Từ thái độ của Tô Thanh xem ra, hình như ông ta đã biết, hoặc có thể nói là đã cho rằng Thẩm Phong bị bọn họ ám sát chết rồi. Đương nhiên ông ta sẽ không dễ dàng nhận tội. Lưu Liên cũng biết rõ điểm này, cho nên vốn dĩ không mong đợi Tô Thanh sẽ chủ động nhận tội.
Lông mày hắn hơi nhíu, thản nhiên nói: Tô Thanh, tháng năm năm nay, ngươi từng phụng mệnh đương kim Thánh thượng, sử dụng một số lượng lớn quân giới của kho quân giới vận chuyển về phía Bắc Cương, ngươi có còn nhớ rõ số lượng?
Tô Thanh cười lạnh nói: Chuyện đã qua ba tháng, số lượng loại quân giới đa dạng, sao ta nhớ rõ được?
Khuôn mặt anh tuấn của Lưu Liên nghiêm lại, nói với giọng lạnh lùng: Ngươi không nhớ rõ cũng không sao, bộ Hộ quản lý lương thảo của thiên hạ và kho quân giới, ta đã lấy được một phần sổ sách ghi chép binh khí xuất nhập kho của kho quân giới tháng năm từ tay Thượng thư bộ Hộ Dương đại nhân.
Lưu Liên nói xong, giao sổ sách ghi chép vào tay tiểu lại ở bên cạnh, sai gã đọc cho Tô Thanh nghe. Tiểu lại nhận lấy sổ sách ghi chép, lật đến một trang trong đó, cao giọng đọc: Ngày mùng ba tháng năm, Tô tướng Tô Thanh phụng thánh dụ, vận chuyển ra 2500 cây Trảm Mã đao, 1800 cây Liễu Diệp đao, 1200 cây Đại Hoàn đao, 2000 cây thương Bá Vương thương, 5000 cây Mai Hoa thương, còn có 3000 cây cung tốt, 13000 mũi Nhạn Linh tiễn, ngoài ra còn có 800 cây Thanh Phong kiếm…
Ban đầu khi Tô Thanh nghe thấy tiểu lại đọc số lượng ra, hơi cả kinh, nhưng ngay sau đó sắc mặt đã bình tĩnh.
Sự kinh ngạc của ông ta không trốn thoát được Tần Cửu vẫn luôn nhìn ông ta chăm chú, Tần Cửu biết rất rõ vì sao Tô Thanh như thế, bởi vì sổ sách ghi chép binh khí xuất nhập kho của kho quân giới từng bị nước mưa làm ướt, ghi chép đã mờ. Trí nhớ của tiểu binh kiểm kê số lượng của kho binh khí đó tốt hơn người thường, mấy ngày sau vẫn nhớ rõ số lượng binh khí xuất kho hôm đó, lại viết trang giấy kia thêm một lần nữa. Chuyện nước mưa làm ướt ghi chép, Tần Cửu tin rằng tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chắc là Tô Thanh phái người làm, muốn hủy ghi chép đi. Cho nên, hôm nay nghe thấy số lượng đọc ra, mới có chút kinh ngạc.
Tô đại nhân, những số lượng này chính là binh khí ngươi lấy ra từ kho quân giới ngày hôm đó, số lượng lớn binh khí này là Thánh thượng đặc biệt cho phép vận chuyển đến Bắc Cương. Nhưng vì sao, số lượng tướng lĩnh nhận được lại không khớp với sổ sách ghi chép kia? Binh khí ít hơn gần một nửa? Tô đại nhân có thể nói ra một nửa số binh khí còn lại đã đi đâu không? Lưu Liên trầm giọng hỏi từng chữ từng câu.
Tô Thanh cười với vẻ khinh thường, nhìn thẳng vào Lưu Liên nói: Đúng là chuyện cười. Ta thuận lợi vận chuyển binh khí đến Bắc Cương, sau khi kiểm tra đối chiếu số lượng trên ý chỉ của Thánh thượng thấy không có sai sót mới giao xuống, tại sao lại thiếu một nửa?
Quả thực ngươi đã kiểm tra đối chiếu số lượng, quả thực cũng trùng khớp với ý chỉ của Thánh thượng. Chỉ có điều, số lượng ngươi lấy ra khỏi kho lại không phải số lượng trên ý chỉ của Thánh thượng!
Tô Thanh nghe vậy, vuốt râu cười to nói: Truyện cười, khi binh khí xuất kho, trùng khớp với số lượng yêu cầu trên ý chỉ của Thánh thượng.
Đó là bởi vì ngươi có hai thánh chỉ. Thánh chỉ xuất kho và thánh chỉ đến Bắc Cương phân phát binh khí không giống nhau, chênh lệch về số lượng của hai thánh chỉ kia gần một nửa. Lưu Liên liếc mắt lẳng lặng nhìn Tô Thanh, lạnh lùng nói.
Hai thánh chỉ? Chẳng lẽ Tần đại nhân cho rằng Tô mỗ biết làm giả thánh chỉ hay sao? Tô Thanh chậm rãi hỏi.
Nhan Túc nghe vậy chân mày nhướng lên, khẽ liếc Lưu Liên một cái, thản nhiên hỏi: Tần đại nhân có chứng cứ không?
Vu Tuyên Vu thái phó nghe vậy, cũng nghiêm nghị hỏi: Tần đại nhân, làm giả thánh chỉ, chuyện vô cùng nghiêm trọng, ngươi có chứng cứ không? Đừng chỉ nói suông.
Vu đại nhân, An Lăng Vương điện hạ, số lượng binh khí xuất kho ít hơn số lượng binh khí tướng lĩnh Bắc Cương nhận được gần một nửa, đây còn không phải chứng cứ sao? Mà vài ngày sau khi tướng lĩnh Bắc Cương nhận được binh khí, phủ doãn Tịnh Châu ở đất Bắc đã bắt được một đám thương nhân buôn lậu, thứ bọn chúng buôn lậu chính là binh khí, số lượng này cộng thêm số lượng tướng lĩnh Bắc cương nhận