Lúc Tô Tử Khanh tỉnh lại trên giường, Thẩm Tây Thời đã không ở bên cạnh nữa rồi.
Cô nhớ mang máng trước khi anh đi làm, mặc âu phục xong, có đi tới bên giường, cúi người xuống hôn lên vành tai cô một cái, bảo cô ngủ tiếp một lúc, nghỉ ngơi xong rồi hãy đi làm.
.
Lấy việc công làm việc riêng, đây chính là lợi ích khi lên giường với ông chủ hả?
Cô nhớ khi nói như vậy với Thẩm Tây Thời, Thẩm Tây Thời nói: “Vậy lần sau em tăng ca nhiều hơn, lại lấy việc công làm việc tư tiếp.”
Cô mỉm cười, duỗi người trên giường lớn.
Tối qua, Thẩm Tây Thời rất hăng, hình như bị cô chọc ở văn phòng tới phát hỏa, kìm nén cả một chặng đường, cho nên cứ làm đến khi cô xin tha mới bỏ qua. Cuối cùng cô chẳng còn chút sức lực nào, Thẩm Tây Thời bế cô đi tắm, tắm xong cũng không cho cô mặc quần áo, trực tiếp ném lên giường anh, bọc chăn vào.
Trên giường của anh.
Đây chính là phòng của Thẩm Tây Thời, giường của Thẩm Tây Thời.
Ngày trước bọn họ lên giường xong cô luôn nhanh chóng trốn vào phòng tắm tắm rửa, sau đó chạy tới phòng cho khách ngủ.
.
Còn đây là lần đầu tiên tỉnh lại trên giường của Thẩm Tây Thời.
Anh rất chú trọng chất lượng sống, ga giường vải cotton màu đậm, mềm mại, có kết cấu, nhẹ nhàng bọc trên làn da trần trụi của cô, làm cô thoải mái đến ôm chăn lăn lộn một hồi, với lấy di động thì phát hiện có tin nhắn.
Là Thẩm Tây Thời gửi.
Thẩm Tây Thời: Bữa sáng ở trên bàn, nhớ ăn.
Cô ôm điện thoại cười một hồi, chuẩn bị rời giường.
Quần áo của cô đã được Thẩm Tây Thời giặt sạch, hong khô đặt trên đầu giường, nhưng cô tìm một hồi vẫn không tìm được đồ lót của mình.
Cô lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Tây Thời.
Tô Tử Khanh: Quần áo của em đâu?
Một lúc sau, Thẩm Tây Thời trả lời lại.
Thẩm Tây Thời: Ở đầu giường.
Tô Tử Khanh: Em nói là… đồ lót á.
Thẩm Tây Thời: Anh cất rồi.
Không phải bảo anh giữ cho kỹ à?
Tô Tử Khanh tức đến trừng mắt, nhìn chằm chằm vào ba chữ kia.
Cái gì mà “anh cất rồi”?
Vậy lát nữa cô phải “mình trần” đi ra ngoài à?
Thẩm Tây Thời nhìn khung chat, trong hình, Tô Tử Khanh đang nằm cuộn trong chăn của anh, nhắm hai mắt ngủ say, có vài sợi tóc rơi trên một bên mặt hồng hồng của cô, lộ ra vẻ đáng yêu, quyến rũ.
Đây là sáng nay anh chụp lén lúc cô ngủ.
Thẩm Tây Thời lấy lại tinh thần, ấn mấy chữ: Đang họp rồi.
Sao, anh đang họp.
Tô Tử Khanh sờ vành tai, mặc quần áo.
Như nhớ ra gì đó, cô đi vào trong phòng để quần áo của anh, đẩy cửa lớn, chuẩn bị tìm một bộ đồ tây của anh mặc bên ngoài, không thì chỗ lồi sẽ bị lộ.
Bên trái là một loạt áo sơ mi, bên phải là áo khoác âu.
Ngón tay cô lướt qua từng chiếc áo khoác âu đậm màu, anh thực sự rất thích âu phục.
Cô nhớ tới dáng vẻ anh mặc âu phục, đĩnh đac cấm dục, dáng vẻ tinh anh của xã hội.
Cô thật thích nhìn anh mặc đồ tây.
Tô Tử Khanh chọn một chiếc để bên trong mà anh không mặc thường xuyên, gỡ nó xuống khỏi giá áo, đang chuẩn bị đóng cửa, ma xui quỷ khiến lại quay người, gỡ xuống một chiếc áo sơ mi trắng trên một kệ khác, ôm vào lòng ngửi thử.
Vẫn còn mùi của anh.
Rất nhạt.
Cô đi tới trước gương, cầm lấy nước hoa trên bàn, nhẹ nhàng xịt hai lần lên áo sơ mi.
Hương hoa cam hòa với mùi gỗ, tràn ngập không gian.
Là hương đất.
Mỗi lần anh ôm cô chạy nước rút, cô chôn mặt ở cần cổ anh, mùi hương quen thuộc sẽ bao vây lấy cô, đến mức bây giờ ngửi thấy mùi kia, cô sẽ… muốn anh ngay.
Thật biến thái, mặt Tô Tử Khanh hơi đỏ lên. Cầm áo sơ mi và áo khoác âu, vội vàng chạy ra khỏi phòng để quần áo.
Cô đi tới phòng cho khách, tầng 31 lấy ánh sáng rất tốt. Ánh nắng trải đầy căn phòng, sáng rõ và sạch sẽ.
Tô Tử Khanh cầm cốc sữa nóng ngồi xuống bên bàn ăn, bắt đầu hưởng thụ bữa sáng.
Thẩm Tây Thời chuẩn bị sandwich.
Bơ cắt lát và trứng luộc cắt thành miếng, rắc muối và hạt tiêu lên, cảm giác rất phong phú. Dăm bông và pho mát đặt cạnh nhau, hòa vào lại càng tăng thêm hương vị, trải dài trên mặt bánh mì, cắn một cái khiến mắt Tô Tử Khanh lập tức sáng lên.
Lại cảm ơn một ngày được cho ăn.
Ăn sáng xong, dọn dẹp qua một chút, Tô Tử Khanh vẫn gọi xe về nhà một chuyến, thay bộ quần áo khác, gấp gọn chiếc áo sơ mi của Thẩm Tây Thời, đặt bên gối, sau đó lái xe tới công ty.