tâm, thi lễ với Nhan Túc, chậm rãi lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Nhan Túc, hắn dịch chuyển bước chân, đi đến trước giường, đưa tay vén màn tơ rủ xuống giường ra.
Gian sương phòng này là phòng tân hôn hắn sai người bố trí, chăn mền trên giường đều đệm chăn bằng gấm màu đỏ thẫm, lúc này tươi sáng mà vui mừng, càng làm nổi bật nữ tử sắc mặt trắng bệch như giấy nằm ở trên giường.
Nhan Túc ngồi xuống bên cạnh giường, chăm chú nhìn nữ tử không còn chút sức sống nào nằm ở trên giường.
Hình như trong cơn hôn mê, nàng cũng không hề yên ổn, dường như đang mơ thấy ác mộng nào đó, hoặc là bị cái gì đó quấy nhiễu, lại như đang nỗ lực nghĩ ra gì đó, hô hấp khi thì dồn dập khi thì nặng nề, tay trái nắm thật chặt vạt áo trước ngực.
Nhan Túc chậm rãi nhíu mày, vươn tay ra vỗ lên ngực nàng một cách nhẹ nhàng mà có tiết tấu, một lát sau, tay trái của nàng từ từ buông lỏng vạt áo trước ngực, hô hấp cũng dần dần chuyển sang kéo dài ổn định.
Lúc này Nhan Túc mới từ từ ngừng vỗ, đôi mắt phượng hơi híp lại, ánh mắt mang theo chút sắc bén, lặng lẽ nhìn chằm chằm nữ tử đang hôn mê. Nhất là đôi mắt đẹp nhắm chặt của nữ tử, lông mi dài mà dày.
Trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nhỏ giọt của đồng hồ nước trong phòng, như mưa chiều cuối thu, như mưa trút hồ nước. Đột nhiên trong lòng Nhan Túc có chút không yên, khoanh tay đứng dậy đi đến bên cửa sổ, bóng mặt trời đổ nghiêng, lúc này hắn mới nhận ra sắc trời đã sắp hoàng hôn, rất nhanh đã sắp đến giờ hẹn với Tần Cửu rồi. Hắn quay đầu nhìn Tô Vãn Hương vẫn mê man một cái, đứng dậy mở cửa. Khoan thai ra khỏi phòng, Ngọc Băng và Phấn Tuyết hầu ở ngoài cửa cùng với Thúy Lan đã nghênh đón.
Các ngươi hầu hạ nàng thật cẩn thận. Nhan Túc đứng ở cửa, thấp giọng dặn dò.
Ba người gật đầu đáp lại.
Ánh mắt Nhan Túc dừng ở trên mặt Thúy Lan trong nháy mắt, chân mày hơi nhíu, lại nhìn sắc trời, bèn vội vàng đi ra ngoài, vài Kim Ngô Vệ sát bên người dắt ngựa đi theo phía sau.
Vẫn chưa lập thu, đang là lúc nóng như thiêu, mặc dù mặt trời chiều đã ngả về tây, nhưng trong Thính Vũ phường của Linh Lung các, vẫn có thể nghe thấy một trang tiếng ve kêu cô quạnh.
Nhan Túc ngồi một mình ở bên chiếc bàn gần cửa sổ trong phòng, trên khuôn mặt tuấn mỹ không có biểu cảm gì, lạnh lùng cô đơn giống như đeo một lớp mặt nạ. Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ mở một nửa chiếu lên người hắn, nhưng lại không thể sưởi ấm sự lạnh lùng cô độc trên người hắn, cũng không thể xóa đi sự đơn độc khuynh thành trên người hắn.
Trên chiếc bàn trước mặt hắn, chỉ có một đĩa đậu phộng, một đĩa thịt bò muối, một đĩa đậu phụ khô, còn có một bình rượu mạnh.
Linh Lung các này có rất nhiều cao lương mỹ vị, nhưng hắn không có tâm trạng để gọi.
Hắn gắp một miếng đậu phụ khô, uống một ly rượu mạnh, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hoàng hôn càng lúc càng đậm, một chút chiều tà trên nền trời giống như máu, màu sắc diễm lệ, dập dờn muốn dao động.
Hắn gắp một hạt đậu phộng, uống một hớp rượu.
Rượu là đồ tốt, nghe say rượu có thể hết phiền não. Nếu có thể, thật ra hắn rất muốn say rượu nằm giữa trời đất, chẳng buồn quan tâm đêm nay là đêm nào. Thế nhưng, hắn không thể, ngay cả lúc say rượu cũng không thể có.
Khi ly rượu cuối cùng xuống bụng, người kia vẫn chưa đến.
Hắn có chút thất vọng uống nốt ly rượu cuối cùng, hắn biết mình đã không thể uống nữa rồi. Mặc dù hơi say một chút, nhưng đầu óc vẫn rất minh mẫn, biết rất rõ, chắc chắn nàng sẽ không đến. Thực ra, từ đầu nàng cũng không đồng ý sẽ đến. Hắn biết, trong lòng nàng xem hắn như kẻ địch, không đến cũng là bình thường, là hắn đơn phương tình nguyện hẹn nàng. Vốn dĩ hắn muốn chờ thêm, lại thấy một thị vệ theo bên người hầu hạ ở ngoài vội vã đi vào.
Có chuyện gì? Nhan Túc thấy sắc mặt thị vệ không tốt, lạnh giọng