"Này ngốc, tôi không còn người thân nữa rồi.'' Thích Hà nghẹn ngào nói.
Có cũng giống như không có, hắn vốn còn chờ mong vào tình thân. Sau bao nhiêu tháng năm đã hoàn toàn không còn thứ để nhớ nhung vào. Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại một mình hắn, không ai có thể đi cùng hắn vậy.
Phồn Tinh đang ôm hắn, nghe theo lời nói của Sưu Thần Hào, khô khan nói một câu: "Còn có tôi.''
Sưu Thần Hào nghẹn lời để nói, nó chỉ là một thần vật không có cảm xúc, vì sao còn muốn nó nói hộ nữa vậy?
Ba chữ vô cùng đơn giản kia giống như mưa mùa hạ, chậm rãi thấm dần vào lòng Thích Hà.
Qủa thực cũng không có gì ngoài một lời nói, chỉ là sau khi bạn hoàn toàn tuyệt vọng, luôn hy vọng được ai đó kéo lại làm chỗ dựa cho bạn.
Lòng vốn đã lạnh thấu xương, nay lại chậm rãi tan chảy. Cuối cùng Thích Hà mới ý thức được, hình như hắn đang vùi đầu vào ngực cô ngốc, lập tức xấu hổ đỏ mặt.
Lời của cô ngốc có ý gì? Hắn chỉ biết, cô đã thầm thích hắn rất lâu rồi!
Chết tiệt! Cô thích hắn vậy mà lúc trước còn ném hắn xuống sông! Còn vẽ rùa lên mặt hắn! Còn bắt hắn chiên châu chấu cho cô!
Thích Hà thật sự muốn quỳ đến nơi rồi. Đây là chuyện một cô gái thầm mến ai đó nên làm sao?
Được rồi xem như cô không thông mình liền tha cho cô vậy.
"Cậu còn buồn sao?" Phồn Tinh buông Thích Hà ra, đôi mắt hạnh đen láy nhìn hắn, tò mò hỏi.
Hắn không khó chịu, cô có thể cảm nhận được cảm xúc trên người hắn thay đổi.
"Cậu đói bụng không?" Phồn Tinh lại hỏi.
Thích Hà có chút ngạc nhiên. Sao thế cô ngốc này định nấu ăn cho hắn à?
Đúng là khi nhắc đến hắn có chút hơi đói rồi!
Sau khi Thích Mộc Vũ rời đi, từ trưa đến tối hắn còn chưa ăn gì.
"Ừ.'' Thích Hà quyết định cho Phồn Tinh một cơ hội nịnh bợ mình.
Cuối cùng đợi hồi lâu, cũng chỉ đợi được Phồn Tinh đưa tay ra, chọc chọc vào eo hắn, chớp đôi mắt nói rằng: "Tôi cũng đói bụng.''
Vô cùng hợp tình hợp lý, giống như là chuyện hiển nhiên!
Giống như đang nói, thật ra cô cũng đang đói, vậy hắn mau đi nấu cơm đi.
Thích Hà:...Mẹ nó, vừa rồi không phải tự mình đa tình rồi sao?
Thích Hà tức giận đến mức hoàn toàn không nấu nổi mì, hắn vừa cảm thấy nhất định là cô ngốc đã yêu hắn đến mức liều mạng, bây giờ thì bắt đầu hoài nghi tình cảm này có bao nhiêu là thật.
"Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài ăn đêm.''
Hai người cùng nhau rời khỏi nhà, Phồn Tinh bất ngờ vươn tay sờ dấu tay trên mặt Thích Hà: "Là ai bắt nạt cậu?" Là ai khi dễ bông hoa nhỏ cô nâng niu?
Lúc cô tức giận còn chưa đánh hắn, chỉ vẽ rùa trên mặt hắn mà thôi. Cuối cùng bông hoa nhỏ lại bị người khác đánh.
Trong lòng Phồn Tinh dâng lên một cỗ tức giận! Cau mày, tức giận. Thậm chí trong ánh mắt cũng ẩn giấu sát ý. Nhưng lắc đầu một cái, chút sát ý kia hoàn toàn bị áp chế đi.
"Không sao cả, đều qua rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ đòi lại.'' Thích Hà thâm ý sâu xa nói.
Nhưng Thích Hà chưa từng nghĩ đến cuối cùng là Phồn Tinh đòi nợ...Vĩnh viễn đều không cần dùng cách nói sớm hay muộn.
Phồn Tinh đòi nợ đều là chọn ngày không bằng gặp ngày! Có một số người vận khí không tốt.
Phồn Tinh chọn ngày không bằng gặp ngày, có một số người còn cố tình đến để trả nợ.
Khi Phồn Tinh đang vùi đầu ăn thịt nướng, thì một giọng nói đã truyền đến: "Thích Hà.''