Thẩm Thanh Nhiên từ nhỏ lớn lên trong nhung lụa, chưa từng phải động tay vào bất kỳ việc gì, ngay cả cầm bát cũng là chuyện xa lạ với cậu. Thế nhưng, sau một đêm, số phận trêu ngươi đưa cậu xuyên không vào một quyển tiểu thuyết trồng trọt nơi cậu phải vào vai một nhân vật "nữ phụ" lười biếng, chua ngoa, yếu đuối và vô dụng. Thảm hại hơn, cậu còn bị mẹ ruột cải trang thành nữ, thay chị gái đi gả cho một vị hôn phu đã trở về từ chiến trường.
Trong cốt truyện gốc, nữ phụ này vì không đảm đương được vai trò mà bị "hưu thê" rồi kết thúc bi thảm trong cảnh chết đói. Mẹ ruột của Thẩm Thanh Nhiên thậm chí còn buông lời lạnh nhạt: "Nếu bị phát hiện thân phận, hắn không nuôi con thì cứ chết đói đi."
Ban đầu, Thẩm Thanh Nhiên hoàn toàn muốn buông xuôi, trong lòng thầm nghĩ: *Đây là một quyển sách trồng trọt thì chắc gì có đường sống cho ta?* Nhưng khi cái đói hành hạ từng ngày, cậu cũng đành miễn cưỡng bước xuống ruộng, thử làm chút công việc đồng áng như người dân làng.
Đầy quyết tâm, cậu cầm cuốc đi nhổ cỏ cho cánh đồng mía. Nhưng lần nào nhát cuốc xuống, cỏ dại thì chẳng xê dịch, còn cây mía thì gãy tan nát. Đứng nhìn hàng cây mía đổ rạp, Thẩm Thanh Nhiên không còn cách nào khác đành chột dạ cắm từng cây mía gãy xuống đất, hy vọng chúng có thể tự “mọc” lại.
Cuộc sống yên bình chẳng kéo dài được bao lâu. Một hôm, người hôn phu "trở về từ chiến trường" xuất hiện trước mặt cậu. Vốn dĩ chẳng hứng thú gì với vai trò thế thân, Thẩm Thanh Nhiên buông lời chán nản: "Hay là ngươi cứ bỏ ta đi, không thì ngươi có thể sẽ chết đói đấy."
Người đàn ông đối diện chỉ cười lạnh nhạt, ánh mắt đầy ý chế nhạo: "Ngươi nghĩ hay lắm."
Có vẻ như cốt truyện lần này không cho phép cậu dễ dàng từ bỏ. Vậy là Thẩm Thanh Nhiên quyết định đương đầu với mọi khó khăn – từ cánh đồng mía gãy cho đến người hôn phu lạnh lùng, khắc nghiệt. Liệu cậu có thể từ một thiếu gia vụng về trở thành "nữ phụ" độc nhất vô nhị trong thế giới trồng trọt này?