Giống như bị ai đó ném xuống mặt đất, lại trong nháy mắt mà từ mặt đất bay lên cao, lúc này ŧıểυ Vũ cảm giác mình giống như đang đi tàu lượn, không nhịn được kích động mà rên nhẹ.
Nghe được ŧıểυ Vũ hừ nhẹ, Nghiêm Mân Triết lại càng thêm động tình, nắm chặt hông của ŧıểυ Vũ, hai chân mạnh mẽ khép lại, nâng eo, dùng sức ấn một cái, làm chiếc xích đu đong đưa.
Trong cơ thể cô là một vật cứng, thô to, theo xích đu không ngừng lay động, nó càng hung mãnh chọc vào hoa huyệt của cô, cảm giác mãnh liệt đầy thỏa mãn này khiến cho ŧıểυ Vũ nhịn không được mà rêи ɾỉ thành tiếng:
- A…a…. Ưm… Sâu quá… Rất thoải mái… Ư … rất sâu… rất lớn…
Rốt cuộc phía dưới ŧıểυ Vũ bị người đàn ông cắm khiến cho điên cuồng mê loạn mà kêu rên, phần eo của người đàn ông mỗi một lần đều cắm vào thật sâu, chỗ hai người kết hợp phát ra tiếng “bạch bạch bạch’’. Khi màn đêm dần phai nhạt, thanh âm và cường độ va chạm cũng dần dần tăng cao.
- Ư… Nhanh chút… A a… học trưởng… hung hăng cắm ŧıểυ Vũ đi… cắm sâu nữa… A a…
ŧıểυ Vũ phóng túng rêи ɾỉ không biết đủ, chỉ muốn người đàn ông bên dưới hung hăng đâm chọc mình nhiều hơn, làm đến mức ngất đi mới chứng minh được hết thảy trước mắt là chân thật chứ không phải là mơ.
- Ah… Ưmmm… A… sướиɠ quá… ŧıểυ Vũ sắp bị làm hỏng rồi… sẽ bị học trưởng làm hỏng mất…
Thân thể ŧıểυ Vũ liều mạng đung đưa lên xuống, mồ hôi trên mặt của cô cũng vì kịch liệt đưa đẩy mà văng khắp nơi.
“Kẽo kẹt kẽo kẹt… kịch kịch”
“Bạch bạch bạch…”
- A a… Ưmmm… A a…
Không gian nhỏ hẹp trong thư phòng đều chìm đắm trong âm thanh da^ʍ đãиɠ mê người, Nghiêm Mân Triết đang dùng cơ thể cường tráng khỏe mạnh của mình, để chứng minh cho ŧıểυ Vũ thấy tình yêu của anh dành cho cô…
-----
Tác giả muốn nói:
Đột nhiên tôi cảm thấy văn của tôi, thật sự là không ngừng làm làm làm làm~~~