Nhưng thật ra Lâm Ngải chẳng gây nên được sóng gió gì, bởi vì cô không có thời gian!
Buông văn bản họp hành trên tay, ánh mắt Lâm Ngải quét về phía quyển lịch trên bàn làm việc, còn hai ngày nữa là đến ngày được đánh dấu, bên trên còn vẽ một trái tim.
Ngày kia là ngày kỷ niệm 100 ngày quen nhau của cô và Lục Cửu, thời gian hơn ba tháng giống như một giấc mơ, đảo điên quỹ đa͙σ cuộc sống trước đây của cô.
Lâm Ngải rất coi trọng ngày kỷ niệm này, nhớ rõ như ngày sinh nhật của mình luôn, đến lúc đó sẽ tặng hắn một món quà nhỏ bày tỏ tâm ý, chuẩn bị cả ngày ở bên người mình thích.
Lâm Ngải lên mạng sưu tầm những nhà hàng thích hợp cho các cặp tình nhân, chọn một nhà hàng rồi lập tức gọi điện thoại đặt chỗ.
Đã là ngày kỷ niệm sao có thể không có quà, nhưng Lâm Ngải muốn tặng Lục Cửu một món quà đặc biệt nhất, tốt nhất là khiến hắn nhớ cả đời.
Lâm Ngải úp tay xuống mặt bàn, vẻ mặt buồn bực, đáng tiếc gần nhất vận khí của cô không tốt, bà mụ cũng không chiếu cố. Nếu thật sự trúng thưởng, cô có thể báo cáo trước mặt Lục Cửu rồi, sau đó hai tay sẽ chống nạnh nói: "Trong bụng có con của anh, anh muốn vứt bỏ em thì đúng là bội tình bạc nghĩa, một thi hai mạng"
Trong đầu Lâm Ngải lại bổ sung thêm một chút, thậm chí cô có thể tưởng tượng ra khi cô nói những lời này, Lục Cửu sẽ nhíu mày. Nghĩ như vậy, Lâm Ngải lại nở nụ cười si ngốc.
"Oa, Lâm đại mỹ nhân của chúng ta có chuyện tốt gì vậy, cười tít cả mắt"
Lâm Ngải ngượng ngùng lắc tay, lại tiếp tục tìm kiếm những món quà đặc biệt.
Đang lướt web, hai mắt Lâm Ngải đột nhiên sáng ngời, trong lòng lập tức có quyết định.
...
Để đề phòng lại bị leo cây, Lâm Ngải hẹn Lục Cửu trước, nhưng cô không nói là có chuyện gì, chỉ nói muốn ra ngoài hẹn hò.
Hôm đó, vì trong bang không còn việc gì cần xử lý, hai người hẹn gặp nhau lúc ba giờ dưới lầu.
"Anh nhớ phải đến."
Lâm Ngải giữ chặt tay hắn: "Nếu hôm nay anh dám cho em leo cây, anh nhất định phải chết!" Ngữ khí của cô hơi hung tợn, nhưng vì đôi mắt to ngập nước của cô mà chằng có chút sức uy hiếp nào.
Lục Cửu cười nhạo, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. "Biết rồi, sợ em luôn."
Lục Cửu đi rồi, Lâm Ngải thu dọn phòng ốc rồi cũng ra ngoài.
Cô đánh xe đến vùng phụ cận, dừng lại trước một cửa hàng được trang trí cổ kính, đẩy cửa ra, vén rèm cửa thêu hoa văn phức tạp lên, lọt vào tầm mắt là ảnh chụp của những người từng xăm hình ở đây.
Đúng vậy, Lâm Ngải chuẩn bị xăm hình!
"Xin chào, cô cần gì ạ?"
"Tôi đã hẹn trước rồi."
"Vâng, mời cô đi bên này"
Lâm Ngải được dẫn đến một gian phòng, trong phòng có một cái giường nhìn có vẻ rất thoải mái, quanh giường xếp các dụng cụ cùng thuốc màu, còn có rất nhiều cây xanh, trông cũng không tệ lắm.
"Cô định xăm hình này? Không thể hối hận nha." Cô nhân viên trẻ trung xinh đẹp cất lời, giọng nói rất dễ nghe.
"Vâng, có đau không?" Lâm Ngải hơi sợ.
"Nếu tôi nói không đau thì nhất định là lừa cô, sẽ hơi đau, nhưng trong phạm vi có thể chịu được." Mỹ nữ có gương mặt trẻ con vừa chuẩn bị vừa giải thích với Lâm Ngải.
Lâm Ngải gật gật đầu 【 Quên đi quên đi, đã đến đây rồi, chịu đau một chút là xong nhanh thôi /(ㄒoㄒ)/~~】
Tốc độ tay của cô gái rất nhanh, mất mấy tiếng là xong. "Thế nào, tôi không lừa cô chứ, không đau lắm phải không"
"Đúng thế, chỉ hơi ngứa thôi"
Cô ấy dặn dò những điều cần chú ý một lúc nữa, rồi Lâm Ngải vui vẻ chào tạm biệt về nhà chuẩn bị cho ngay kỷ niệm.
Thay một bộ váy hoa, tóc cao để lộ cần cổ mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú trang điểm thật nhẹ nhàng. Lâm Ngải nhìn ŧıểυ mỹ nhân linh lung trong gương rất là vừa lòng.
Chỉ chốc lát sau, dưới lầu truyền đến tiếng xe, Lâm Ngải nhìn xuống, quả nhiên là Lục Cửu đã về.
Cô đi giày cao gót chạy xuống lầu.
"Hôm nay là ngày mấy?"
"Không nói cho anh biết" Lâm Ngải thắt dây an toàn, cao ngạo sai Lục Cửu lái xe.
Xe nhanh chóng tới nơi, là một nhà hàng mới mở.
Xuống xe, bồi bàn đưa hai người tới căn phòng Lâm Ngải đã hẹn trước.
Căn phòng được trang hoàng theo kiểu mới, dưới bàn ăn là một khoảng trống khá sâu, bên dưới đặt những miếng bọt biển mềm mại, lúc giẫm chân xuống rất thoải mái.
Hai người ngồi xuống, gọi đồ ăn, bồi bàn ghi lại xong rồi cũng ra ngoài.
"Còn không định nói?"
"Không nói!"
Lục Cửu nhún nhún vai, tính của Lâm Ngải chẳng giấu được chuyện gì lâu, hắn hoàn toàn không lo lắng.
Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, những món ăn ngon mắt được bày trong những cái đĩa tinh xảo, hai người cũng không gì thêm, hưởng thụ mỹ vị trước mặt.
Cơm no rượu say, Lâm Ngải bắt đầu đứng ngồi không yên.
Dưới bàn ăn, đôi chân trần trắng nõn của Lâm trêu chọc trên đùi Lục Cửu.
Lục Cửu bất động, dù người đẹp có trêu trọc nhưng vẫn không loạn. Lâm Ngải mỉm cười xoay người, nhét một miếng vải gấp thành hình bông hoa vào tay Lục Cửu.
Lục Cửu mở ra, là một chiếc qυầи ɭóŧ chữ "T" khiêu gợi. Đôi mắt ưng của Lục Cửu quét về phía Lâm Ngải, nhưng người nào đó trưng ra vẻ mặt vô tội, không hiểu gì.
Lục Cửu mặt không biến sắc bỏ chiếc quần chữ "T" vào túi áo.
“Ngon miệng không?”
"Ừ hừ"
Kết thúc, hai người đi thang máy xuống hầm để xe.
Trong thang máy có không ít người, Lục Cửu kéo Lâm Ngải vào trong góc, nhớ tới chuyện xấu ŧıểυ yêu tinh làm trong nhà hàng, Lục Cửu lại muốn trêu cô.
Hắn giả vờ ngồi xổm xuống đi lại giày, bàn tay to dọc theo cẳng chân bóng loáng của Lâm Ngải hướng lên trên trêu chọc. Lâm Ngải mở to mắt không thể tin được nhìn hắn, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, vừa như chống đỡ vừa như nghênh đón.
Lục Cửu lớn mật muốn với tay vào trong qυầи ɭóŧ của Lâm Ngải, không có miếng vải nhỏ bao bọc, bờ mông đầy đặn nằm trong bàn tay to của hắn. Ngón tay tho to đè ép mông của cô, kỹ xảo xoa nắn điêu luyện khiến Lâm Ngải xụi lơ.
"ŧıểυ thư, cô không khỏe sao?"
"Tôi... Ngô!"
Vừa vặn lúc này thang máy dừng lại. "Xin lỗi, vợ tôi không khỏe, xin nhường một chút"
Người trong thang máy tự động tránh ra, Lục Cửu ôm Lâm Ngải đi xuống cầu thang thoát hiểm.
Lâm Ngải ngửa đầu thừa nhận nụ hôn điên cuồng của hắn. "Này, Cửu gia không định làm ở chỗ này chứ."
Lục Cửu kéo cô lại gần, mυ"ŧ gáy cô: "Ai kêu em quyến rũ anh!"