Phòng củi nhà bà ngoại bị cháy sạch sẽ, khi bà lão trở về thì khóc một trận suýt nữa thì ngất đi.
Phồn Tinh không kể chuyện Thích Hà phóng hỏa, chỉ yên lặng nhặt củi trong thôn.
Ngày hôm sau Thích Hà không đến trường, đêm qua hắn dùng xà bông chà rửa cả đêm, phần lớn hình vẽ rùa trên mặt đã bị rửa trôi nhưng vẫn còn sót một ít.
Vẫn có thể nhìn thấy mờ mờ.
Hắn cần thể diện.
Học tập cái gì, hắn vác cái mặt vẽ rùa này đi học thì mặt mũi biết vứt đi đâu?
Ngày hôm qua Thích Hà châm lửa, đến tối hưng phấn ngủ không yên. Hắn cảm thấy cô ngốc Vân Phồn Tinh kia đã biết hắn phóng hỏa, nhất định sẽ đi mách với người trong thôn.
Bọn họ thích đến thì đến đây!
Bây giờ hắn giống như con báo nhỏ không từ thủ đoạn, chờ người khác tìm đến cửa gây phiền phức, sau đó sẽ vùng dậy cắn xé người ta!
Kết quả hắn cả đêm không ngủ, cũng không đợi được phiền phức.
Ngược lại hai mắt thâm quầng ngày hôm sau cũng không mở ra nổi.
Chết tiệt!
Con ngốc kia không mách lẻo sao?
Không phải chứ!
Vì sao cô không mách?
Trong lòng Thích Hà nóng nảy, đây là lần đầu tiên thiếu niên làm chuyện xấu vội vã muốn công bố với mọi người rằng: "Xem này ông đây là kẻ hư đốn đấy! CMN tao hết thuốc chữa rồi! Giết người phóng hỏa không gì từ nan, có bản lĩnh cứ đến gây phiền phức cho tao đi!''
Hắn thậm chí còn suốt ruột muốn thử tỏ ra vẻ hung ác một lần, khiến tất cả đều sợ hắn.
Cuối cùng hắn đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Vân Phồn Tinh vẫn không mách.
Thích Hà tức giận canh đường Vân Phồn Tinh tan học, định sẽ hung dữ bắt nạt cô ngốc này một phen để lấy lại danh dự của bản thân.
Phồn Tinh uống một ngụm nước ngọt, đôi mắt hạnh nhìn Thích Hà: "Tìm tôi có chuyện gì không?"
Nhị Cẩu nói phải che chở hắn giống như bảo vệ đóa hoa nhỏ, không thể đánh hắn chỉ có thể vẽ rùa lên mặt hắn.
"Có phải mày không nói chuyện tao đốt nhà với bà già kia không?" Thích Hà nói.
Phồn Tinh uống nước ngọt lắc đầu: "Không nói.''
Vì sao không nói? Đốt đã đốt rồi.
Thích Hà cười lạnh: "Sao thế sợ sau khi nói rồi tao sẽ gây phiền phức cho mày sao? Ha ha, con ngốc, mày cho rằng mày không mách tao sẽ không bắt nạt mày à?" Hắn không nghĩ ra lý do vì sao Phồn Tinh không mách lẻo, cho nên chỉ có thể quy ra như thế.
Phồn Tinh nghiêng đầu: "Nên hôm nay cậu đến bắt nạt tôi sao?"
Thích Hà nhìn con sông nhỏ bên cạnh, không hiểu sao bắt nạt một cô ngốc lại khiến hắn có cảm giác đạt được thành tựu. Giống như kẻ yếu bị người khác chèn ép, cuối cùng cũng tìm được người yếu hơn trút hết ma quỷ trong lòng.
Vì thế hù dọa: "Mày nói xem nếu tao ném mày xuống sông, mày có bị chết đuối không?''
Ma xui quỷ khiến hắn vươn tay ra, trong lòng tràn đầy ác ý.
Từ khi hắn bị nhà họ Thích đuổi đến nông thôn, đã không ai thèm để ý đến hắn, cũng không ai cần hắn nữa rồi. Tai họa ngàn năm, dù sao cuộc đời hắn cũng không có hy vọng, không bằng cứ gây họa cho người khác!
Cuối cùng đẩy Phồn Tinh một cái, không chuyển động.
Lại đẩy thêm một cái nữa.
Phồn Tinh vẫn bất động vững chãi như núi.
Sau khi đẩy liên tục hai cái, Phồn Tinh chớp mắt, đôi mắt hoa hạnh nhìn Thích Hà. Hắn còn chưa kịp phản ứng đã bắt lấy tay hắn.
Lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy hai tay Thích Hà ném người hắn qua vai.
Trực tiếp ném người xuống sông!
"Ầm!''
Cừ thật, bọt nước văng tán loạn bốn phía.
Sau khi Thích Hà bị ném xuống nước đầu óc va đập đến choáng váng, cả người giống như quả tạ lập tức chìm xuống đáy sông. Thích Hà liên tục uống mấy ngụm nước quẫy đạp giống như vịt lên cạn, hắn không biết bơi.
Sặc nước xong, đầu óc Thích Hà lại rất tỉnh táo.
Vừa rồi hắn. . . Lại có ý nghĩ tàn nhẫn đến mức muốn giết người.
"Cứu. . . Cứu mạng. . .'' Thích Hà đạp nước trên bờ chỉ có một mình Vân Phồn Tinh, hắn không biết một người ngốc có thể xuống nước cứu hắn hay không.
Trong khoảnh khắc đấy Thích Hà tuyệt vọng.
Cuối cùng khi hắn tuyệt vọng nhất, Phồn Tinh mới chậm rãi tháo giày cởi quần áo, nhảy xuống nước vớt được hắn lên.
Cô gái nhỏ mặc áo lót lá* và quần đùi hình con thỏ, nhìn qua rất đáng yêu nhưng khi nhìn lại. . .
*Áo lót lá: Gần giống áo ba lỗ nhưng rất mỏng dành cho các thiếu nữ chưa dậy thì hoàn toàn hoặc các bé gái.
Một tay vác Thích Hà lên vai, sau đó dùng điệu bộ dữ dằn vứt hắn xuống bãi cỏ.
Còn ai thấy dễ thương nữa?
"Sau này cậu không được làm chuyện xấu nữa, không thể làm người xấu.'' Phồn Tinh ngồi trên bụng Thích Hà, có chút buồn rầu nói.
Thích Hà: "Oẹ. . .'' Chết tiệt!
Vừa rồi hắn bị sặc nước! Uống nước no cả bụng, hình như còn nuốt phải hai con cá nhỏ.
Sau đó cô ngốc Vân Phồn Tinh còn ngồi lên bụng hắn, khiến hắn nôn hết nước ra ngoài, còn nôn cả hai con các trích nhỏ nhảy tưng tưng.
"Liên quan gì đến mày!'' Thích Hà nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ. Vân Phồn Tinh là một đứa ngốc ư, sao cô lại có sức mạnh lớn như vậy?
"Cậu không đồng ý à?" Phồn Tinh hỏi.
"CMN. . .''
Thích Hà còn chưa kịp mắng chửi thì cả người đã bay theo một vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống sông một lần nữa tiếp tục liều mạng đạp nước.
Qủa thực Sưu Thần Hào đã sợ đến ngây người!
Còn có cách làm việc này sao?
Không phải là bảo vệ Chiến Thần đại nhân như nâng niu bông hoa nhỏ sao? Bông hoa nhỏ nào mà có thể chịu đựng sự che chở tàn bạo đó?
Sưu Thần Hào gấp đến mức xoay vòng vòng, nhưng nó lại không thể làm gì.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phồn Tinh vớt Thích Hà lên, sau đó một lời không hợp liền ném người ta xuống sông, lại vớt lên. . .
Cứ lặp đi lặp lại đến bốn lần.
Đợi đến lần thứ tư vớt Thích Hà lên, cả người hắn nằm bệt trên bãi cỏ giống người liệt, chính xác là giống con cá phơi khô.
"Sau này cậu có thể ngoan ngoãn, không được làm chuyện xấu nữa chứ?"
Thích Hà mím môi, bây giờ hắn không muốn nói gì cả, cũng không nói nên lời.
Nhưng sau khi trải qua lần chà đạp tàn nhẫn này, Thích Hà vốn muốn trở thành người xấu, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Thậm chí trong lòng còn tràn ngập cảm giác bại trận.
Ngay cả một cô nhóc thiểu năng hắn cũng đánh không lại!