Sáng sớm hôm sau, lúc Lâm Ngải mở mắt, Lục Cửu đã không còn ở trên giường, hoàn toàn không lưu lại mùi hương của đàn ông. Nếu không phải một bên giường còn vết lún xuống, Lâm Ngải còn cho rằng tối hôm qua hai người đồng giường cộng chẩm chỉ là giấc mơ của cô.
Như muốn xác nhận Lục Cửu còn ở lại không, Lâm Ngải xốc chăn lên, mặc quần áo ở nhà chạy ra khỏi phòng ngủ. Người đàn ông mà cô tưởng đã rời đi lúc này đang ngồi trên sofa lau khẩu súng của hắn.
"Chú... Chú... tỉnh rồi à, đói... đói bụng chưa, tôi đi làm đồ ăn sáng..." Lâm Ngải lắp ba lắp bắp, nhưng cô biết, cô rất vui, còn nguyên nhân...
Bàn tay đang lau súng của Lục Cửu dừng lại một chút, đôi mắt như chim ưng nhìn Lâm Ngải chạy trối chết, vẻ mặt nghiền ngẫm.
Không thể không nói kỹ năng nấu nướng của Lâm Ngải khá tốt, chỉ một lát mà đã bày được một bàn đồ ăn phong phú.
Lục Cửu vẫn như bình thường, không cần Lâm Ngải đi gọi, đã tự ngồi vào bàn ăn chờ đợi.
"Cũng không biết chú thích ăn gì, tôi làm... mỗi món một ít..." Lâm Ngải giống như nàng dâu mới, xoa xoa tay đứng một bên.
Lục Cửu quét mắt nhìn bàn cơm, cháo trắng, sữa bò, bánh bao nhỏ, bánh quẩy, trứng ốp lếp vàng ươm cùng bánh mì nướng, ít nhất có sáu món, bữa sáng ngoài tiệm chắc cũng chỉ thế này.
"Đừng... Đừng hiểu lầm... Bánh bao với quẩy là giã đông nhanh, hấp một lát là xong."
Lục Cửu gật gật đầu, lấy cho mình bát cháo và cái bánh bao, hắn vẫn thích nhất kiểu ăn Trung Quốc. Thấy Lâm Ngải chậm chạp không ngồi xuống ăn, Lục Cửu dùng đũa chỉ chỉ "Ăn cơm đi."
"À..."
Hai người cùng im lặng ngồi ăn sáng.
"Tôi phải đi làm." Thu dọn xong tất cả, Lâm Ngải thay quần áo chuẩn bị đi làm, nhìn bộ dạng Lục Cửu xem ra vẫn chưa định đi.
"Xin nghỉ đi."
Lâm Ngải nhìn Lục Cửu "Cái gì?"
Lục Cửu không định đáp lời, đưa tay cởi áo.
Lâm Ngải lắc đầu, quay lại phòng ngủ gọi điện thoại xin nghỉ phép.
"Tôi muốn tắm rửa."
"À... Chú!" Lâm Ngải nói chuyện điện thoại xong đi ra, chỉ thấy Lục Cửu để trần nửa người trên nhìn cô.
"Sao?"
"Chú... Vết thương của chú vẫn chưa ổn... không thể dính nước."
Lục Cửu cười lạnh, nâng tay kéo băng vải xuống nhìn miệng vết thương trên vai, "Chút thương tích ấy có là gì, đi xả nước đi."
Lâm Ngải không có cách nào, đành phải vảo phòng tắm xả nước nóng cho Lục Cửu.
...
Lục Cửu bước vào trong bồn tắm lớn, thoáng chốc được nước ấm bao phủ có cảm giác thật sảng khoái, khiến cả thể xác và tinh thần hắn đều được thả lỏng. Lâm Ngải ở ngoài cửa ôm khăn tắm không biết đã ám thị tâm lý đến lần thứ mấy, mới gom đủ dũng khí gõ cửa.
"Tôi để khăn tắm... ở đây cho chú nhé."
"Ừ"
"Tôi... cần tôi... kì lưng giúp chú không."
"Được."
Lâm Ngải cố gắng áp chế những gợn sóng nhỏ trong lòng, không nghĩ đến khăn mặt vừa chạm đến lưng, liền bị Lục Cửu kéo vào bồn tắm lớn.
"A!"
Lục Cửu bá đa͙σ nâng cằm Lâm Ngải lên, "Thế nào, coi trọng tôi?" Lục Cửu trêu đùa, nhưng ánh mắt lại không có ý cười, Lâm Ngải không khỏi rùng mình một cái.
"Cô gái nhỏ đừng nảy sinh tâm tư sai lệch gì, chúng ta không cùng một thế giới đâu." Dứt lời, hắn liền thả lỏng cằm Lâm Ngải ra.
Lâm Ngải cắn môi, muốn nói gì nhưng mãi cũng không thốt lên được, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Không biết lấy dũng khí ở đâu, Lâm Ngải kéo cổ Lục Cửu, chủ động đưa môi lên.
"Cô!"
"Lúc chú bước vào nhà tôi, tôi đã chấp nhận số phận rồi." Lâm Ngải nói xong, đưa tay cởi chiếc áo T-shirt đang mặc ra, bên trong là áo bra đen bao lấy bầu ngực tròn đầy đặn.
"Không nghĩ tới trông cô nhỏ nhắn khéo léo mà ngực lại lớn như vậy, chậc chậc, sắp không cầm được rồi." Ngoài miệng Lục Cửu nói những lời tán tỉnh da^ʍ đãиɠ, tay cũng không nhàn rỗi, nắn bóp ngực Lâm Ngải thành đủ hình dạng.
Lục Cửu cúi đầu, ngậm nụ hoa bị mình đùa bỡn biến thành màu đỏ tươi vào trong miệng, rồi mυ"ŧ mạnh.
Đầu ngón tay Lâm Ngải luồn vào những sợi tóc vừa ngắn vừa cứng của Lục Cửu, "Ưm, Lục Cửu..."
Không biết từ khi nào, quần của Lâm Ngải đã bị cởi ra, lúc này chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ nhỏ đáng thương, Lục Cửu đưa tay trượt lên trượt xuống âʍ ɦộ cách lớp qυầи ɭóŧ.
Ánh mắt Lục Cửu lưu luyến giữa hai chân Lâm Ngải, nhìn bụi cỏ rậm che lấp u kính, có thể nhìn thấy mật dịch đang chảy ra từ cái khe nhỏ. Lục Cửu đưa tay vuốt bụi cỏ rậm để nhìn thấy rõ âm thần đỏ bừng.
Lục Cửu nhịn đến khổ sở, không muốn làm màn dạo đầu nữa. Hắn để Lâm Ngải quỳ gối trong bồn tắm lớn, mông nhếch lên cao cao, còn hắn thì nửa quỳ xuống, nam căn hùng dũng oai vệ đã hoàn toàn cương cứng, to gần bằng cánh tay trẻ con, trên đỉnh quy đầu to lớn đã chảy ra một ít bạch dịch. Lục Cửu siết chặt eo Lâm Ngải, nhắm thẳng vào khe hẹp giữa hai chân cô, động thân một cái đưa nam căn tráng kiện của mình vào trong ŧıểυ huyệt.
"A!" Chưa bao giờ bị tính khí to như thế nhồi vào bên trong, cảm giác đáng sợ đó làm Lâm Ngải thét chói tai, liền muốn bò về phía trước.
Lục Cửu năm nay đã bốn mươi sáu tuổi, từng duyệt vô số phụ nữ, nhưng người có thể làm hắn kích động tận hứng như thế, chắc chỉ có Lâm Ngải.
Lâm Ngải không biết đã tiết mấy lần, nơi ân ái của hai người đã lầy lội không chịu nổi, hỗn hợp bạch dịch và mật dịch tí tách rơi vào trong nước, rất tình sắc.
Lục Cửu dùng một tay ôm Lâm Ngải, một tay xoa nắn hai bầu vυ" đầy đặn của cô, miệng cao giọng nói lời hạ lưu.
"Tôi làm em có thích không hả, ŧıểυ dâm nhi."
"Rất thích... Sâu quá..."
"Gọi tên tôi, ŧıểυ dâm nhi... Gọi tôi là Cửu gia."
"A... Cửu gia... Làm chết em đi... Ưm."
"da^ʍ đãиɠ!" Lục Cửu rút chọc mấy trăm cái, rốt cục cũng lên cao trào.
"A a... Nóng quá... Nóng quá..."
Lục Cửu dựa vào bồn tắm lớn hưởng thụ dư vị cao trào, một tay kéo Lâm Ngải đã xụi lơ vô lực vào lòng, hôn môi cô.
...
Lâm Ngải đi đến chỗ tủ thuốc trong phòng khách cầm một vỉ thuốc ra uống.
"Em uống thuốc gì vậy?"
"À, thuốc…" (tên một loại thuốc tránh thai của Trung Quốc – Pink ko biết edit kiểu gì nữa)
"Cái gì?" Hắn sống trong đao thương, nên chỉ biết thuốc cầm máu trị thương, chưa từng nghe tên loại thuốc này bao giờ.
"..." Trong nháy mắt Lục Cửu hơi xấu hổ, hắn là tên xã hội đen vì tránh né đuổi giết nên mới đột nhập vào nhà này, thế mà bây giờ lại leo lên giường nhà ngưởi ta, mẹ nó chuyện gì thế này.
Nhưng Lâm Ngải không thèm để ý, uống thuốc xong, cất hòm thuốc đi, xoay người hỏi hắn: "Cơm trưa ăn gì?"
"Tùy em."
"Được, anh vào phòng ngủ một lát đi, làm xong em gọi."
"Ừ" Lục Cửu vào phòng ngủ, đưa tay kéo áo tắm ra, chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ rồi lên giường.