"Nếu đòi về thì cứ để Phồn Tinh về, dù sao cũng là con cháu nhà họ Vân.'' Vân Tiếu Hòe là người làm ăn vừa suy nghĩ một chút đã nhìn thấy lợi ích. "Hơn nữa bà ngoại đã lớn tuổi, đợi khi bà ấy qua đời, Phồn Tinh cũng phải về nhà họ Vân.''
"Anh nói nghe sao dễ quá, nếu để người ngoài biết...''
Trong lòng Tạ Tuệ Tú sốt ruột, lại cảm thấy khó mở miệng.
Không phải bà không thương con gái.
Nhưng xã hội thượng lưu có bao nhiêu tàn nhẫn, chỉ người bên trong mới hiểu được.
Trong giới thượng lưu xuất hiện một kẻ thiểu năng, nhất định sẽ là đề tài bàn tán của họ.
"Em suy nghĩ quá nông cạn.'' Vân Tiếu Hòe đã có tính toán trong lòng.
Tạ Tuệ Tú không hiểu, không rõ lời này là có ý gì.
"Em xem Gia Duyệt của chúng ta đi, bây giờ mới mười lăm mười sáu tuổi đã có bao nhiều gia đình môn đăng hộ đối thậm chí cả những nhà có gia cảnh còn lớn hơn chúng ta đều có cảm tình với con bé.'' Tuy Vân Tiếu Hòe không có con trai nhưng cô con gái này đã đủ khiến ông kiêu ngạo: "Em đừng quên Phồn Tinh và Gia Duyệt là chị em sinh đôi, hai đứa nó giống nhau như đúc.''
Lợi ích nhân đôi, con người chính là vốn liếng.
Đôi lúc ông ta thầm tiếc nuối sao không sinh được vài cô con gái giống Gia Duyệt, chỉ bằng một đám cưới đã có thể liên kết các tập đoàn thương mại thành một chuỗi khổng lồ.
Tuy trí tuệ của Phồn Tinh có vấn đề nhưng khuôn mặt của cô lại giống hệt Gia Duyệt, người bình thường không thể phân biệt.
Dựa vào bệnh tình của Phồn Tinh, sau này muốn lập gia đình sẽ rất khó khăn.
Nhưng nếu sau này Gia Duyệt gả đi rồi, Phồn Tinh có thể thu hút sự quan tâm của những người đã từng yên mến Gia Duyệt ngày trước, đối với Phồn Tinh mà nói cũng không tệ.
Vân Tiếu Hòe âm thầm suy nghĩ.
Nói thẳng ra chính là muốn gả Vân Gia Duyệt cho một nhà tốt nhất, tiện thể biến Vân Phồn Tinh thành người thế thân cho những người chung tình với Vân Gia Duyệt.
Như vậy ông ta không chỉ có một con rể, còn có thể có...
Hai người ư?
Không chỉ có như vậy.
Dù sao trí tuệ có vấn đề, chuyện nam nữ không hiểu lắm, cũng không nhất định chỉ có một người.
Sau khi Vân Tiếu Hòe nghĩ đến đây bỗng nhiên cảm thấy nóng mặt, suy nghĩ kia có chút vô sỉ.
Lúc Vân Phồn Tinh còn nhỏ vợ chồng họ Vân đã đưa cô về nông thôn, cho nên Vân Gia Duyệt hoàn toàn không có ấn tượng gì với người em gái này.
Từ nhỏ đến lớn cô được nuông chiêu như một công chúa nhỏ, trong mắt ba mẹ cô là duy nhất, rốt cuộc sao lại bất ngờ xuất hiện một em gái vậy?
Trong lòng Vân Gia Duyệt thấp thỏm lo lắng.
"Anh Tử Trác, anh nói xem vì sao em lại đột nhiên có em gái vậy?"
Ngụy Tử Trác và Vân Gia Duyệt lớn lên bên nhau, hai nhà lại là hàng xóm. Tuy rằng Tạ Tuệ Tú đã căn dặn nhiều lần Vân Gia Duyệt không được kể chuyện Vân Phồn Tinh cho người ngoài biết, nhưng Tử Trác...
Cũng không phải người ngoài.
Dì Ngụy thích cô ta như vậy, từ lâu đã nói rằng muốn cô trở thành con dâu.
Ngụy Tử Trác lớn hơn Vân Gia Duyệt hai tuổi, năm nay tham gia đi đại học, đỗ vào học viện đứng đầu trong nước. Xuất thân nổi trội, tướng mạo xuất chúng, nói chuyện lại lịch thiệp hòa nhã khiến người ta vừa liếc mắt đã cảm thấy gần gũi.
Trong lòng Vân Gia Duyệt cảm thấy bất an, Ngụy Tử Trác an ủi: "Gia Duyệt, em đừng sợ, chỉ là một đứa em gái thôi mà.''
"Nhưng em gái nhỏ hơn em, lỡ ba mẹ thích nó hơn em thì sao bây giờ?"
"Nếu nói thích con bé hơn, sao có thể đưa nó về nông thôn chứ?"
Tuy hắn không biết vì sao bác trai bác gái lại đưa con gái ruột của mình về quê nuôi, nhưng dù sao lý do cũng không tốt đâu.