Hai người quấn lấy nhau đến gần giữa trưa mới rời giường, Lâm Ngải giẫm lên đống quần áo rơi lộn xộn trên đất, tùy tiện nhặt lấy cái áo lót của Lục Cửu bọc vào người rồi bước vào phòng tắm.
Lục Cửu với tay lấy chiếc điện thoại di động đã tự tắt nguồn từ lúc nào, cắm sạc pin mà khách sạn chuẩn bị. Điện thoại vừa khởi động, Lý Vinh đã gọi đến.
"Alô" Lục Cửu vừa nghe điện thoại, vừa lấy một điếu thuốc ra châm, cứ để thân trần như vậy tựa vào giường.
"Lão đại, rốt cục anh cũng chịu nhận điện thoại." Tiếng hét của Lý Vinh truyền tới.
"Tối hôm qua di động hết pin, có chuyện gì?"
"A, em không sao, tối hôm qua lão đại ở cùng với Lâm ŧıểυ thư?"
"Ừ"
"Oa, em đã nghe nói tối hôm qua lão đại làm anh hùng cứu mỹ nhân." "Còn nữa, em đã giúp lão đại thu thập cái tên Hàn Dương ra vẻ đa͙σ mạo kia rồi, hắn ta nói bỏ thuốc vào trong cốc nước của Lâm ŧıểυ thư."
"Tôi biết rồi."
"Nga nga, chẳng lẽ lão đại tự mình nghiệm chứng, cả đêm sao, lợi hại nha, lão đại..."
"Tối nay tôi sẽ trở về" Lục Cửu nghĩ nghĩ: "Còn nữa, lần sau gặp phải gọi là “Chị dâu" Sau đó hắn liền cúp máy.
Lục Cửu cười đến gần, "Còn không phải là ŧıểυ lẳng lơ quấn mỗi cái khăn tắm lượn qua lượn lại trước mặt anh sao." Bàn tay to ma sát khiêu khích cái khe sâu hút trước ngực cô.
Lâm Ngải chụp lấy tay hắn. "Hừ, chú già à, người ta cho, chú còn không cần còn gì."
"Ai u, đây là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú đi." Lục Cửu kéo cô vào trong lòng, ngón tay quen thuộc tìm được cái động nhỏ sau đó cắm vào, "Không phải là vì ŧıểυ dâm nhi em sao, làm đến mức ŧıểυ huyệt sưng lên hết cả rồi."
"Nha!"
"Nằm úp sấp lên giường đi."
Lâm Ngải quay đầu cho hắn một nụ cười không thể miêu tả, quả nhiên nghe lời nằm úp sấp lên giường, còn hiểu ý kéo khăn tắm ra, mông nhếch lên cao cao.
Lục Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, mở ngăn kéo ra, lấy tuýp thuốc mỡ tiêu sưng mà khách sạn chuẩn bị, cái này là hắn phát hiện ra lúc tìm sạc điện thoại.
Lâm Ngải đợi một lát cũng không thấy cây gậy thân quen đâu, đang muốn đứng dậy thì đột nhiên cảm thấy ŧıểυ huyệt mát lạnh.
"Ân ~ "
"ŧıểυ rối loạn, bôi thuốc mỡ mà cũng kêu da^ʍ đãиɠ như vậy sao." Lục Cửu kiên nhẫn bôi thuốc mỡ vào sâu bên trong ŧıểυ huyệt sưng đỏ của Lâm Ngải.
"Được rồi, mặc quần áo vào, anh đi tắm." Lục Cửu vỗ vỗ mông cô, đi vào tắm rửa.
Lâm Ngải xoay người, chép miệng, hai tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, than thở "Bị ăn chặt mất rồi, hừ, chú già này." Cô lại lăn trên giường hai vòng mới chịu bò xuống nhặt quần áo rơi lung tung trên đất.
Nhìn bộ quần áo nhăn nhúm trong tay, Lâm Ngải phát sầu, thế này còn mặc sao được nữa.
"Làm sao vậy?"
"Quần áo nhăn hết rồi, mặc... Uy, sao anh lại không mặc gì thế?" Lâm Ngải che mắt, cười khẽ.
"Anh quên mất có chú cún con da^ʍ đãиɠ ở đây." Lục Cửu xoay qua hôn lên môi cô.
"Uy uy uy, đừng chọc lung tung."
"Em đang nói tiếng gì vậy." Lục Cửu buông cô ra, xoay người lại nhặt quần áo mặc vào.
Lâm Ngải chống tay vẻ mặt mê muội nhìn cơ bắp rắn chắc và dáng người cân đối của hắn.
"Em có một công việc rất thích hợp với anh, có muốn nghe thử chút không?"
"Cái gì?" ŧıểυ dã miêu này sao đột nhiên nói vậy.
"Ừm, anh không làm bang chủ nữa, chuyển sang làm người mẫu cũng không tệ, người mẫu nội y." Lâm Ngải ngắm thứ đang nổi lên dưới thân hắn, chẹp chẹp miệng: "Cũng không cần độn thêm đâu."
"Nga? Trông bộ dạng em thì có vẻ hiểu rõ quá nhỉ." Lục Cửu tựa tiếu phi tiếu, thong thả bước tới gần.
Lâm Ngải như nhìn thấy mưa rền gió dữ trong mắt hắn, ấp úng: "Cũng... Cũng không rõ lắm..."
"Còn không nói thật?" Ngón tay thô ráp của hắn trêu chọc trên cái đùi nhẵn mịn của cô.
"Được rồi, em nói, công ty em đang tuyển người mẫu nội y nam đến chụp quảng cáo."
"Công ty em bán nội y."
"Ai da"
"Đó chẳng phải là thành toàn cho cún con sao."
"Nào có, người ta chỉ ngắm anh thôi..." Lâm Ngải như đột nhiên nghĩ tới cái gì, mỉm cười nhào vào lòng Lục Cửu, ngẩng đầu nhìn hắn "Không phải Cửu gia ghen chứ?"
Lục Cửu đột nhiên ý thức được mình vừa mới ghen, nháy mắt cảm thấy xấu hổ.
Lâm Ngải cực kỳ cao hứng, nâng mặt hắn lên hôn một cái, "Yên tâm, người ta chỉ thích nhìn anh, chỉ thích bị anh làm thôi."
"Cún con da^ʍ đãиɠ này chỉ có thể là của anh!" Lục Cửu bắt lấy cằm cô, giọng điệu có chút bá đa͙σ.
"Vâng vâng vâng"
...
Ngồi trên xe, hai người về nhà Lâm Ngải một chuyến.
Lục Cửu nhìn khung cảnh quen thuộc trước mắt, ánh mắt lơ đãng quét đến nửa bao thuốc còn lại trên bàn trà.
"Anh ngồi đi, em đi thay quần áo."
Lâm Ngải vào phòng ngủ, thay xong quần áo, kéo ngăn tủ đầu giường, bên trong có một hộp thuốc tránh thai, suy đi nghĩ lại, cô vẫn đóng ngăn kéo lại.
Không thể phủ nhận, cô chờ mong một đứa trẻ có huyết mạch của Lục Cửu.
Lâm Ngải bước ra, Lục Cửu thấy cô đã thay đồ xong, bèn nói: "Em..." Còn chưa đợi hắn nói xong, Lâm Ngải lập tức lên tiếng "Em cũng phải đi!"
"..."
"Anh đồng ý với em rồi, chẳng lẽ bây giờ lại muốn đổi ý?!"
"Không phải, chỉ là anh đói bụng, em không nấu cơm sao?"
"... Chờ chút." Lâm Ngải nhận lệnh, đi vào bếp làm cơm trưa cho người đàn ông của mình.