Phồn Tinh mơ màng: "Hả?" Ánh mắt của Đạo lão rất hoang mang, như đang tự hỏi ta là ai? Đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra thế?
Từ Thụy Khanh vươn tay ra, ôm người vào lòng.
Hôm nay khi sắp bước vào trường thi, cuối cùng đã có đủ dũng khí thốt lên lời: "Nếu tên đề bảng vàng, ta liền cưới nàng!"
Đại học sĩ tương lai cũng không kém lưu manh là bao, nhân lúc Phồn Tinh còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng hôn lên môi cô một cái.
Xoay người liền chạy vào cửa trường thi, rất kích động.
Mộc Lão Tam vừa rồi còn thân thiết như phụ tử thân sinh dặn dò hắn thi tốt, sau khi tận mắt nhìn hắn hôn lên miệng nữ nhi nhà mình, thì đưa chân cởi giày ném trúng gáy Từ Thụy Khanh.
Đúng là không biết sống chết!
Cũng dám bắt nạt khuê nữ nhà ông!
Vừa rồi ông còn khách sáo trò chuyện với hắn, đã coi thường nhà ông rồi sao?
Không chỉ có Mộc Lão Tam kích động, mà Đại công tử đưa Tam đệ đến dự thi cũng kích động.
Kích động đến mức hai huynh đệ Tần Tư Bách và Tần Tư Ngọc phải liên thủ mới giữ chặt được người.
Quả thực còn hung hăng hơn cả lợn rừng rắn dữ, đã luyện thành dáng vẻ quân tử dịu dàng, nhưng đến khi tức giận mặt lại đỏ bừng, trong cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ, tựa như muốn đánh người.
"Đại ca, bình tĩnh! Bình tĩnh!"
"Đúng thế đại ca, huynh làm như vậy sẽ bị người ta chế nhạo đó."
Bình thường, Tần Tư Cổ để ý mặt mũi nhất.
Nhưng bây giờ hai huynh đệ phát hiện dùng lời nói khuyên nhủ huynh trưởng nhà mình không có tác dụng.
Nếu không phải đại ca bình thường không giỏi võ, chỉ sợ bọn họ không ngăn được!
Tần Tư Bách cũng nhận ra Phồn Tinh.
Chính là nhãi con đã đạp hắn xuống đất, dùng nắm đấm đập lên mặt hắn!
Đây là ma chướng của Đại ca sao?
Đã thật sự xem tiểu ma nữ kia thành Phồn Nhi rồi à?
"Đại ca, nhất định không được đi đánh người, là tướng công người ta mới hôn một cái đã bị đánh thì sao? Nếu huynh không chịu nói lý lẽ, tiến lên nghị luận rất dễ bị người ta chê cười!"
Khi Tần Tư Bách tiến vào trường thi, trong lòng còn cảm thấy ai oán.
[Ủng hộ người dịch bằng cách đọc truyện tại Diễn Đàn Lê Quý Đôn.]
Hắn vốn là vị công tử ít được chú ý nhất trong phủ Quốc công. Vốn nghĩ hôm nay là ngày thi của mình, toàn bộ sự tập trung chỉ nên dành cho mình hắn.
Cuối cùng, hắn còn phải quan tâm ngược lại vị Đại ca đã hóa thành chó điên.
Haizz...
Một tiếng thở dài tan nát cõi lòng.
Tần quốc công và phu nhân vẫn ngây thơ không thể đoán trước được, người con lớn từ lâu đã chững chạc lại có lúc luống cuống như vậy, liền trợn mắt há miệng, mất hồi lâu để bình tĩnh.
Mãi cho đến khi Tần Tư Cổ đi về phía Phồn Tinh, bọn họ mới để ý đến vị tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, nụ cười trên mặt Tần quốc công phu nhân chợt biến mất, ngay sau đó sắc mặt trắng bệch, "Cô nương đó... Cô nương đó..."
Bà có thể giải thích vì sao đứa con lớn lại luống cuống như vậy rồi!
Sao cô lại giống Phồn Nhi như thế? Không, nói trắng ra thì giống Phồn Nhi hồi bé!
"Cô nương, đã lâu không gặp." Tần Tư Cổ khẩn trương đến gần Phồn Tinh. Cô không biết rằng sâu lần gặp gỡ trước, hắn đã tìm cô trên đường bao lâu đâu!
Tần Tư Ngọc cảm thấy kỳ lạ.
Đại ca của hắn... Mà lại đi bắt chuyện với tiểu cô nương nhà người ta như vậy sao?
Quả nhiên lần trước té ở tửu lâu, có liên quan đến tiểu cô nương này à?
Lời vừa rồi... Là kịch bản quen thuộc của mấy tên háo sắc đó!
Phồn Tinh nghiêng đầu: "... Có chuyện gì không?"
"Không có.'' Tần đại ca là một nam nhân thành thật, đầu óc lúc nào cũng ngay thẳng.
Trong lòng Mộc Lão Tam vang lên hồi chuông báo động mãnh liệt.
Ông ta chưa từng quên, khuê nữ không phải con ruột của mình.
Những người trước mắt này, không phú cũng quý, ông cảm thấy...