Đối với những thôn dân mà nói, Tú tài là niềm khao khát cả đời mà rất nhiều người không có cách nào với tới.
Nhưng đối với Từ Thụy Khanh mà nói, chỉ là điểm xuất phát của hắn mà thôi.
Con đường thi cử sắp tới còn rất dài.
Còn phải thừa thắng xông lên thi tiếp, lập tức đến kinh thành tham dự thi hội.
Về vấn đề tiền bạc, Từ Thụy Khanh quyết định thương lượng với Mộc Lão Tam. Trước khi hắn đến huyện thành và kinh đô để dự thi, Mộc Lão Tam và Phồn Tinh phải tính toán cẩn thận.
Mộc Lão Tam cẩn thận suy nghĩ.
Không thể để một mình con rể đi thi.
Chưa ăn thịt heo thì chưa từng thấy heo chạy sao? Trong truyện dân gian có rất nhiều Trần Thế Mỹ phụ bạc, cũng là người đọc sách một mình đi thi Trạng Nguyên, sau khi thi đậu lại trở thành con rể của nhà quan lớn.
Nếu để một mình Từ Thụy Khanh vào kinh thành.
Người khác nhìn trúng con rể của ông, là một nhân tài hiếm có.
Vừa tuấn tú vừa tài hoa, ưu tú hơn người bình thường rất nhiều.
Ông không có học, còn biết chọn Từ Thụy Khanh làm con rể cho nữ nhi, thì càng không phải nói đến các quan lớn rồi!
Mộc Lão Tam quyết định thật nhanh: "Ta và Phồn Tinh đưa con đi thi."
Đối với chuyện này mà nói, đương nhiên ông đã lo lắng chu toàn.
"Nhà chúng ta có tiền, cả đời ta chưa từng ra ngoài du ngoạn. Trong túi có tiền, vừa khéo muốn đưa Phồn Tinh ra ngoài thăm thú."
Hơn nữa Mộc Lão Tam còn lo lắng một chuyện, đó chính là người nhà Từ gia giữa đường tranh cướp, thấy con rể ông đã có tương lai, sẽ vội vàng giống như đĩa hút máu chạy đến nịnh bợ đó.
Tuy rằng Mộc Lão Tam tự nhận bản thân năng lực mạnh mẽ, hoàn toàn không cần sợ bất kỳ kẻ nào.
Nhưng không thể chịu được có kẻ phiền phức suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt, cho nên vẫn nên trốn đi thì hơn, đỡ phải đôi co mệt mỏi.
Cho nên khi người Từ gia còn chưa kịp làm gì, Từ Thụy Khanh và Mộc Lão Tam đã chuẩn bị rời khỏi nhà.
Chờ đám người Lý thị và Trần thị không kiềm nén được, muốn mượn danh Tú tài. Mộc Lão Tam đã mang theo tài sản quý giá, chất lên xe bò chậm rãi rời khỏi thôn.
Suốt cả đường đi, Từ Thụy Khanh đã có thể bình thản để Phồn Tinh gác đầu lên chân mình rồi.
Đại lão vốn gối đầu lên gối ngủ do phụ thân làm, được nửa đường, lại bị Từ Thụy Khanh lặng lẽ chuyển đến chân hắn.
Hắn...
Hắn cảm thấy gối trên gối, xe bò xóc nãy sẽ dễ dàng bị đụng trúng không phải sao?
Gối lên chân hắn, hắn còn có thể kịp thời bảo vệ đầu cô!
Cái gì, bạn hỏi trước đây hắn nói muốn cố gắng hết sức tránh né tiếp xúc thân thể với Phồn Tinh sao?
Đây không không phải là tình huống đặc biệt à?
Cả một đường bôn ba, hai người giúp đỡ lẫn nhau, không phải quá hợp lý sao?
Sưu Thần Hào: [...] Haizz, đàn ông, chính hắn vui vẻ là được rồi.
Không ngờ rằng, Chiến thần đại nhân lại có vẻ mặt này.
Có một số người, bên ngoài nghiêm túc, bên trong xấu xa!
Cái gì, bạn nói nó đang lén lút mắng Chiến thần đại nhân sao?
Nó không có, nó không hề! Đừng nói bậy!
Vì suy nghĩ cho cuộc thi của Từ Thụy Khanh, Mộc Lão Tam thuê một tiểu viện ở huyện thành, ở nửa năm. Vài tháng sau cuộc thi ở huyện thành kết thúc, chờ bảng đề danh được công bố, sẽ quyết định có nên đến kinh thành không.
Trong vòng nửa năm này, tố chất vững vàng của Đại học sĩ tương lai ngày càng được củng cố.
Đừng hỏi hắn đã làm thế nào, chỉ có thể nói rằng tiểu thê tử tương lai của hắn đã hoàn toàn hạ gục hắn.
Hắn tìm được một công việc chép sách ở hiệu sách, vừa giúp người ta chép sách vừa có cơ hội mở rộng kiến thức, lại có thể kiếm được nhiều tiền.
Lần đầu tiên lấy được ba lượng bạc, trong lòng Từ Thụy Khanh vui vẻ.
Có một cảm giác tự hào khó hiểu.
Hắn tự mình kiếm tiền, điều này cũng có nghĩa là về sau hắn cũng sẽ trở thành trụ cột trong nhà.
Là nam tử mà tiểu thê tử có thể dựa vào!
Sau đó chỉ thấy Phồn Tinh từ tốn lấy một gốc nhân sâm ra: "Hôm nay lên núi ngoài thành, bắt rắn, tiện tay đào được."
"Nấu canh uống không?"
Từ Thụy Khanh nhìn gốc nhân sâm núi ít nhất cũng trăm năm trước mặt: ....