Ông nội mất khi ba 15 tuổi, nghe ba nói rằng ông nội đi ra ngoài xây nhà cho người ta để kiếm tiền nuôi ba, thời đó sống cực khổ lắm, kiếm được miếng ăn không dễ chút nào. Ngày hôm đó, khi vừa ra ngoài thì ông nội bị lính bắt, sau đó phải ra chiến trường, 3 ngày sau thì ông mất. Thi thể của ông cũng không được tìm thấy, chỉ biết một điều là ông mất ở Đắc Lắc. Mỗi lần nhắc đến ông là ba lại buồn, một nỗi buồn da diết. Thiết nghĩ cũng đúng… chỉ cần nhắm mắt và tưởng tượng đến chuyện đó, tibu cũng cảm thấy lòng đau như cắt…
Gia đình thì cũng chỉ có hai người, ba và tibu. Cuộc đời của ba nhiều thăng trầm. Tibu chỉ nhớ được một điều trong kí ức đó là lúc còn nhỏ xíu, nhà tibu rất giàu. Có xe hơi riêng, lúc đó nhà tibu lớn nhất cả vùng, ba nổi tiếng đến mức nhắc đến tên là ai cũng biết. Tính cách của tibu bị ảnh hưởng rất nhiều bởi ba tibu, nếu không muốn nói là hoàn toàn.
Ba sống tình nghĩa với mọi người, tất cả mọi người. Dù tính ba nóng như Quan Công nhưng mọi không không phải sợ ba, mà họ tôn kính và nể thì đúng hơn, từ khi tibu được sinh ra tính ba trầm và thay đổi hẳn. Mỗi lần ba nhìn tibu, trong ánh mắt đó… có nét mệt mỏi vì những ngày tháng thức trắng đêm chạy xe nhưng vẫn ánh lên một tình yêu thương vô bờ bến, tưởng chừng như chẳng có đại dương nào có thể so sánh được. Ngày mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, mọi tài sản phải bán hết chỉ vì một người làm thuê đã không làm tròn trách nhiệm của mình và gây ra tai nạn chết người, thế là gánh nặng ngàn cân đó lại đổ lên đầu ba.
Bắt đầu từ ngày đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng. Ba cứ chạy xe mãi, chỉ để kiếm tiền trả nợ và mang lại cho tibu một cuộc sống đầy đủ. Chỉ cần nói ba là mình muốn gì, một vài ngày sau là tibu sẽ có nó ngay. Thế đấy, ba thương yêu tibu còn hơn cả cuộc sống của mình gấp trăm lần. Năm bảy ngày thức trắng đêm có là gì, tóc ba thì bạc thêm sau mỗi đêm, từng nếp nhăn bắt đầu xuất hiện và hằn lên khuôn mặt đen sẫm vì nắng của ba…
Ngày tibu xếp đồ đi sài gòn, ba cũng không nói nhiều chỉ nhắn nhủ vài câu:
“ Con lớn rồi, có những suy nghĩ và quyết định của riêng mình. Hãy nhớ là sống thật tốt, để không ai khinh dễ mình cả. Thiếu thốn gì cứ gọi điện thoại cho ba. Đừng lo cho ba, sức khỏe ba còn tốt, ba vẫn chạy xe được mà !”
Từng câu từng chữ, như là vết dao cứa vào trái tim tibu. Mọi thứ cứ đau thắt lại, tibu phải kìm nén lắm mới không khóc. Chỉ để tỏ ra mình mạnh mẽ biết nhường nào, bao nhiều biến cố xảy ra, tibu không dám mở miệng nữa lời vì không muốn ba phải lo lắng…. Rồi cũng chỉ biết tự nhủ trong lòng rằng “ Ba ơi, con sẽ sống thật tốt và kiếm một công việc như ý để ba không phải vất vả nữa !”
Cứ nghĩ tới cái cảnh mỗi khi ba đi làm về, lủi thủi ở nhà một mình, lạnh lẽo và cô quạnh mà chạnh lòng. Nhưng khổ nỗi dù nói thế nào, ba cũng không chịu xuống đây với tibu. Haizzz. Tibu bỗng thấy trong lòng nhớ ba đến kinh khủng, và thêm một chút lo lắng nữa.
Xe vẫn cứ chạy một cách chậm rãi trên đường, sáng nay đầu tuần cộng thêm trời mưa khiến cho kẹt xe liên tục,tibu nhìn sang bên cạnh, jenny vẫn ngủ say sưa trên vai tibu.
Lúc xe vừa đến cũng là lúc chuông reng vào lớp. Mưa vẫn không ngớt, mà ngày càng lớn thêm. Có phải ngày nắng mới là một ngày đẹp trời? Ngày mưa cũng hay đấy chứ, một chút lạnh lạnh, thời tiết buồn nhưng cũng có cái hay của nó. Chẳng phải bất cứ một chuyện gì lặp đi mãi rồi cũng chán sao, ít nhất trong cuộc sống này, phải luôn có thứ gì đó thay đổi để khiến mọi thứ trở nên thú vị hơn, dù là nhỏ bé nhất.
Mưa vẫn rơi lách tách, mọi thứ ẩm ướt và có phần hơi khó chịu. Nhưng mưa đang đem đến một luồng sinh khí mới cho cây cối và những bông hoa sau những ngày dài nắng nóng và oi bức, trong cái không gian rộng lớn đó, có một chiếc ô màu xanh bé xinh đang che chắn cho đôi bạn trẻ khỏi những giọt mưa lạnh lẽo. Nhìn họ kìa, jenny thì cứ nhìn tibu và cười nói mãi, trông đáng yêu đến vô cùng. Nhìn vào đôi mắt đó, ai cũng có thế thấy nó đang bộc lộ một điều rằng, nó mọng đợi được hạnh phúc và được thương yêu, chí ít cái niềm khao khát đó phần nào cũng được thỏa mãn, không cần biết là ít hay nhiều.
Tiết học lúc nào cũng trôi qua một cách nặng nề và chậm chạp, jenny thì từ hôm nay đã chuyển xuống ngồi cạnh tibu. Mà kể cũng tốt, có jenny bên cạnh lúc nào cô ấy cũng luyên thuyên đủ điều, hết trên trời rồi lại dưới đất. Mọi thứ cũng không còn chán ngắt mà thay vào đó có một chút thú vị. Bất chợt, jenny hỏi tibu rồi cười
-Hôm nay không nhìn lén sunny nữa à.
-Gì đó cưng, ý gì đây? Tibu trả lời
- Em chỉ thắc mắc thôi mà. Hì hì quên một người đâu phải một sớm một chiều, em sẽ làm cho anh quên đi chị sunny.
- Wao! Bất ngờ quá nhỉ, anh đang chờ đây jenny. Come on baby.
- Hì hì anh sẽ chết với em tibu à.
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười, thú thật trong lòng tibu vẫn chỉ yếu sunny những có lẽ jenny lại là một nhân tố đặc biệt, thổi vào hồn tibu một luồng sinh khí mới. Mạnh mẽ, yêu đời và tràn đầy hy vọng…
Giờ ra chơi jenny đi xuống căn tin với đám bạn gái, còn lại tibu một mình trên lớp. Sunny đứng dậy, rồi đi về hành lang. Ma xui quỷ khiến thế nào khiến tibu lẽo đẽo theo sunny.
Tibu đứng cách sunny chỉ 2 mét thôi, nhưng sao cảm giác nó cứ như là một vòng của trái đất, xa xăm và không bao giờ có thể thu hẹp được.
Tim tibu đập liên hồn,lý trí thì cứ ép tibu phải im lặng và đừng làm gì ngu ngốc, nhưng con tim thì không ngừng đốc thúc tibu phải làm một điều gì đó, dồn hết can đảm, tibu lên tiếng
- Những ngày qua có lẽ xảy ra nhiều hiểu lầm khiến mình làm sunny cảm thấy khó xử. Cho mình xin lỗi được không
Sunny vẫn im lặng, không nói gì, mắt nhìn xuống sân trường. Thấy thế, tibu xuống giọng năn nỉ
- Thôi mà, dù gì mình cũng học chung lớp, hơn nữa sunny là lớp trưởng, bạn đâu thể ghét mình mãi, mình còn học với nhau 2 năm nữa mà. Không lẽ trong hai năm đó, cứ coi nhau như kẻ thù sao? Cứ để mỗi khi ngồi gần nhau, cảm giác ngượng ngạo lại bao trùm lấy cái không gian sao?
Lại thế nữa, sunny không có bất kì một phản ứng nào từ lời nói của tibu, vẫn cứ chậm rãi từng nhịp thở, mắt vẫn dõi theo mọi người phía dưới
- Hey, sunny. Thời gian đầu gặp bạn, mình nhận lầm người nên có những hành động không tốt. Giờ thì mình biết sự thật rồi, bạn không có đủ lòng vị tha cho những người biết lỗi và muốn sửa sai sao. Con người thật của bạn là thế này sao?
Những lời nói mạnh mẽ nó dường như có tác động mạnh mẽ đến sunny, sunny quay đầu lại, nhìn tibu nhưng vẫn cứ không nói một lời nào cả.
Trước đây đối với tibu, sunny hiền lành, đáng yêu và dễ mến đến vô cùng. Còn con người của sunny bây giờ, lạnh lùng và sắt đá đến khó hiểu. Trong lòng tibu, sunny luôn là một ẩn số mà không có lời giải đáp. Chính vì thế, luôn có một sức hút mãnh liệt, một sức mạnh vô hình nào đó luôn thôi thúc tibu phải tìm cho bằng được câu trả lời.
Nhìn khuôn mặt đó kìa, nó có phần hốc hác, mệt mỏi hơn so với trước kia, hai đôi mắt vẫn trong sáng như ngày nào, nhưng không còn cái vẻ yêu đời như trước kia nữa, mà lúc nào cũng đượm buồn.Sunny không còn xinh đẹp như trước nữa. Sao nó khiến trái tim tibu khó chịu quá. Nhìn đôi môi đó kìa, một màu đỏ nhạt và mảnh mai biết nhường nào….
Tibu cũng không biết tại sao mình lại làm vậy, nhưng rõ ràng là tibu nhanh như gió, tiến sát tới và hôn lên đôi môi đó. Chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, là do lý trí hay do những xúc cảm đã khiến tibu không làm chủ được mình, nhưng tibu đang hôn sunny. Đang hôn lên môi người con gái đầu đời của mình , người con gái mà ngày nào tibu cũng luôn nhớ mong và hằng đêm cầu nguyện những điều an lành luôn đến với cô ấy.
Không ngọt ngào, không êm dịu như trước kia, không còn chậm rãi , từng giác quan không bị tê dại đi nữa, nhưng…. Trái tim vẫn thế, vẫn đập nhanh tưởng chừng như sắp vỡ ra, vẫn không thể thở được vì tất cả giác quan tất cả những cảm xúc dường như dừng lại, chỉ để cảm nhận một điều… rằng, đó không phải là một giấc mơ…
Lúc sunny giật mình hiểu những điều đang xảy ra thì cũng không kịp nữa rồi, tibu đã đặt lên môi sunny một nụ hôn. Nhưng chỉ ngay sau đó, sunny liền dùng hết sức mình đẩy tibu ra, không nói một lời nào, từng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra trên hai đôi mắt. Sunny lau nó thật nhanh, rồi quay đầu lại chạy đi…
Cứ một lần nhìn thấy nước mắt của sunny rơi là tim tibu lại đau thắt lại, một cảm giác cồn cào khó chịu trỗi dậy và cắn xé tibu. Tibu liền đuổi theo sunny, nắm lấy tay sunny
- Sao vậy sunny, mình.. mình xin lỗi… Nhưng mình thật sự yêu bạn
Sunny vừa khóc vừa nói
- Tibu… làm sao. .. làm sao để bạn mới buông tha cho mình, làm sao để bạn cho mình được sống bình yên đây. Làm ơn đi mà!
- Nhưng…..!!!!!!!!!!!
Tibu vừa định lên tiếng để làm mọi chuyện trở nên rõ ràng thì… r….ầ…m… mmm!!!!
Tibu bị đạp văng ra phía cửa tạo nên một tiếng động lớn. Chẳng khó để nhận ra đó là thằng Văn Đạt, nó cùng đám bạn đang đứng trước mặt tibu
- Ê thằng kia, nó đã bảo không thích mày rồi mà sao mày cứ lẽo đẽo theo nó vậy hả, bị đâm chưa sợ hả mày? Tao cấm mày đụng đến nó, sunny là bạn gái tao. Văn Đạt lớn tiếng
Phải mất 5s để tibu định hình và suy nghĩ những điều Văn Đạt mới nói, nét mặt bộc lộ sự bất ngờ một cách rõ ràng, rồi nhìn về phía sunny như đang cầu cứu một lời giải thích. Nhưng sunny vẫn đang khóc, rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
Lợi dụng lúc tibu đang nhìn sunny, Văn Đạt định đấm tibu thêm một cái, nhưng nhanh như cắt tibu chụp lấy tay nó lại, siết thật chặt và nói :
- Thằng nhóc con như mày, lần trước tao đã bỏ qua mọi chuyện rồi mà mày cứ thích gây hấn là sao. Tao đã nói gì? Một lần nữa là tao giết mày mà, sao mày không nghe hả?
- Mày thì làm được trò trống gì, muốn chơi không? Văn Đạt đáp trả bằng một giọng nói đầy khiêu khích
Mọi người chạy vào can ngăn, tibu cũng không có chủ ý đánh nó ở trường, bèn trừng mắt rồi nói
- Riêng mày, lúc nào cũng tỏ ra ghê gớm phải không? Để tao cho mày biết thế nào là hai chữ giang hồ. Hôm nay mày may mắn đó, vì tao không muốn có chuyện gì xảy ra ở trong trường,tao cũng không muốn có chuyện gì ảnh hưởng đến lớp và sunny, ngày mai tao sẽ tới tìm mày, ngay tại nhà mày. Và mày sẽ phải quỳ xuống xin lỗi tao!
Nói rồi tibu nắm chặt hai tay mình lại, quay lưng đi về nhà, bỏ giữa chừng buổi học, mặc kệ những lời chửi bởi của thằng Đạt phía sau…