Thẩm Tây Thời khóa cửa lại, ép người vào cửa từ phía sau, đẩy làn váy của sườn xám ra, ngón tay dài dò xét đi vào, sau đó dừng lại.
“Hửm?” Hơi thở nóng ướt phả bên tai Tô Tử Khanh: “Ngay cả đồ lót cũng không mặc à?”
Cảm giác không giống với chất liệu của vải vóc, mà là làn da trơn nhẵn. Anh đưa tay vỗ nhẹ, bờ mông trơn tuột đều ở trong lòng bàn tay.
Tai của Tô Tử Khanh vốn là chỗ nhạy cảm, Thẩm Tây Thời lại cố hạ giọng, tiếng “hửm” kia hòa với tiếng nuốt nước bọt nơi cổ họng, chấn động làm cô run chân.
Vẻ kiêu ngạo vừa rồi tan hơn nửa.
“Mặc… mặc rồi.”
Thẩm Tây Thời cẩn thận sờ lên, chạm tới sợi dây mảnh mai ở giữa hai bắp đùi, ngoắc lấy: “Ăn chơi vậy?”
Là T-BACK(*).
(*) Lọt khe quyến rũ chụy em ơi
“Váy bó quá, sẽ bị hằn…” Tô Tử Khanh bắt đầu thở hổn hển, Thẩm Tây Thời lại như giở chứng, lề mà lề mề, bàn tay vuốt ve ở chỗ đùi cô, nhưng lại không tiến thêm bước nữa.
Lại là cái kiểu này, mỗi lần đều như vậy, bị anh ăn sạch.
“Thật à? Không phải để quyến rũ tôi ư?”Thẩm Tây Thời ngậm lấy vành tai trắng nõn của Tô Tử Khanh, dùng đầu lưỡi và răng, nhẹ nhàng đùa bỡn phần thịt mềm kia, cười khẽ một tiếng.
Anh hiểu rõ quá rồi! Hiểu rõ mỗi chỗ nhạy cảm của cô, mỗi động tác đều mang ý dẫn dắt Tô Tử Khanh vô cùng rõ ràng.
Tô Tử Khanh kiên trì, vừa rồi còn khiêu khích một trận với anh, nhả ra lời lẽ hung ác, tuyệt đối không thể buông vũ khí đầu hàng nhanh như vậy được.
“Ừm… Chỉ để mặc váy cho tiện thôi.” Cô lặng lẽ rời cơ thể về sau một chút, nhưng không ngờ bên dưới mát lạnh, váy bị vén lên, sau đó “bốp” một tiếng, bàn tay không chút do dự tét vào mông của cô.
Không cho cô chút mặt mũi, cô thật muốn lên trời cao rồi.
Lại còn đòi thử với tên đàn ông khác à?
Lòng chiếm hữu mạnh mẽ dâng lên từ lúc nhìn thấy bọn họ khiêu vũ, giờ phút này chỉ muốn dạy dỗ cô một trận, để cô khóc lóc cầu xin anh.
Tô Tử Khanh bị đánh đến co người lại, cái mông uốn éo, vặn vẹo, động tác kia như muốn cọ vào bên dưới của anh.
“Cọ cái gì mà cọ.” Thẩm Tây Thời lại ra vẻ đứng đắn, đứng thẳng nhìn cô từ trên xuống, bá đa͙σ nói: “Bò xuống.”
Tô Tử Khanh ôm mông quay người, khuôn mặt vừa túng quẫn vừa đỏ, khóe mắt căm giận nhìn người đứng phía sau.
Cúc áo anh vẫn được cài ngay ngắn ôm lấy cổ, bị cà vạt màu đậm thắt chặt, vừa cấm dục lại gợi cảm.
Áo sơ mi trắng được làm từ lụa và cotton mang lại xúc cảm cực tốt, mơ hồ phác họa ra đường vân của phần ngực và cơ bụng, bên dưới nữa thì được bao bọc cẩn thận bên trong quần tây.
Nếu như không có phần nhô lên ở giữa hai chân khiến người ta không thể nào xem thường thì gần như làm cho người nhìn vào cho là anh đang tham dự vào một cuộc họp nghiêm túc trong bộ vest sang trọng.
Trong đầu Tô Tử Khanh chỉ hiện lên bốn chữ: Giả danh tri thức.
“Rõ ràng đã cứng rồi.” Lại còn bày ra dáng vẻ thờ ơ. Tô Tử Khanh nói thầm, ánh mắt xẹt qua chỗ dưới bụng anh, liếʍ môi một cái, đôi mắt hạnh nhìn anh đầy khiêu khích.
“Em nói gì, hửm?” Hai tay Thẩm Tây Thời chống lên tường, vây người dưới ánh đèn mờ nhạt. Chân dài bước tới, phần dưới bụng dính sát lên mông của Tô Tử Khanh, nghiêng người xích lại gần: “Nói lớn hơn chút.”
Uy hiếp, tuyệt đối là uy hiếp! Nhưng đáng chết là cô thực sự thích như vậy.
“Em nói…” Mông Tô Tử Khanh rướn tới, dán vào lửa nóng của anh, uốn éo, giọng nói lại từ tốn: “Chỉ thích được tổng giám đốc Thẩm quật vào mông.”
Cô cũng muốn trêu ngược lại anh một lần.
Kết cục của việc khiêu khích chính là nghênh đón một cái ưỡn thẳng eo nặng nề của Thẩm Tây Thời. Thứ sớm đã cương cứng cách lớp quần tây đè lên cửa huyệt mềm mại. Tô Tử Khanh thỏa mãn hừ khẽ một tiếng, thật không biết rốt cuộc là ban thưởng hay trừng phạt nữa, chỉ cảm thấy một dòng nước nóng trong hoa huyệt tràn ra, càng không nhịn được cọ ra sau, dường như làm vậy có thể làm dịu bên trong đang ngứa ngáy.
Cô uốn éo muốn xoay người, lại bị Thẩm Tây Thời trói hai tay lại, ấn chặt lên tường, lập tức phát ra tiếng “bang” thanh thúy.
Cũng không đau lắm, bụng dưới ngược lại còn dâng lên luồng nhiệt nóng đặc biệt. Tô Tử Khanh đang nghĩ xem sao bản thân lại M(*: Thích ngược đãi) như vậy? Lại nghe thấy người đàn ông phía sau cất tiếng:
“Bò xuống. Chân tách ra.” Bàn tay lướt từ bờ mông mượt mà hướng về phía trước, đẩy vạt sườn xám lên, từ vùng bụng mềm mại đi xuống dưới thăm dò, chuẩn xác tìm được hoa hạch nho nhỏ ẩn nấp trong bụi hoa, nhẹ nhàng vân vê.
“Biểu hiện của thư ký Tô trong sàn nhảy hôm nay đúng là đáng được thưởng thức, làm cho người ta phải khắc sâu ấn tượng.”
Anh vẫn còn đang khó chịu.
Cả người nhiễm đầy dục tình bỗng khựng lại vì câu khen ngợi kỳ quái của anh. Nếu như bên dưới không bị ngón tay hung ác trêu chọc và lửa nóng không thể xem nhẹ đằng sau lưng kia, Tô Tử Khanh gần như muốn thốt lên một câu cảm ơn ông chủ.
“Thân là ông chủ, có phải tôi cũng nên có qua có lại, cho thư ký Tô một trải nghiệm sâu sắc hơn không nhỉ?”
Ngón tay linh hoạt đùa giỡn hạt đậu, khi thì nhẹ nhàng se lại, khi thì nặng nề xoa nắn, cho đến khi nó đỏ lên, trở nên cứng ngắc.
“Ưm a…” Tiếng rêи ɾỉ không nhịn được nữa tràn ra từ đôi môi đỏ của cô. Tô Tử Khanh ngẩng cổ, run rẩy hừ hừ: “Đâm vào đi.. Ưm…”
“Cái gì?”Thẩm Tây Thời nhìn cần cổ duyên dáng kia, vươn đầu lưỡi dịu dàng liếʍ lên, ngoài miệng lại không khoan nhượng chút nào mà ra lệnh: “Lớn tiếng một chút.”
“A ưm… đâm vào đi, muốn được ngón tay của tổng giám đốc Thẩm vào!”
“Như thế này mới ngoan.”
Thẩm Tây Thời cười khẽ một tiếng, hôn bên tai cô như ban thưởng. Ngón tay thon dài đẩy hai cánh hoa ở huyệt, trượt vào chỗ nóng ướt, chặt chẽ của ŧıểυ huyệt, dính lên nước mật, vòng quanh lối vào, nhưng chỉ thăm dò ở cửa huyệt, chậm chạp không chịu xâm nhập vào trong.
Thương nhân thông thạo tính toán, lợi ích là trên hết. Mặc dù cho ngon ngọt rồi, nhưng không tiến thêm một bước trao đổi nữa thì tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
Tô Tử Khanh dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, bĩu môi như hờn dỗi, dịu dàng nói: “Đi vào đi, muốn ngón tay của tổng giám đốc Thẩm đâm vào.”
Đôi mắt hạnh dính chút nước mắt, lúc này liếc mắt nhìn anh từ dưới lên, mông lung mà vô tội, đường kẻ mắt nhếch lên, tăng thêm mấy phần quyến rũ. Đôi môi đỏ hé mở, mấy lời da^ʍ đãиɠ, mời mọc, dụ dỗ người.
Thẩm Tây Thời khẽ mắng một tiếng ‘lẳng lơ’, ngón tay gạt sợi dây đồ lót mảnh mai kia ra, cắm vào.
Chỗ kia vừa chặt chẽ vừa ướt mềm, ngón tay mát lạnh lập tức bị ấm áp bao phủ. Anh cong đốt ngón tay, đút sâu vào rồi rút ra.
Hai tay Tô Tử Khanh bị anh ép trên tường, ngực dán vào tường, hai bầu ngực đẫy đà phía trước bị đè lại. Sườn xám vốn bó sát người, bây giờ bị ép thế này, Tô Tử Khanh cảm thấy trước ngực đến chật.
“Chỉ ngón tay của anh mà đã có cảm giác vậy rồi à.”Thẩm Tây Thời lại cho thêm một ngón tay, lập tức bị xoắn chặt: “Mà còn muốn thử với tên đàn ông khác?”
“Hừm… Ưm a…” Tô Tử Khanh cắn môi, không nói được ra lời nào.
“Nói đi, muốn thử với người đàn ông khác?” Anh nghiến răng hỏi cô, nhất định bắt cô phải nói ra.
“Không, không, không muốn người khác…” Tô Tử Khanh há hốc miệng thở dốc, cảm nhận được điểm mẫn cảm trong vách thịt bị giày vò liên tục: “Chỉ muốn anh… chỉ muốn anh.”
“Muốn tôi làm gì?”Thẩm Tây Thời nhắm ngay chỗ kia, động tác nhanh chóng.
Tô Tử Khanh chỉ cảm thấy máu cả người đều mạnh mẽ đổ về chỗ kia, bắp đùi mềm nhũn, kêu to: “Muốn tổng giám đốc Thẩm đi vào… đâm vào… đâm em…”
Cô lên đỉnh rồi.
Nhưng sao đủ được.
Thẩm Tây Thời buông tay cô ra, xoay người cô lại đối mặt với anh. Cô nhìn anh, nước mắt rưng rưng, đưa tay cởi quần của anh.
Thẩm Tây Thời nghiến răng, ấn tay cô, hàm dưới căng ra, nói: “Em thực sự muốn mạng tôi… không có bao.”
Chuẩn bị đầy đủ để dạy dỗ cô gái nhỏ dưới thân, lại phát hiện súng đã lên nòng mà không bắn được. Thẩm Tây Thời nắm tay thành quyền, giọng điệu không ổn.
Tô Tử Khanh giằng ra khỏi tay anh, động tác trên tay vẫn không ngừng, giải phóng thứ to lớn của anh, quay đầu đi, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Ưm… kỳ an toàn.”
Gần như trong nháy mắt, cô cũng cảm giác được, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng của Thẩm Tây Thời chen vào, lập tức lấp đầy cô.
“Quyến rũ tôi?”
Thẩm Tây Thời mạnh mẽ va chạm, anh ôm eo cô, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô nhuộm lên dục tình.
Thấy cô hơi nhíu mày, sợ mạnh mẽ quá cô chịu không nổi,Thẩm Tây Thời thả chậm tốc độ, động tác chín nông một sâu.
Tiết tấu đột nhiên chậm đi, làm cho Tô Tử Khanh từ từ thích ứng, mấy lần cọ xát nhẹ nhàng, sau đó nặng nề va chạm một cái. Tô Tử Khanh sướиɠ đến rên lên, đôi mắt to xinh đẹp hào phóng thừa nhận: “Đúng… dụ dỗ anh đấy… vậy anh thích không?”
Thấy cô híp mắt, liếʍ môi, dáng vẻ dụ dỗ đầy phóng túng, Thẩm Tây Thời dùng sức đẩy mấy lần, thở hồng hộc: “Tôi đúng là thích em hư hỏng thế này…”
Tô Tử Khanh nhếch môi, lật được một ván, trong lòng thật sảng khoái.
Thấy cô chơi đến ngoan ngoãn,Thẩm Tây Thời vươn tay xoa mặt cô, nghiêng người đến kề bên tai cô: “Vừa rồi giận dỗi sao? Muốn khiêu vũ với tôi à?”
Tô Tử Khanh im lặng, cô mới không thừa nhận vừa rồi mình ghen đâu.
Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Tây Thời cũng không gấp, cười một tiếng, ung dung nói: “Vậy… chúng ta khiêu vũ nào, để tôi dạy em.”
“Tay đặt ở đây.” Anh kéo hai tay cô đặt trên vai mình.
“Chân để ở chỗ này.” Hai tay anh mơn trớn bắp đùi của cô, đến đầu gối thì kéo một cái, ôm lấy cả người Tô Tử Khanh, hai chân treo bên hông anh, sau lưng áp sát vào tường.
“A…” Tô Tử Khanh xấu hổ chết được, ghé vào đầu vai anh, nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Làm ở tư thế này, dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Tây Thời lại từng tấc từng tấc trượt vào trong âm đa͙σ của cô. Bên dưới của bọn họ kề sát nhau, chặt chẽ không thể tách rời.
“Vòng lấy eo của anh…” Anh nhấc mông cô lên, kề bên tai cô cười, dạy bảo.
“Bắt đầu nào.” Vừa dứt lời, anh ôm cô, nặng nề nhấn xuống: “Một… hai… ba… bốn.”
Mỗi lần va chạm,Thẩm Tây Thời đếm một nhịp, cứ vậy lặp đi lặp lại thật giống như đang ôm cô khiêu vũ.
Tô Tử Khanh bị anh thúc đến thần hồn điên đảo, vừa thẹn lại vừa túng quẫn: “Đừng… ừm, đừng đếm nữa…”
Thẩm Tây Thời cười, hôn cô một cái: “Được, chúng ta sử dụng bước nhảy.”
Anh nhấc mông cô lên một chút, để dươиɠ ѵậŧ cắm vào càng sâu. Ôm cô, thực hiện những bước khiêu vũ cơ bản nhất.
Bước nhảy của tình yêu.
Tô Tử Khanh cảm thấy ý thức của mình như bị thúc đến thoát khỏi cơ thể. Thể lực của Thẩm Tây Thời quá tốt, ôm cô thúc vào trong rất lâu. Cô lên đỉnh hai lần mà anh vẫn chậm chạp không bắn.
“Ừm… Hỏng mất… Ưm a, bị làm hỏng mất…” Cô kêu khóc lên tiếng.
Mấy giây sau, nghe thấy sau lưng có tiếng gõ cửa.
Cộc cộc cộc.
Cô bị dọa đến co người lại, vội vàng che miệng, nước mắt rưng rưng nhìn Thẩm Tây Thời.
Thẩm Tây Thời lại không dừng, chuyển thành cọ xát từ từ. dươиɠ ѵậŧ thô to ở trong âm đa͙σ chặt khít, đổi góc độ, từ từ đi vào, còn giày vò hơn so với lúc ra sức đưa đẩy vừa rồi.
Tô Tử Khanh cắn đầu ngón tay mới có thể ngăn lại tiếng rêи ɾỉ đã lăn đến cổ họng.
“Lạ nhỉ, vừa rồi rõ ràng không khóa mà.”
Sau lưng truyền tới tiếng nói chuyện, chỉ cách một bọn họ một cánh cửa. Tô Tử Khanh lo đến nỗi nín thở, ŧıểυ huyệt ướt át co rút một cái, xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Tây Thời càng chặt. Khiến anh càng hung hăng tiến công.
“Có lẽ có người uống say, đang nghỉ ngơi. Không thì đổi phòng khác đi.” Tô Tử Khanh nghe thấy giọng nói của Lục Quân.
Tiếng rên của Tô Tử Khanh rò rỉ khỏi cổ họng, vẻ mặt xin tha, nhưng Thẩm Tây Thời không có dấu hiệu chậm lại, anh còn hơi nhếch môi, dùng sức nhấn vào điểm mẫn cảm của cô.
Hai người bên ngoài vẫn còn đang thương lượng, lưỡng lự đứng ở cửa ra vào.
Vừa nghĩ tới chỉ cách một cánh cửa, bên ngoài là hội hữu nghị đầy người nhốn nháo, còn cô thì bị cấp trên của mình đặt trên cửa mạnh mẽ chơi trong căn phòng trang điểm nhỏ.
Thẩm Tây Thời nhạy bén bắt được sự thay đổi của cô, kề đến bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Em nói thử xem, nếu như bọn họ phát hiện, sau cánh cửa, thư ký Tô da^ʍ đãиɠ ăn gậy thịt của ông chủ thì sẽ nghĩ như thế nào về em?”
Mặt Tô Tử Khanh đỏ bừng nhìn tên đàn ông cố ý giở trò xấu này, bị anh tấn công một cái, cuối cùng không kiềm chế được, vùi đầu vào cần cổ anh, run rẩy lên đỉnh.
Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, tiếng bước chân của hai người ngoài cửa đã đi xa. Cô kìm nén nước mắt, đấm vào ngực Thẩm Tây Thời, giọng nói khàn khàn, mang theo tiếng nức nở: “Anh bắt nạt tôi.”
Không chịu nổi nhất chính là dáng vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, bị hung hăng yêu thương này của cô, Thẩm Tây Thời đột nhiên tăng tốc.
Tô Tử Khanh run rẩy, nhỏ giọng nói: “Đừng… đừng bắn vào bên trong.”
Mặc dù là kỳ an toàn, nhưng cũng không thể chắc chắn trăm phần trăm.
“Được…”Thẩm Tây Thời thở hồng hộc, rút dươиɠ ѵậŧ khỏi chỗ ấm áp kia, nắm lấy hai tay nhỏ của cô ôm lấy, đưa đẩy mấy chục cái, chống lên bắp đùi của cô, bắn ra.
“Anh, anh…” Tô Tử Khanh vốn muốn bảo anh lấy tờ khăn giấy giải quyết, lại không ngờ anh bắn lên chân cô, ngay cả ngón tay cũng dính. Cô vừa thẹn vừa xấu hổ, thật muốn giậm chân.
“Tôi làm sao?”Thẩm Tây Thời thở hồng hộc, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt đã thỏa mãn, cười thưởng thức biểu cảm lúc này của cô.
“Làm, làm bẩn tôi rồi.” Tô Tử Khanh tức giận đánh anh.
Mà gương mặt cô thì đỏ ửng vì vừa mới bị hung hăng yêu thương một phen, khóe mắt còn có nước mắt.
Vừa rồi cô nói gì nhỉ? Bắt nạt cô? Làm cô bị bẩn?
Đúng, anh thật muốn hung hăng bắt nạt cô, làm cô bị bẩn, để toàn thân trên dưới, từ trong ra ngoài của cô đều nhiễm hơi thở của anh, cuối cùng không nhớ nhung đến tên đàn ông khác được nữa!
Trong lòng Thẩm Tây Thời hung ác nghĩ, nhưng động tác trên tay lại cực kỳ dịu dàng.
Tô Tử Khanh dựa vào lồng ngực anh, được anh vuốt vẻ, vẻ mặt ngoan ngoãn, trong lòng nóng hừng hực. Vệt hồng vừa mới khó khăn rút đi, lúc này lại lặng lẽ bò trên gương mặt.
Thẩm Tây Thời cúi đầu nhìn người trong lòng, thấy gương mặt cô đỏ lên, cả người bị anh làm đến mềm nhũn, ngoan ngoãn cực kỳ. Trong lòng khẽ rung động, hôn lên mặt cô một cái.
“Được rồi, để anh ra ngoài trước, em nghỉ ngơi chút đi.”Thẩm Tây Thời xoa mặt cô, Tô Tử Khanh giúp anh chỉnh lại vạt áo một chút rồi gật đầu.
Như nghĩ tới điều gì,Thẩm Tây Thời đột nhiên quay đầu, nghiêng người, nhỏ giọng nói bên tai cô:
“Nói đúng lắm, T-BACK… quả là rất tiện.”
-Đại vương: Tổng giám đốc Thẩm, mong anh chú ý lái xe an toàn.