Khoảnh khắc đó, chút thống khổ kia đã đâm tim hắn đau nhói.
Gió đêm thổi, trời sao lộng lẫy.
Ánh sáng đom đóm đêm hè tụ lại trước mặt hai người, rồi lại tản đi.
Tần Cửu nhìn thấy gương mặt Nhan Duật gần trong gang tấc.
Khuôn mặt hắn gần như vậy, dưới ánh trăng con ngươi đen như mực kia phản chiếu chút ánh sáng, đó là một chút ánh sóng dịu dàng như nước.
Chút ánh sáng dịu dàng đó, giống như chút ánh sáng đom đóm bay lượn trong không trung kia, không thể chiếu sáng thứ gì, nhưng thật sự làm ấm lòng Tần Cửu.
Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của hắn xung quanh eo mình, Tần Cửu lại không phiền chán quá nhiều, ít nhất lúc này, nàng không muốn cầm trâm bạch ngọc đâm cánh tay hắn nữa. Mà là híp mắt phượng quyến rũ lại, nhìn hắn, mỉm cười nhợt nhạt: “Vương gia, ngài không nhân lúc ta hôn mê mà vô lễ với ta chứ? Khi ta hôn mê cũng rất có sức quyến rũ đấy.
Nhan Duật nhướng mày, không ngờ nàng trả nguyên vẹn lời hôm đó của hắn lại cho hắn, ánh mắt hắn lướt qua bờ môi không có sắc máu khẽ nhếch của nàng, trong lòng dấy lên chút gợn sóng không thể phân biệt rõ.
Màu mắt hắn nặng nề, cười thấp nói: Quả thực lúc Cửu gia hôn mê rất có sức quyến rũ. Ngươi nhìn gương mặt thoa đầy phấn son đó, bờ môi tái nhợt nứt nẻ đó, y phục dính đầy bụi đất đó, và, và cả bả vai đẫm máu này nữa, ngươi nói xem, nếu như bản vương vô lễ với ngươi, hẳn là khẩu vị nặng lắm đây!
Tần Cửu nhịn không được cười, làm căng vết thương trên bả vai thành đau đớn, không nhịn được nhếch mép.
Nhan Duật ôm Tần Cửu đi thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, nhíu mày nói: Ngươi bị thương không nhẹ, nằm trước đã, ta phái người đi mời ngự y đến đây.
Thật ra Tần Cửu rất rõ tình hình lúc này của cơ thể mình. Mặc dù nói lần này không tẩu hỏa nhập ma, nhưng nàng tuyệt đối không chịu để Nhan Duật đi mời ngự y, để lộ tình hình cơ thể mình, lập tức cười nói: Chút vết thương nhỏ này, nào dám quấy rầy ngự y?
Nếu như là vết thương nhỏ, sao lại hôn mê lâu như vậy! Lông mày Nhan Duật nhíu sâu lại, thản nhiên nói.
Tần Cửu nhìn chằm chằm đầu mày nhíu chặt của Nhan Duật, khóe môi đột nhiên nhếch lên, cười cực kỳ dịu dàng, nàng vẫy tay bảo Nhan Duật cúi người đến gần nàng một chút, nói nhỏ bên tai hắn bằng giọng nói khàn khàn: Thì ra vương gia quan tâm đến ta như vậy, xem ra lần này ta bị thương, vẫn là đáng giá. Nếu như vương gia hỏi, vậy ta cũng không ngại nói với vương gia. Vương gia cũng biết, trong mắt các ngài võ công ta tu luyện là tà công, đạt được thông qua nam tử thiếu niên đến bổ dương. Cho nên, có lúc không khống chế được sẽ xuất hiện dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma. Nếu như vương gia thật sự quan tâm đến ta, không phải đi mời ngự y vứt đi gì đó, chỉ cần tìm vài nam tử thiếu niên đến cho ta, ta sẽ lập tức khá hơn.
Nhan Duật nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, nhìn thấy bờ môi trắng bệch của nàng khi nói khi mở nói không dừng, mãi đến khi nghe rõ nội dung nàng nói, chỉ cảm thấy trong lòng bực bội đến tột cùng.
Đương nhiên hắn sẽ không quên tình huống khi gặp nàng ở ôn tuyền, khi đó nàng đưa tay cởi y phục của mấy thiếu niên kia, hắn tận mắt nhìn thấy. Về sau, mặc dù bốn thiếu niên kia được nghiệm chứng vẫn là đồng nam, nàng không tu luyện loại tà công đó, chỉ có thể chứng minh, lần đó không luyện.
Nhưng đến cùng nàng có từng luyện không, lúc đó, hắn không có cảm giác cũng không có hứng thú đi tìm hiểu chuyện đó. Thậm chí khi đình thẩm, Nhan Túc mời hắn đi làm chứng, hắn cũng mang theo thái độ trêu đùa một chút đi. Rốt cuộc nữ nhân này có tu luyện tà công hay không, đương nhiên chuyện đó không có chút liên quan gì đến hắn.
Lúc này, chợt nghe Tần Cửu chính miệng cười nói gợi ra chuyện đó như vậy, hơn nữa, nghe thấy nàng chính miệng thừa nhận nàng tu luyện tà công, Nhan Túc chỉ cảm thấy trong lồng ngực phiền muộn đến tột cùng, giống như bị thứ gì đó rất nặng đè lên. Có thoáng chốc, cảm thấy lo lắng lúc trước của mình với nữ nhân này đều giống như mắt mù.
Mặt hắn từ từ cứng đờ, trên