Trong thế giới của tôi luôn có một người mà tôi không thể có được nhưng cũng không thể quên, tiến thêm một bước thì không đủ tư cách, mà lùi một bước thì không nỡ. ───Lục Tranh.
Đêm mùa hè.
Cơn mưa tầm tã ập đến bất chợt làm ướt đẫm quần áo của Tô Miên và chiếc bánh trên tay cô.
Cô đứng ở hành lang KTV, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Trong căn phòng phía sau, có một người đàn ông và một người phụ nữ đang làm chuyện khó diễn tả. Người đàn ông đó tên Tề Hạo Xuyên, là thanh mai trúc mã và cũng là người yêu của Tô Miên, còn người phụ nữ kia thì không rõ danh tính.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ 23 của Tề Hạo Xuyên nên Tô Miên kết thúc lớp học vẽ sớm để làm bánh sinh nhật. Để tạo bất ngờ cho anh ta, cô cố tình đến sớm hơn một giờ so với thời gian đã hẹn trước.
Không ngờ lại vô tình gặp cảnh tượng này.
"Hạo Xuyên, đừng làm vậy, sẽ bị nghe thấy..."
"Không đâu, bạn anh sắp đến rồi, phải nhanh lên."
Giọng nói rõ ràng rất xấu hổ và kinh tởm.
Tô Miên như bị đóng đinh tại chỗ, tê liệt không cử động được.
Cô và Tề Hạo Xuyên là hàng xóm từ khi 3 tuổi, hai người học chung từ tiểu học đến đại học.
Hai người chính thức trở thành người yêu sau khi tốt nghiệp cấp 3 và đã ở bên nhau được 5 năm.
Cha mẹ, bạn bè và bạn cùng lớp đều nói rằng họ là một cặp trời sinh. Ban đầu, hai người định đính hôn vào tháng sau, nhưng không ngờ cô lại phát hiện anh ta lừa dối. Thật là mỉa mai.
Tô Miên đang suy nghĩ nên im lặng rời đi hay lao vào úp chiếc bánh vào bọn họ?
Đáng lẽ cô phải rất tức giận nhưng không ngờ lại cực kì bình tĩnh như thể không có chuyện gì.
"Này, đây không phải là Tô Miên bạn gái của Hạo Xuyên sao? Đến đây rồi sao cậu không vào?"
"Đúng vậy, anh Xuyên nói cậu sẽ đến muộn, không ngờ cậu lại đến sớm hơn chúng tôi. Hahaha, tình cảm của hai người thật tốt nên việc tổ chức sinh nhật cho bạn trai cũng tích cực hơn chúng tôi.”
Một số ít người đến đây là đồng nghiệp ở công ty luật của Tề Hạo Xuyên, họ muốn
tổ chức sinh nhật cho anh ta. Mọi người đều biết Tô Miên là bạn gái của Tề Hạo Xuyên.
Giọng điệu của anh ta đầy sự ghen tị với Tề Hạo Xuyên, ngày thường anh ta cũng thường như vậy.
Bọn họ luôn nói: "Hạo Xuyên, cậu thật hạnh phúc. Bạn gái của cậu không chỉ dịu dàng xinh đẹp mà còn là thanh mai trúc mã lớn lên cùng cậu, thực sự khiến người khác ghen tị."
Bây giờ đối mặt với bọn họ, Tô Miên cứng ngắc ngẩng cổ, thậm chí cô không thể nở một nụ cười giả tạo.
Các dây thần kinh trong não cô dường như đã bị lấy đi, chẳng để lại gì cả.
Lúc này, cửa phòng mở ra.
Nghe thấy giọng nói, Tề Hạo Xuyên sửa soạn lại quần áo rồi đi ra. Anh ta nhìn Tô Miên với vẻ mặt bối rối: "Tiểu Miên, em, em ở đây bao lâu rồi..."
Tô Miên không nhìn anh, ánh mắt cô không có tiêu cự rơi xuống đất, vẻ mặt vô cảm.
Khi các đồng nghiệp nhìn vết son trên mặt Tề Hạo Xuyên và người phụ nữ che mặt lẻn ra khỏi phòng, họ lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra. Họ vừa xấu hổ vừa không được tự nhiên, cũng không biết phải làm gì.
"Tiểu Miên..."
Tề Hạo Xuyên nắm lấy cánh tay của Tô Miên, vội vàng nói không rõ ràng: "Em nghe anh giải thích..."
Tô Miên ngắt lời: “Đừng chạm vào tôi, dơ bẩn." Giọng nói cô lạnh lùng khiến sắc mặt của Tề Hạo Xuyên đột nhiên thay đổi.
Tô Miên trong trái tim anh ta, Tô Miên mà anh ta đã biết 20 năm luôn dịu dàng và ít nói, sẽ không bao giờ nhìn anh ta bằng vẻ mặt lạnh lùng như vậy.
"Tiểu Miên..."
"Không cần giải thích." Tô Miên vẫn không nhìn anh, cô giữ bình tĩnh nói: "Tôi nghe được mười phút, rất thú vị, rất thú vị.”
Tô Miên tự nói với mình, không khóc, không gây ồn ào, nếu không cô sẽ rất xấu xí.
Cô đã ở đây được mười phút rồi...
Những lời này khiến Tề Hạo Xuyên cảm thấy choáng váng, đầu óc trống rỗng.