Du Tiệm Ly mở mắt ra và nghe thấy tiếng quét dọn, hắn tỉnh dậy rồi mau chóng mặc áo ngoài, sau đó mở cửa phòng.
Định lên tiếng ngăn lại nhưng lại thấy trong sân có một cô gái lạ, bèn sững người lại rồi lùi vào đóng cửa lại.
Hành động này khiến cô gái đang quét dọn trong sân cũng ngạc nhiên, sau đó chủ động chào Du Tiệm Ly: "Nô tì là người của Quốc Công phủ đưa đến, tên là Vũ Sàn, từ nay sẽ ở lại đây hầu hạ."
Du Tiệm Ly lúc này mới hoàn hồn, chỉnh trang lại áo quần rồi mở cửa ra lần nữa, hỏi: "Cô đến từ lúc nào?"
"Sáng nay mới đến, tiểu công tử còn gửi cho ngài một bức thư." Vũ Sàn trả lời xong, lại bổ sung thêm: “Ta đến cùng với Vũ Lam, lúc này cô ấy đang cho ngựa ăn."
"Ồ..."
Du Tiệm Ly vừa tỉnh dậy nghe thấy tiếng quét dọn trong sân, cứ tưởng em gái mình lại dậy sớm dọn dẹp một mình.
Hắn không muốn em gái làm những việc này một mình, đã dặn đi dặn lại rằng hắn gần đây đã nghỉ ngơi, có thể giúp đỡ.
Nhưng em gái luôn nghĩ rằng hắn yếu, cha thì bận rộn nên bình thường cô chỉ nhờ Du Tiệm Linh giúp một tay mà thôi.
Không ngờ Kỷ Nghiễn Bạch lại hành động nhanh gọn như vậy, đã cử hai tỳ nữ đến ngay, còn đưa thẳng đến nhà.
Hắn nhìn Vũ Sàn thấy cô tuổi cũng không lớn, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt tròn trĩnh, trông khá đáng yêu.
áo quần cô mặc cũng là màu đơn giản, không phải loại thường thấy trong Quốc Công phủ, có lẽ là được chuẩn bị riêng cho họ trước khi đến.
Du Tiệm Ly bước ra, đến gần cô, nói: "Ta không thường xuyên ở nhà, cô cứ nghe theo sự sắp xếp của muội muội ta, ở nhà chúng ta đều nghe theo cô ấy."
"Dạ."
"Ngày thường các cô cũng hầu hạ cô ấy là chính, còn đệ đệ ta thì chăm sóc sơ thôi, chỉ cần không để nó bị lạc hoặc chết đói là được."
"..." Vũ Sàn không trả lời ngay, dường như ít gặp ai không quan tâm đến em trai như vậy nhưng rất nhanh sau đó gật đầu: “Dạ."
"Cô nói lại cho Vũ Lam biết, ta đi xem thư."
Vũ Sàn cung kính đưa thư cho Du Tiệm Ly.
Du Tiệm Ly vừa mở thư ra xem bèn gấp lại, quay vào phòng rồi mở thư ra xem lần nữa, sau đó thở dài.
Bức thư gấp đôi, một mặt chỉ có một chữ to viết: "Qua đây."
Hắn vội vàng gấp thư lại mau chóng cũng là vì sợ Vũ Sàn nhìn thấy chữ to này.
Du Tiệm Ly quay vào phòng, tìm áo quần của mình nhưng dường như không có chiếc áo nào đủ ấm, đành phải mặc thêm một lớp áo rồi khoác thêm áo choàng.
Hắn có thân hình mảnh mai, dù mặc thêm một lớp áo cũng không cảm thấy cồng kềnh.
Hắn còn đang do dự thì nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó là giọng của Vũ Sàn: "Công tử, nô tì đã chuẩn bị nước nóng để rửa mặt, lò sưởi tay cũng vừa đủ ấm, bây giờ có cần chuẩn bị ngựa không? Công tử có muốn dùng bữa sáng rồi mới ra ngoài không?"
Quả nhiên là người được huấn luyện từ Quốc Công phủ, nhận thấy hắn sắp ra ngoài, không cần phải nhắc nhở mà đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn vội đáp: "Đặt ở ngoài cửa là được, khoảng nửa canh giờ nữa ta sẽ ra ngoài, nấu cho ta chút cháo trắng là đủ."
"Dạ."
Du Tiệm Ly mở cửa, mang nước nóng vào rồi lại suy nghĩ, liệu cuộc sống của gia đình họ có quá đạm bạc không?
Họ đến đây, chỉ có thể ở trong phòng nhỏ của Du Tri Uẩn trong tiểu viện, môi trường này có khiến họ cảm thấy bị tủi thân không?
Suy nghĩ lộn xộn một lúc, hắn đã rửa mặt xong, thay quần áo chỉnh tề, bữa sáng cũng đã được mang vào.
Không chỉ có cháo trắng mà còn có thêm hai món ăn nhỏ.
Sau khi đồ ăn được mang vào, họ lại lặng lẽ rút lui, không hỏi han gì thêm.
Khi hắn ăn xong, bước ra cửa thì cuối cùng cũng thấy Vũ Lam.
Vũ Lam cũng khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, da ngăm đen, trông có vẻ cứng cỏi.
Vũ Lam đã chuẩn bị xong xe ngựa, thay đồ gọn gàng, đội mũ trùm, rõ ràng là sẵn sàng để đích thân giúp hắn lái xe.
Xe ngựa và con ngựa già là do Du Tĩnh Hà mua khi ở quê, ngựa được Hoàng Khải sau đó mang đến, nuôi ở ngay cổng.
Xe ngựa đã được Du Tĩnh Hà sửa chữa lại, gần đây hắn còn trang trí thêm một số chi tiết tinh xảo khi rảnh rỗi, trông khá chỉnh chu.
Chỉ có điều, con ngựa vẫn hơi gầy yếu và nhà họ vẫn chưa có phu xe.
“Ngươi biết lái xe sao?" Du Tiệm Ly có hơi bất ngờ.
Vũ Lam trả lời với giọng đầy tự tin: "Dạ! Sau này đi chợ mua sắm, nô tì cũng có thể đi."
Cuối cùng, Du Tiệm Ly vẫn lên xe ngựa, nói: "Vất vả cho ngươi rồi."
"Nô tì phải làm mà."
Xe ngựa lướt qua khu chợ đông đúc một cách êm ái, Du Tiệm Ly đến trước cổng Quốc Công phủ.
Vũ Lam buộc ngựa lại, giúp Du Tiệm Ly vén màn xe và đặt xuống một chiếc ghế đẩu.
Sau khi Du Tiệm Ly xuống xe, hắn nói: “Ngươi có thể về trước, Kỷ Nghiễn Bạch sẽ cử người đưa ta về."
"Dạ." Vũ Lam lại lên xe ngựa và lái xe rời đi.
Du Tiệm Ly đến cổng Quốc Công phủ, định lấy thiệp ra cho lính canh xem.
Hắn vừa định lấy thiệp thì lính canh đã cúi chào một cách cung kính: "Mời Du công tử vào."
"Tiểu tướng quân đã dặn các người rồi sao?"
"Dạ, tất cả chúng ta đều biết ngài, từ nay ngài là khách quý của Quốc Công phủ, không cần báo trước, có thể vào thẳng."
"Ồ, tốt quá." Du Tiệm Ly nghe xong cảm thấy rất vui.
Không cần lấy ra cái thiệp có phần xấu hổ đó, Du Tiệm Ly thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thu tay vào trong áo choàng, ôm lò sưởi tay, tiếp tục đi vào bên trong.
Khả năng định vị không gian của hắn rất tốt, mới đến đây một lần đã nhớ hết các lối đi, không cần ai dẫn đường, hắn cũng có thể tự mình tìm đến viện của Kỷ Nghiễn Bạch.
Khi hắn đi vào, Đàm Hồi đang hắt hơi trong sân.
Thấy Du Tiệm Ly đến, hắn lại lo lắng: "Du công tử đã đến rồi, mà cái lò hương vẫn chưa sửa xong sao?!"
"Sắp làm xong ngay đây!" Người trả lời là một thiếu niên trông giống như vệ sĩ, đang lúng túng đổ thứ gì đó vào lò hương nhưng càng vội vàng thì càng lúng túng, khói bốc lên mù mịt khiến Đàm Hồi lập tức đuổi hắn ra ngoài.
Thấy lò hương quá ngột ngạt, Đàm Hồi đành phải ra lệnh cho người ta khiêng ra ngoài.
Làm xong rồi, hắn mới giải thích với Du Tiệm Ly: "Chỗ của công tử nhà chúng ta không hay có khách đến, lần trước trong tiệc sinh nhật, ngài có tiện miệng nói mùi hương này khá dễ chịu, công tử nhà chúng ta mới định sắp xếp một cái lò hương.
"Nhưng lần trước cái lò hương là do nhị thiếu phu nhân chuẩn bị, người trong viện chúng ta không ai biết dùng, hương liệu đã lấy ra nhưng không biết xử lý thế nào, lại làm người ta khó chịu."
Thấy cảnh hỗn loạn trong sân, Du Tiệm Ly bật cười: "Làm mấy trò hoa mỹ này làm gì, ta đâu phải người ngoài."
"Haiz, chẳng phải chúng ta nghĩ ngài là người đọc sách, thích mấy thứ tao nhã sao?"
"Không cần phiền phức thế." Khi Du Tiệm Ly bước vào trong, hắn hỏi: “Kỷ Nghiễn Bạch hôm nay tìm ta có việc gì?"
"Muốn... muốn ngài xem giúp cái viện này." Suýt nữa thì hắn buột miệng nói là nhớ hắn.
"Ồ, may quá ta có mang theo thước đo."
Khi vào đến phòng trà đón khách, vừa vào cửa Du Tiệm Ly đã thấy Kỷ Nghiễn Bạch đứng bên trong, quay quay cây cung trong tay, ngẩng lên thấy hắn đến, mới hỏi: "Sao đến trễ vậy?"
Du Tiệm Ly khá ngạc nhiên: "Trễ lắm sao?"
Kỷ Nghiễn Bạch nghĩ ngợi một lúc, nhận ra rằng không phải Du Tiệm Ly đến trễ, mà là sau khi viết xong thiệp, hắn đã mong ngóng Du Tiệm Ly đến, đợi một canh giờ rưỡi, Du Tiệm Ly mới tới khiến hắn sốt ruột.
Hắn chỉ đáp qua loa: "Ta tưởng ngươi sẽ đến sớm hơn."
"Vậy lần sau ngươi gửi thiệp trước cho ta một ngày."
Kỷ Nghiễn Bạch không hề do dự từ chối: "Vẫn cứ gửi buổi sáng thôi."
Nếu không, hắn sẽ phải đợi thêm một đêm, lại càng thêm mong ngóng.
"Được thôi." Du Tiệm Ly cũng không để tâm đến lời trách móc của hắn, tự ngồi xuống, đợi một lúc không thấy ai mang trà vào, hắn lại tự mình đứng dậy, tìm ấm trà và tự rót trà cho mình.
Nếu là người khác, Du Tiệm Ly có lẽ sẽ nghĩ ngợi nhiều, cho rằng chủ nhân không mấy chào đón mình nên có phần lạnh nhạt với mình.
Nhưng ở chỗ Kỷ Nghiễn Bạch thì hắn lại hiểu, người phục vụ chu đáo nhất bên cạnh Kỷ Nghiễn Bạch là Đàm Hồi, những người khác đều là vệ sĩ, thậm chí không có một tỳ nữ nào.
Lúc này, Đàm Hồi đang bận rộn đến mức rối như tơ vò, đám vệ sĩ cũng chẳng thể trông mong gì hơn.
Ở chỗ Kỷ Nghiễn Bạch, khách đến ít, khi có tiệc sinh nhật thì còn có người của chị dâu sắp xếp, mọi thứ mới chu đáo hơn nhưng bây giờ lại trở về dáng vẻ đơn sơ như trước.
Du Tiệm Ly đứng trước ấm trà, nhấp một ngụm, mím môi thưởng thức. Trà pha thế này…
Thôi, không sao, có vị trà là tốt rồi.
Hắn quay đầu hỏi Kỷ Nghiễn Bạch: “Ngươi có muốn uống trà không?"
"Ta không thích trà, vốn dĩ đã khó ngủ, uống trà vào lại càng tỉnh táo hơn."
Chủ nhân trong viện này đều không thích uống trà nên cũng không thể trông đợi đám người kia biết pha trà.
Du Tiệm Ly tự cầm ấm trà đến ngồi một bên, nói: "Sau này ta sẽ nấu cho ngươi ít nước súp an thần, ngươi uống nước súp đó thay nước, biết đâu có thể ngủ thêm một chút."
"Chắc vậy."
Du Tiệm Ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Lát nữa ta sẽ đến cửa hàng của Quận chúa Thanh Từ tìm hương an thần, ở đó chắc chắn có loại tốt, ta sẽ mang về cho ngươi một ít, cũng giúp kiểm soát… giấc ngủ của ngươi."
Biết đâu có thể giảm bớt bệnh tình.
Kỷ Nghiễn Bạch nhìn hắn, thấy hắn ở nhà mình mà trông rất tự nhiên, không có hơi e ngại nào, trái lại còn rất quen thuộc khiến tâm trạng vốn bực bội vì chờ đợi của hắn cũng dịu xuống không ít.
Sau đó, hắn nói về chuyện trước đây: "Hiện giờ Kiều Hạnh đang làm nha hoàn ở ngoại viện, đại tẩu đổi tên cô ấy thành Vũ Đình. Cô ấy từ khi đến đây nhận ra mình đã an toàn, làm việc rất chăm chỉ, chắc là sợ chúng ta đuổi đi nên cũng rất cẩn thận. Đại tẩu đã phái người theo dõi cô ấy, hiện tại không thấy có gì bất thường, trái lại còn rất đảm đang."
"Vũ Đình? Tên cũng hay, giống như mấy người được gửi đến chỗ ta đều có chữ "Vũ"."
"Ừ, đại tẩu cũng nói vậy. Bà nghe chuyện về Vũ Đình rồi nghĩ, có lẽ một ngày nào đó cô ấy sẽ đến chỗ ngươi nên đã đặt cái tên này, giữ lại cũng không sao."
"Thiếu phu nhân quả là chu đáo."
Kỷ Nghiễn Bạch đáp lại với giọng trầm thấp rồi nói: "Ta đã giao phó chuyện của Vương đại nhân đó rồi…"
Nghe giọng của hắn, lại nhìn khuôn mặt âm u của Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly đoán được chút ít, hỏi: "Kết quả xử lý không được như ý à?"
"Ừ, chỉ là bắt giữ, tra hỏi năm canh giờ, sau đó thả ra, nộp phạt ba nghìn lượng bạc rồi không truy cứu thêm."
“Hắn đích thân đề nghị mà vẫn chỉ phạt bạc, xem ra người mà ông ta cậy nhờ không phải tầm thường. Ba nghìn lượng đối với người khác có vẻ nhiều nhưng với loại thương gia giàu có này thì chẳng đáng gì."
"Dù sao cũng không thuộc phạm vi quản lý của Binh Bộ…"
Du Tiệm Ly lại nói: "Nếu người khác đề xuất, có lẽ còn không bắt vào."
Du Tiệm Ly lại rót cho mình một tách trà, cúi mắt nhấp một ngụm, nói: "Loại người này chỉ khi hoàn toàn không còn tiền mới biết điều."
“Ngươi có ý gì sao?"
"Nhưng chắc không thể thực hiện ngay được. Loại người này nên chịu báo ứng nên ta cần phải tiếp tục cố gắng."
"Ta sẽ giúp ngươi."
"Cứ làm hết sức mình, dù sao thì trên đời này có quá nhiều điều bất công, chúng ta cũng không thể xử lý hết, chỉ cần không thẹn với lòng là được."
"Ừ."
Du Tiệm Ly nghỉ ngơi một chút rồi nói: "Ta đi xem viện nào."
Kỷ Nghiễn Bạch đứng dậy theo: "Ta đi cùng ngươi."
“Ngươi ở lại phòng luyện chữ đi, hôm nay ta nhìn thấy thiếp của ngươi mà đau cả đầu."
Kỷ Nghiễn Bạch một trăm lần không muốn, hắn tìm Du Tiệm Ly đến đây là để có thể ở bên cạnh hắn lâu hơn.
Du Tiệm Ly ra ngoài đo đạc, còn hắn ở trong phòng luyện chữ, chẳng phải là gọi hắn đến chỉ để uổng công sao?
Ai ngờ Du Tiệm Ly hiếm khi nghiêm giọng: “Ngươi lại muốn lười biếng sao?"
"…" Kỷ Nghiễn Bạch nghe mà bất lực, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Được thôi."
Du Tiệm Ly ôm lò sưởi tay, ra sân chỉ huy Đàm Hồi giúp hắn đo đạc.
Kỷ Nghiễn Bạch trở về phòng sách trống trải của mình, lấy ra bút mực giấy nghiên bắt đầu luyện chữ, trong lòng đầy ấm ức, nhiều lần muốn ném bút đi tìm Du Tiệm Ly.
Bình thường thì không sao, Du Tiệm Ly sẽ ở bên cạnh hắn để luyện chữ cùng hắn.
Giờ Du Tiệm Ly đang ở ngay trong sân, hắn lại không thể ở bên cạnh hắn, trong lòng hắn cảm thấy khó chịu như bị mèo cào.
Lần tới tìm lý do gì để mời Du Tiệm Ly đến đây, cả một đám người đau đầu nghĩ mãi mà không ra.
Nếu chạy đến nhà Du Tiệm Ly, hắn lại phải lo liệu tiếp đón, có khi ngay cả những thứ cơ bản để tiếp khách cũng phải đi mua, e rằng sẽ khiến cuộc sống vốn đã khó khăn của Du Tiệm Ly càng thêm chật vật.
Lúc này, Hoàng Khải mang theo một cái hộp vào thư phòng của hắn, nói: "Tiểu tướng quân, lễ tạ của Lục công tử gửi đến, ngài xem qua đi."
Hoàng Khải thật sự mở ra, bên trên là một lò sưởi tay tinh xảo, hắn tiện tay đặt sang một bên, không mấy quan tâm.
Lớp dưới là chín bình rượu trái cây, là do Lục Hoài Cảnh thấy Kỷ Nghiễn Bạch lần trước thích uống nên dặn người đi mua.
Hoàng Khải cầm một chai lên ngắm nghía, nói: "Lần trước nhìn đã thèm, muốn nếm thử."
Kỷ Nghiễn Bạch ngước mắt nhìn qua một cái, lười quan tâm thêm: "Thèm thì uống."
Hoàng Khải thật không khách sáo, mở ra uống một ngụm, uống xong còn không nhịn được mà than: "Rượu này ngọt lạ, một chai uống được một ngụm thôi, chẳng đủ giải khát."
hắn vừa lẩm bẩm vừa mở thêm một chai nữa uống cạn, lại tiếp tục phàn nàn: “Rượu này chẳng có hơi say nào, thứ này chỉ để lừa trẻ con thôi!”
Khi uống hết chai thứ ba, Hoàng Khải hoàn toàn mất hứng thú với loại rượu trái cây này, vứt chai rỗng sang một bên rồi quay người rời khỏi, sợ rằng nếu ở lại lâu, Du Tiệm Ly sẽ về và bắt hắn luyện chữ cùng.
Kỷ Nghiễn Bạch ngồi tại chỗ luyện chữ, càng luyện càng cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Hắn muốn ở cùng Du Tiệm Ly.
Tất cả đều do lý do tồi tệ của Đàm Hồi khiến Du Tiệm Ly đến đây rồi lại phải đi đo đạc, không có thời gian ở bên hắn!
Khi đang bực bội, Du Tiệm Ly cuối cùng cũng xong việc đo đạc, cầm theo bản danh sách ghi dữ liệu, bước vào thư phòng và hỏi: “Luyện chữ thế nào rồi?”
Kỷ Nghiễn Bạch trong lòng đang khó chịu, trả lời với giọng không mấy thiện cảm: “Không muốn viết.”
Nói xong, hắn đặt bút lông lên gối bút.
Nghe lời của Kỷ Nghiễn Bạch, Du Tiệm Ly có hơi ngạc nhiên, hắn đặt bản danh sách xuống, đi vào và thấy chai rượu trên bàn, cầm lên lắc lắc chai rỗng, hỏi: “Ngươi mua à?”
“Lục Hoài Cảnh gửi tới để tạ lễ.”
Du Tiệm Ly nhìn ba chai rỗng, không khỏi cảm thấy lo lắng.
Kỷ Nghiễn Bạch đã uống ba chai mà hắn không biết, không lạ gì khi thái độ lại như thế này.
May là hôm nay chỉ có trong viện của Kỷ Nghiễn Bạch, chưa có người khác, tình hình vẫn còn có thể kiểm soát được.
Kỷ Nghiễn Bạch say rượu thì làm thế nào?
Thì dỗ dành thôi.
Du Tiệm Ly mang đến một cái ghế, ngồi cạnh Kỷ Nghiễn Bạch, giọng điệu dịu dàng: “Ta cũng là vì tốt cho ngươi! ngươi nhìn xem, bài viết của ngươi hôm nay, chỗ rộng thế này chỉ đủ để viết hai chữ.”
Hắn nói xong, lấy bài viết của Kỷ Nghiễn Bạch ra, để Kỷ Nghiễn Bạch xem chữ của mình.
“Đã có thể đọc được chữ rồi.” Kỷ Nghiễn Bạch biện hộ cho bản thân, hắn không nhận được lời khen từ Du Tiệm Ly, mà chỉ bị chỉ trích.
“Nhưng chữ vẫn còn quá lớn, cũng không đẹp, ngươi là tiểu tướng quân, sao có thể viết chữ như vậy?”
“Ta có thể đợi ngươi đi rồi mới luyện chữ, ngươi đến rồi ta lại phải luyện chữ ở đây…” Kỷ Nghiễn Bạch vẫn còn chút không vui, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.
Thấy Kỷ Nghiễn Bạch hoàn toàn không nghe, Du Tiệm Ly chỉ có thể thay đổi giọng điệu, hỏi: “Bạch Bạch ngoan nhé?”
Nghe thấy Du Tiệm Ly dùng giọng dỗ dành trẻ con gọi “Bạch Bạch”, Kỷ Nghiễn Bạch ngẩn người tại chỗ, thậm chí không thể hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Du Tiệm Ly thấy biểu cảm của hắn không hiểu, chủ động giải thích: “Không phải ngươi bảo ta gọi ngươi là Bạch Bạch sao?”
“Ta…” Kỷ Nghiễn Bạch hít một hơi sâu, lâu sau mới không thở ra được.
Hắn thậm chí nghe thấy một tiếng ong ong, như sóng biển ập đến, như chuông khổng lồ rơi xuống.
Hắn đã từng đưa ra yêu cầu như thế sao?!
Du Tiệm Ly sắp xếp lại các chai rượu rỗng, nói: “Sau này ngươi nên uống ít rượu đi, dù ngươi thích hương vị này cũng nên uống ít thôi, mỗi lần uống rượu xong đều hay cáu kỉnh.”
Hóa ra Du Tiệm Ly hiểu nhầm rằng hắn say rượu…
Hắn nên giải thích với Du Tiệm Ly thế nào về ba chai rượu này là do Hoàng Khải uống đây?
Có lẽ vì biết việc yêu cầu Du Tiệm Ly gọi mình là “Bạch Bạch” quá xấu hổ, Kỷ Nghiễn Bạch thậm chí có phản ứng cứng đờ, khi nói chuyện còn có hơi lắp bắp: “Ta… cáu kỉnh lắm sao?”
“Cũng không phải rất cáu kỉnh, dù sa Bạch Bạch của chúng ta vẫn rất ngoan.” Du Tiệm Ly vừa nói, vừa vỗ đầu Kỷ Nghiễn Bạch.
Hành động thân mật đột ngột này khiến Kỷ Nghiễn Bạch càng khó xử.
Đầu hắn bỗng dưng nổ tung như pháo, tiếng ồn lớn ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn.
Hắn cảm thấy ngực như đang phun trào dung nham, cảm giác nóng rát lan ra toàn thân, gò má và tai đỏ lên nhất.
Du Tiệm Ly thấy gò má của Kỷ Nghiễn Bạch dần đỏ lên, đưa tay chạm vào mặt hắn, hỏi: “Làm sao mà da ngươi lại đỏ thế? Có phải uống nhiều hơn lần trước nên mới thế này không?”
“Ta…” Kỷ Nghiễn Bạch xấu hổ đến mức gần như mất khả năng nói.
“Hôm nay ta bảo ngươi luyện chữ, ngươi rất không vui à?” Du Tiệm Ly tiến lại gần hơn, quan sát kỹ vẻ mặt hắn, có vẻ rất quan tâm.
Kỷ Nghiễn Bạch ngước mắt nhìn hắn, Du Tiệm Ly không hề né tránh, nhìn thẳng vào hắn.
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Kỷ Nghiễn Bạch bắt đầu đập điên cuồng, nhịp tim dữ dội ảnh hưởng đến cơ thể của hắn, các mạch máu ở cổ đều đập loạn xạ.
“Có hơi…” Kỷ Nghiễn Bạch trả lời, mới nhận ra cổ họng mình trở nên khô khan, âm điệu cũng có hơi thay đổi.
Du Tiệm Ly nghĩ rằng tình trạng hiện tại của hắn là vì say rượu, tiếp tục dỗ dành: “Đừng cáu nữa, ta cũng vì tốt cho ngươi mà thôi.”
“Ừ.” Kỷ Nghiễn Bạch không biết phải đối mặt với tình hình hiện tại như thế nào, chỉ có thể trả lời một cách mơ hồ.
Giờ thì nói mình không say rượu có vẻ đã muộn.
Nhưng hắn mau chóng quay đầu đi, không nhìn thẳng vào Du Tiệm Ly, hành động này trong mắt Du Tiệm Ly vẫn như là đang cáu giận.
Du Tiệm Ly chỉ có thể tiếp tục dỗ dành: “Sao còn cáu nữa? Đừng cáu nhé?”
Hắn không có cáu giận!
Liệu có phải say rượu khiến hắn hay cáu kỉnh?
Kỷ Nghiễn Bạch không biết phải làm thế nào, chỉ có thể đẩy Du Tiệm Ly ra: “Ngươi đi trước đi…”
Tình hình hiện tại của hắn rất không ổn. Hắn thậm chí không biết làm thế nào để đối diện với Du Tiệm Ly, đầu óc hoàn toàn không thể suy nghĩ và phương pháp mà hắn nghĩ đến lại là muốn Du Tiệm Ly rời đi.
Du Tiệm Ly rất ngạc nhiên.
“Ngươi còn đuổi ta đi?" hắn nghe thấy câu này có hơi hoảng loạn, bèn đứng dậy, bước đến bên Kỷ Nghiễn Bạch, nâng tay xoay mặt Kỷ Nghiễn Bạch để hắn nhìn thẳng vào mình, tiếp tục dỗ dành: “Đừng giận nữa được không?"
"Ta không... ngươi đi trước đi."
"Nếu ta đi rồi mà ngươi ra ngoài gây rối thì sao? Sau này ta sẽ chú ý đến giọng điệu của mình, được không?"
"Không..." Kỷ Nghiễn Bạch rất muốn giải thích nhưng không biết phải nói thế nào.
Khi hắn đang định đẩy Du Tiệm Ly rời đi, Du Tiệm Ly đột nhiên cúi người xuống, mau chóng chạm vào môi hắn, sau đó hỏi: "Như vậy có tốt hơn chút nào không, Bạch Bạch?"
Kỷ Nghiễn Bạch ngây người nhìn Du Tiệm Ly, hơi thở cũng run rẩy.
Vừa rồi là gì?
Đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao Du Tiệm Ly lại nghĩ rằng như vậy có thể dỗ dành mình?
Trước đây khi hắn say, Du Tiệm Ly cũng dỗ dành mình như vậy sao?
"Chỉ... vậy thôi sao?" Kỷ Nghiễn Bạch muốn hỏi, trước đây chỉ dỗ dành mình như vậy thôi sao?
Du Tiệm Ly lại hiểu lầm ý hắn, suy nghĩ một lúc rồi bước đến, chủ động ngồi lên đùi Kỷ Nghiễn Bạch, hai tay ôm lấy vai hắn, khi chạm mũi vào mũi hắn, nhẹ giọng nói: "Là Bạch Bạch cho phép... không thể nói ta lợi dụng ngươi được."
Sau đó, hắn phủ môi mình lên môi Kỷ Nghiễn Bạch.
Kỷ Nghiễn Bạch chưa bao giờ nghĩ rằng Du Tiệm Ly sẽ chủ động ngồi vào lòng mình.
Cũng không ngờ rằng khi Du Tiệm Ly lại làm những điều như vậy để dỗ dành mình.
Du Tiệm Ly làm một cách thành thạo như thế, rõ ràng không phải lần đầu tiên thân mật với hắn.
Bây giờ mình nên làm gì đây?
Hắn cảm nhận được vị ngọt của Du Tiệm Ly.
Hương thơm của Du Tiệm Ly tràn ngập khắp cánh mũi.
Trong vòng tay hắn là Du Tiệm Ly... quả nhiên mảnh mai và nhẹ nhàng.
Hắn do dự nâng tay, ôm lấy Du Tiệm Ly, không từ chối, thậm chí còn phối hợp.