Hôm sau, Lý Vinh xin một kỳ nghỉ dài hạn, mỹ danh là chăm sóc vợ con.
Lục Cửu chẳng thèm nể mặt: "Hừ, nghĩ hay thật, Vũ Nhu còn chưa đồng ý nữa là."
"Chỉ là chuyện sớm muộn thôi, Cửu gia à, anh không biết đâu, ŧıểυ bảo bảo thật sự rất đáng yêu, mỗi ngày em đều nhìn không biết chán." Giọng nói đáng đánh đòn của Lý Vinh truyền đến: "Em nói này Cửu gia, khi nào thì anh định để chị dâu sinh con."
"Cậu thích ăn đòn à, nhanh cút đi." Lục Cửu không khách khí ngắt điện thoại.
Đuổi Lý Vinh xong, Lục Cửu châm điếu thuốc, gần đây Lâm Ngải không có chuyện gì làm là chạy đến chỗ Vũ Nhu, còn mua một đống đồ trẻ con, về nhà còn nhắc tới cục cưng đáng yêu thế nào. Hắn có thể nhìn ra cô thích trẻ con đến mức nào, không bằng sinh một đứa? Lục Cửu vừa nghĩ vậy, lại nhả ra một ngụm khói, nhìn ảnh chụp chung của hắn và mẹ trên bàn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
...
Lâm Ngải lại bắt đầu đi làm ở một công ty quảng cáo.
Một ngày, Lục Cửu nhàn rỗi đến vô sự chuẩn bị đi đón ŧıểυ tình nhân của hắn tan tầm, cũng chạy theo mốt “ngạc nhiên đến sung sướиɠ” mà người trẻ tuổi đều thích, nhưng lại vô tình thấy được cảnh mà hắn không thể tưởng tượng nổi.
"Được rồi, hôm nay làm đến đây thôi, mọi người vất vả rồi." đa͙σ diễn ra lệnh một tiếng, toàn thể nhân viên hoan hô giải tán.
Lâm Ngải thu thập laptop chuẩn bị về nhà, thì có một đồng nghiệp vội vã chạy tới nói có một người mẫu nam ngất xỉu trong phòng thay đồ.
"Tôi qua ngay." Dù sao cũng là quảng cáo do mình phụ trách, Lâm Ngải đành phải đến phòng thay quần áo.
"Có ai không?" Lâm Ngải nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có ai té xỉu, tưởng là có người đã giải quyết, cô định rời đi, ai ngờ, đột nhiên bị ai đó kéo lại áp mạnh lên tường.
"Á" Lâm Ngải đau đến mức kêu to.
Vừa vặn Lục Cửu đi ngang qua phòng thay đồ, nghe thấy tiếng của ŧıểυ tình nhân, hắn đang định xuất hiện thì hành động tiếp theo của Lâm Ngải lại khiến hắn dừng bước.
"Em vừa vặn là mẫu người tôi thích, có hứng thú bên nhau một đêm không?" Người mẫu nam nói xong, thân dưới chỉ mặc mỗi cái qυầи ɭóŧ nhỏ xíu như vô tình chạm vào Lâm Ngải.
"Thích tôi sao, muốn lên giường với tôi?" Lâm Ngải cười quyến rũ vuốt ve khuôn mặt anh ta.
"Đúng vậy, công phu trên giường của tôi rất tốt, muốn thử không?"
"Tôi... A!" Người mẫu đó đột nhiên kêu lên đau đớn, gập người xuống ôm dưới thân, biểu tình thống khổ.
Lâm Ngải cầm túi đập vào người anh ta, bộ dạng hung hãn giương nanh múa vuốt: "Trong nhà lão nương cũng có đàn ông, muốn lên giường với tôi, nằm mơ đi."
Ai ngờ Lâm Ngải vừa ra cửa đã bị Lục Cửu ôm gọn vào lòng.
"Sao anh đến đây?" Lâm Ngải cười vui vẻ, lại hơi khẩn trương: "Vừa rồi anh trông thấy hết à? Em và tên kia thật sự không có gì."
"Hừ, chúng ta về nhà đi." Lục Cửu ghé sát vào tai cô trêu chọc: "Anh muốn ăn thịt em."
"Được"
Lên xe, Lâm Ngải vẫn vụng trộm nhìn Lục Cửu.
"Nhìn cái gì?"
"Anh thật sự không tức giận?" Lâm Ngải thấy hơi kỳ lạ, dù sao anh già này cũng là bình dấm chua tiềm ẩn mà.
Lục Cửu mím môi không nói chuyện, tiếp tục lái xe, lúc đến một nơi vắng vẻ thì dừng xe, tắt máy.
Chỉ một thoáng, chiếc xe biến mất trong bóng đêm.
Đêm hè gió nhẹ, xuyên qua cửa kính xe táp vào mặt, giống như mang theo những lưu luyến ái muội. Nhiệt độ trong xe lên cao, Lâm Ngải thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình và tiếng thở trầm thấp của Lục Cửu.
Chuyện kế tiếp xảy ra rất tự nhiên.
Môi của hai người dính chặt lấy nhau, Lâm Ngải ngửa mặt thừa nhận nụ hôn như mưa rền gió dữ của Lục Cửu, bàn tay mềm mại phiêu du trên tấm lưng rộng lớn của hắn.
Lục Cửu cởi bỏ dây an toàn của hai người, dùng một tay bế Lâm Ngải ngồi lên đùi mình, vẫn tiếp tục nụ hôn cuồng dại.
Hai tay cũng không rảnh rỗi lướt xuống áo Lâm Ngải, một tiếng “roạt” vang lên, cái áo T-shirt của cô rách toạc, bàn tay to linh hoạt tiến vào trong nội y của cô, ôm lấy bộ ngực đầy đặn, xoa nắn lôi kéo.
"Ưm ~" Lâm Ngải phát ra một tiếng rêи ɾỉ tê dại, sâu trong cơ thể cô cùng trống rỗng, muốn được lấp đầy, được thỏa mãn.
"Lục Cửu... A... Tiến vào ~ "
"Không vội" Rồi sau đó, Lục Cửu không nhanh không chậm xé nội y của cô, để bầu ngực đầy lộ ra trọn vẹn trước mắt hắn.
đầu v* nhỏ xinh đã nhếch lên, sưng đỏ.
Lục Cửu ép người cô lại gần hơn, há mồm mυ"ŧ lấy núm vυ", đầu lưỡi thô to trêu chọc nụ hoa mẫn cảm, thỉnh thoảng còn dùng răng lôi kéo, bên ngực còn lại thì được tay hắn âu yếm.
"A a... Không... Lục Cửu... Chịu không nổi... Ưm ~" Không có được thỏa mãn, Lâm Ngải ủy khuất hờn giỗi.
Lần này Lục Cửu không đùa cô nữa, dù sao hắn nhịn cũng rất vất vả.
Kéo váy của Lâm Ngải lên tận eo, cởi chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ của cô ra, Lục Cửu kéo khóa quần xuống, lấy ra cự long hung mãnh. Hắn hơi nâng mông Lâm Ngải lên, để tính khí thô cứng trước cửa huyệt ẩm ướt, lưng ưỡn thẳng đi sâu vào.
"Nha a... Thật lớn... Sâu quá" ŧıểυ huyệt trống trải đột nhiên được lấp đầy, Lâm Ngải không tự chủ được kêu lên yêu kiều "Ân ~ a ~ "
Có lẽ vì đang trong hoàn cảnh dễ bị người phát hiện, Lâm Ngải càng thêm mẫn cảm càng thêm phóng đãng, cái eo nhỏ lắc lư theo tần suất của Lục Cửu, cô cúi đầu hôn lên môi hắn.
"Nha... Ân a... Chậm... A... Quá nhanh... Không..." Lâm Ngải bị ép buộc đến mức chẳng còn sức lực, nhưng nhờ bàn tay to của hắn nâng eo mà miễn cưỡng giữ được thăng bằng.
"Thích như vậy, thích làm ở bên ngoài, hả?" Lục Cửu đỏ mắt, bàn tay to đánh nhẹ lên mông Lâm Ngải, cảm giác được cái miệng nhỏ đó mυ"ŧ càng chặt chẽ, làm hắn cũng phải tăng tốc độ, tấn công hung mãnh hơn.
"Nha a... Nóng quá..." Rốt cuộc thể lực của Lâm Ngải cũng không chống đỡ nổi nữa, cô xụi lơ trong lòng Lục Cửu.
Thỏa mãn rồi, Lục Cửu đặt Lâm Ngải đã mê man sang ghế bên cạnh. qυầи ɭóŧ và áo T-shirt đều không thể mặc được nữa, Lục Cửu dùng áo khoác của mình phủ lên người cô. Nghĩ đến lúc nãy hắn hận không thể giết chết tên đàn ông có ý đồ dâm loạn với Lâm Ngải kia, hắn thừa nhận, hắn đang ghen!
Nhưng, hắn lại thấy kinh ngạc với phản ứng của Lâm Ngải.
Ánh mắt hắn lướt dọc từ khuôn mặt điềm tĩnh ngủ say đến cái bụng bằng phẳng của cô. Có lẽ, hắn đang chờ mong một sinh mệnh bé nhỏ.