Du Tiệm Ly từng suy nghĩ về việc có nên vào Binh Bộ hay không.
Trước hết, nếu hắn vào Binh Bộ, Kỷ Nghiễn Bạch dù bị thái tử đối xử tệ bạc nhưng vẫn là người của thái tử.
Nếu hắn vào Binh Bộ, sau này có thể sẽ đối địch với Minh Tri Ngôn, điều mà hắn không muốn xảy ra.
Nhưng khi hắn suy nghĩ kỹ, hắn sợ rằng mình sẽ không sống đến ngày Thất hoàng tử tích lũy đủ quyền lực để lộ rõ tham vọng của mình nên khi Kỷ Nghiễn Bạch và Minh Tri Ngôn đối đầu, có lẽ hắn đã sớm qua đời.
Vì vậy, trước hết, hắn gạt bỏ mối lo này.
Thứ hai, hắn muốn vào Công Bộ vì cha hắn từng làm việc ở đó. Cha hắn làm thợ cả đời, vẽ bản thiết kế suốt đời, muốn chuyển nghề rất khó.
Vì vậy, hắn muốn vào Công Bộ trước rồi tìm cách đưa cha hắn quay lại.
Nhưng với tình hình hiện tại của Công Bộ, hắn bắt đầu cân nhắc về tính khả thi của việc này, có lẽ việc đưa cha trở lại không phải là lựa chọn tốt.
Hoặc là từ bỏ Công Bộ, hoặc là tìm một chỗ dựa vững chắc, để người trong Công Bộ không dám động vào cha hắn.
Hắn vào Binh Bộ và đứng vững, thì dù hắn có qua đời, người trong Binh Bộ cũng sẽ giúp đỡ chăm sóc gia đình hắn.
Cuối cùng, hắn muốn bảo vệ Kỷ Nghiễn Bạch và Lục Hoài Cảnh.
Tình hình của Kỷ Nghiễn Bạch khá khó khăn, hắn chỉ có thể nhờ đến quân sư, vì vậy gia nhập Binh Bộ là thuận tiện nhất.
Hiện tại suy nghĩ của hắn rất đơn giản, trong thời gian còn lại, hắn có thể làm gì thì sẽ cố gắng làm.
Vì vậy, hắn rất coi trọng cuộc gặp này, hắn mang theo bản thiết kế hoa đăng, cũng muốn nói chuyện với quân sư về những chuyện này để quân sư chú ý.
Như Kỷ Nghiễn Bạch đã nói, quân sư là người rất hiền hòa, không có nhiều quy tắc hay gò bó.
Có một số việc không cần phải mất công giải thích, chỉ cần nói đơn giản, ông đã có thể hiểu.
Hai người trò chuyện rất lâu, quân sư cuối cùng cũng bình tĩnh lại nhiều.
Trước khi kết thúc, ông nhắc nhở: "Chắc bây giờ đã đến lúc đấu giá hoa đăng."
"Vâng, đúng vậy."
Quân sư nâng tách trà lên, thổi nhẹ rồi nói: "Vài ngày tới có thể ngươi sẽ gặp chút rắc rối nhưng đừng lo, không có gì quá nghiêm trọng."
"Nếu không có gì nghiêm trọng thì ta yên tâm."
“Ngươi thật sự không để tâm mấy nhỉ." Quân sư cười nhẹ.
"Ta đã trải qua nhiều sóng gió, thêm một chút nữa cũng không đáng kể."
"Như là một phần bù đắp, ta có thể nhắc nhở ngươi một điều, còn tận dụng hay không thì tùy ngươi."
"Ngài nói đi."
"Vài ngày nữa sẽ có mưa, mưa lớn."
Du Tiệm Ly nghe thấy lời nhắc nhở này, im lặng một lúc. Thấy quân sư vẫy tay ra hiệu cho mình có thể rời đi, hắn mới cúi chào rồi rời khỏi.
Lời gợi ý này chỉ đến vậy, hiểu được hay không là tùy vào Du Tiệm Ly.
Cũng không biết đây có phải là một thử thách đối với hắn hay không.
Du Tiệm Ly mang nặng tâm sự bước ra ngoài, vừa thấy Kỷ Nghiễn Bạch và những người khác đang lo lắng chờ đợi, bèn hỏi: “Có cơ hội nào không?”
Du Tiệm Ly lại trả lời một cách mơ hồ: “Kỷ Nghiễn Bạch, sau này ta sẽ làm việc chăm chỉ ở Binh Bộ.”
“Đó là điều tốt... Nhưng ngươi...”
“Số mệnh của ta thực sự không thể thay đổi được nữa. Trong thời gian còn lại, ta sẽ cố gắng chế tạo thêm vũ khí cho các ngươi, thế nào?”
Kỷ Nghiễn Bạch im lặng, mím môi không nói gì.
Trước đây, khi nghe nói Du Tiệm Ly không còn sống được bao lâu, hắn không có phản ứng gì nhiều, luôn nghĩ rằng vẫn còn hy vọng thay đổi tình thế.
Chỉ cần Du Tiệm Ly còn sống, sẽ có cách chữa khỏi cho hắn.
Nhưng khi biết rằng ngay cả quân sư cũng không có cách nào, đôi mắt của hắn chợt trở nên u ám, thậm chí nảy sinh chút cảm giác phẫn nộ.
Hắn dường như muốn vào hỏi thêm một lần nữa nhưng quân sư đã dẫn người rời đi qua một cánh cửa khác, rõ ràng là rất quen thuộc với địa hình nơi này.
Kỷ Nghiễn Bạch chợt thất vọng, chỉ có thể đưa Du Tiệm Ly rời đi.
Cả nhóm cùng nhau xuống lầu, mọi người đều có hơi im lặng.
Không khí u ám lan tỏa khiến cả Đàm Hồi cũng ít nói hẳn, buồn bã đến mức không biết nên an ủi thế nào.
Chỉ biết giữ im lặng.
Chưa đi xa khỏi trà lầu, họ đã gặp phải một vị khách không mời.
Một ông lão với dáng người to lớn, gương mặt vuông vắn tiến lại gần, quan sát Du Tiệm Ly rồi hỏi: “Tiểu tử nhà họ Kỷ, hắn chính là người mà quân sư của các người muốn thu nhận làm đệ tử sao?”
Lúc này, Phùng Quang Tây chạy theo sau: “Sư phụ! Chính là hắn, người mà con nói là yêu nghiệt có thể thay đổi mệnh cách.”
Ông lão nghe xong thì tỏ vẻ như đã đoán trước được, lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta biết mà, chắc chắn có yêu nhân đứng sau chỉ điểm, nếu không thì làm sao có thể thay đổi mệnh cách được, không ngờ lão Diêu giờ lại có khả năng như vậy.”
Phùng Quang Tây nhìn Kỷ Nghiễn Bạch rồi nhìn Du Tiệm Ly, dường như có sư phụ bên cạnh nên lấy lại được tự tin, khoanh tay nói: “Ta đã thắc mắc tại sao các người luôn mang theo hắn, hóa ra là đệ tử bí mật của quân sư. Nói vậy thì bị đệ tử của quân sư làm sợ cũng không phải là mất mặt.”
Kỷ Nghiễn Bạch không phủ nhận, chỉ nhìn Du Tiệm Ly, đột nhiên hỏi: “Các người có biết cách thay đổi mệnh cách không?”
Ông lão nghe xong càng thêm chán ghét: “Đó đều là những phương pháp tà ác, là những việc trái với thiên lý! Ta không thể làm được. Vì một đệ tử mà lão Diêu lại đi xa đến vậy, thật đáng ghê tởm! Nghĩ đến việc trước đây ta còn cho rằng ông ta có đạo hạnh không tồi.”
“Vậy tức là có cách, chỉ là trái với thiên lý thôi?”
“Hơn cả thế!” Ông lão nói xong, tiếp tục mắng: “Vì vậy mà quân sư của các người không phải là người tốt, giả bộ như một người đàng hoàng nhưng lại làm những việc bẩn thỉu sau lưng.”
Kỷ Nghiễn Bạch vốn đang trong tâm trạng chán nản, lúc này cuối cùng cũng có chút khôi phục lại.
Du Tiệm Ly không để ý đến họ, kéo Kỷ Nghiễn Bạch đi về phía hội hoa đăng: “Chúng ta đi thôi.”
Lúc này hắn mới hiểu ra quân sư đã nói về những điều không yên ổn là gì, đó là việc hắn đã giúp Lữ Quân Kỳ thay thế danh hiệu đệ tử, sau đó mọi người sẽ nghĩ hắn là đệ tử của quân sư, như vậy Lữ Quân Kỳ cũng sẽ được an toàn.
Vì quân sư đã nói rằng sau đó không có chuyện gì, Du Tiệm Ly cũng không bận tâm nữa.
*
Khi họ trở về hội hoa đăng, quả nhiên nhìn thấy cảnh đấu giá đèn lồng.
Tại vị trí huyên náo nhất, họ rất dễ dàng tìm thấy Lục Hoài Cảnh và những người khác, quả nhiên ở nơi huyên náo nhất và đẹp nhất, chắc chắn sẽ có hắn.
Họ cùng ngồi xuống, Lục Hoài Cảnh vừa ăn hạt dưa vừa nói với họ: “Vẫn đang đấu giá mấy cái khác, hiện tại chưa có giá nào tốt, đèn lồng của chúng ta có lẽ sẽ là cái cuối cùng.”
Du Tiệm Ly ngồi xuống, lấy ra một chiếc trâm cài đưa cho Lục Hoài Cảnh xem.
Lục Hoài Cảnh ban đầu đang buồn chán, vừa nhìn thấy chiếc trâm bèn ngồi thẳng dậy: “Chà! Ta chưa bao giờ thấy chiếc trâm nào đẹp như vậy! Bông hoa này... là hoa giả được làm ra sao? Ta còn tưởng là hoa thật.”
“Đây là hoa ép, nguyên liệu là lụa ta mua ở chợ.”
“Ta đã thấy nhiều hoa ép rồi nhưng làm được như ngươi thì thật hiếm.”
“Ta có thêm một số ý tưởng của riêng mình nhưng toàn bộ quá trình chế tác vẫn rất đơn giản.”
Hắn để một chiếc trâm trong tay áo là để cho quân sư xem tay nghề của mình.
Tuy nhiên, thứ này khác với vũ khí, vì quân sư đã công nhận khả năng chế tác đèn lồng của hắn nên hắn không lấy ra.
Giờ lấy ra, thấy Lục Hoài Cảnh cũng bị ấn tượng, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lục Hoài Cảnh: “Ngươi có thể giúp ta một việc không?”
Lục Hoài Cảnh vẫn đang ngắm nghía chiếc trâm, nghe mơ hồ hỏi: “Việc gì?”
“Ngươi có thể tìm một lý do, đưa chiếc trâm này cho một người không?”
“Cho ai?” Lục Hoài Cảnh ngạc nhiên: “Hay là muốn ta đưa giùm? ngươi để ý ai rồi à?”
Nói xong Lục Hoài Cảnh bèn đứng dậy: “Ngươi vừa làm gì đấy? Sao tự nhiên lại muốn tặng đồ cho người khác?”
Du Tiệm Ly chỉ có thể kéo tay áo của hắn, để hắn ngồi xuống rồi nói tiếp: “Ngươi đưa cho một người mà ngươi quen, để cô ấy đeo chiếc trâm này trước mặt quận chúa Thanh Từ, nếu bị hỏi, thì nói là do ta làm.”
“Ồ…” Lục Hoài Cảnh ngồi lại, ngắm nhìn chiếc trâm thêm một lần nữa: “Quận chúa Thanh Từ thực sự rất thích những thứ này nhưng muốn dùng một chiếc trâm để tạo mối quan hệ với cô ấy cũng không dễ dàng.”
“Ta biết.”
Lục Hoài Cảnh nhắc nhở xong, thật sự bắt đầu nhìn quanh, muốn xem có người quen nào cũng đến tham dự hội hoa đăng lồng không.
Hắn tìm kiếm một vòng, chẳng bao lâu đã đứng dậy rời đi.
Chưa đầy một khắc sau, Lục Hoài Cảnh đã quay trở lại, rõ ràng chiếc trâm đã được gửi đi. Du Tiệm Ly có hơi lo lắng, ngồi tại chỗ, tay nắm lấy tay áo của mình.
Minh Tri Ngôn ngồi bên cạnh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Ta muốn thử một lần.”
Minh Tri Ngôn hiểu ra, có lẽ chuyện bên phía Du Tiệm Ly đã có hơi manh mối, bèn nói: “Muốn thử thì cứ thử đi.”
Cuộc đấu giá vẫn đang tiếp diễn, những chiếc đèn lồng không mấy nổi bật đa phần đều được người chế tác đưa ra một mức giá vốn, sau đó người tổ chức thêm một chút giá rồi bắt đầu đấu giá, nếu có người thích sẽ tham gia đấu thầu.
Nhiều chiếc đèn lồng sẽ không trải qua nhiều vòng đấu giá, cơ bản là ai trả giá ban đầu là có thể mua được.
Hiếm khi có những chiếc đèn lồng tinh xảo được đấu giá thêm vài vòng, giá tăng gấp đôi đã là cực hạn.
Cuối cùng cũng đến lượt chiếc đèn lồng mà Du Tiệm Ly và Lục Hoài Cảnh hợp tác, giá khởi điểm là một trăm năm mươi lượng.
Trong đám đông bắt đầu có tiếng bàn tán, họ thấy chiếc đèn lồng lộng lẫy như vậy, đều cho rằng giá sẽ rất cao, ai ngờ chi phí lại thấp đến thế.
Đây cũng là kết quả sau khi Du Tiệm Ly chạy khắp chợ vài ngày, cẩn thận lựa chọn, chỉ mua đúng thứ cần thiết, không mua những thứ đắt tiền.
Lần này, cuối cùng cũng bắt đầu có sự cạnh tranh về giá.
Lục Hoài Cảnh nhìn mà vẫn có hơi không phục: “Ta tưởng sẽ là màn cuối, ai ngờ lại bị xếp trước đèn lồng của Dương Đồng Tự.”
“Cũng được xem là áp chót rồi.” Du Tiệm Ly an ủi.
“Ta không phục!”
“Không sao, dù sao năm ngoái hắn cũng đạt quán quân.”
Lục Hoài Cảnh bĩu môi, rõ ràng không công nhận thành tích của Dương Đồng Tự năm ngoái.
“Năm trăm lượng!” Đấu giá đến giữa chừng, họ nghe thấy tiếng báo giá từ người hầu của quận chúa.
Chỉ những người quen thuộc với quận chúa mới biết đó là người hầu của cô, người ngoài thì không nhận ra nên vẫn có người cạnh tranh giá với cô ấy.
Du Tiệm Ly từ từ ngồi thẳng người, cũng trở nên căng thẳng theo.
Lục Hoài Cảnh ngó nghiêng, mong muốn được báo giá theo, sợ rằng giá thấp quá sẽ mất mặt.
Điều hắn không ngờ là giá dường như không cần hắn đẩy lên, mà càng ngày càng cao.
“Chín trăm lượng!” Một lần nữa báo giá, giá đã vượt qua năm ngoái.
Du Tiệm Ly và Lục Hoài Cảnh nhìn nhau, đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Ban đầu Du Tiệm Ly chỉ muốn nhân cơ hội này để nổi tiếng, Lục Hoài Cảnh cũng chỉ muốn gây chú ý.
Giá cả hiện tại rõ ràng đã vượt quá tưởng tượng của họ.
Lục Hoài Cảnh hoang phí bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên có thu nhập?
Cuộc cạnh tranh về giá vẫn chưa dừng lại.
Du Tiệm Ly nhìn về phía quận chúa Thanh Từ, phát hiện cô có vẻ rất quan tâm đến chiếc đèn lồng của mình, giá dần dần tăng lên đến một ngàn ba trăm lượng.
Lúc này, quận chúa Thanh Từ có vẻ hơi khó chịu, bảo người hầu báo giá, tăng thêm hai trăm lượng: “Một ngàn năm trăm lượng!”
Tiếng hô kinh ngạc vang lên từ đám đông, những người ban đầu tham gia đấu giá lúc này cũng đã từ bỏ.
Cuối cùng, chiếc đèn lồng đó được bán với giá một ngàn năm trăm lượng.
Du Tiệm Ly sững sờ tại chỗ.
Lục Hoài Cảnh thì nhảy lên, dường như rất muốn cho mọi người thấy, đó chính là chiếc đèn lồng mà hắn đã tham gia chế tác: “Ta chọn hình dáng đó! Ta chọn cái này, có mắt nhìn chứ?! Tuyệt đúng không?”
“Thật sự rất tuyệt.” Minh Tri Ngôn hiếm khi đáp lại sự khoe khoang của Lục Hoài Cảnh, cũng là vì vui mừng cho Du Tiệm Ly.
Hành động này đủ để Du Tiệm Ly nổi tiếng.
Hai người họ lẽ ra lúc này nên đi gặp người của quận chúa Thanh Từ để hoàn tất giao dịch.
Lục Hoài Cảnh lại muốn xem đèn lồng của Dương Đồng Tự có thể đạt giá bao nhiêu nên ở lại trên khán đài, để Du Tiệm Ly tự đi.
Minh Tri Ngôn lúc này đứng dậy, nói: “Ta sẽ đi cùng hắn.”
Kỷ Nghiễn Bạch dường như do dự một chút nhưng vẫn ngồi yên tại chỗ không động đậy.
Họ đến dưới khán đài, có người dẫn họ đi để hoàn tất giao dịch.
Lúc này, họ cũng được gặp quận chúa Thanh Từ.
Khi nhìn thấy quận chúa Thanh Từ, trong lòng Du Tiệm Ly có hơi nhẹ nhõm.
Gặp được Du Tiệm Ly, quận chúa Thanh Từ lấy chiếc trâm ra cho hắn xem: “Chiếc trâm này thực sự đặc biệt, ta cũng đã mua nó.”
Du Tiệm Ly như rất ngạc nhiên, cúi đầu hành lễ: “Được quận chúa yêu thích, thật là vinh dự cho ta.”
“Bông hoa này được làm thế nào vậy?”
“Thực ra kỹ thuật rất đơn giản, ta có thể dạy cho ngài.”
Quận chúa Thanh Từ nghe xong rất ngạc nhiên, quay lại nhìn hắn, hỏi: “Thật sao? Thứ này nếu đem bán, chắc chắn có thể bán được với giá cao.”
“Tiệm trang sức lớn nhất trong kinh thành là của ngài, ngài mang đi bán sẽ thích hợp hơn.”
Trong của hồi môn của mẹ quận chúa Thanh Từ có một số cửa tiệm, hiện nay đều do quận chúa Thanh Từ quản lý.
Cô thích những thứ này, cũng sẽ bán một số và việc kinh doanh rất phát đạt.
Đôi khi cô thấy những món đồ mới lạ sẽ mua về, nghiên cứu rồi cải tiến và đem bán, điều này Du Tiệm Ly đã biết từ lâu.
Lúc này, quận chúa Thanh Từ đã nghĩ đến điều gì đó, mỉm cười nhìn anh: “Thật sao?”
“Tất nhiên, hơn nữa phần của ta trong chiếc đèn lồng, ta có thể không nhận tiền của ngài.”
Quận chúa Thanh Từ dường như thấy rất thú vị: “Ngươi có việc nhờ ta? Thứ ân huệ nhỏ này cũng có thể đưa ra? Ngươi biết ta là ai không?”
"Ngài cũng đã thấy rồi, ta làm thủ công rất tốt, hơn nữa còn rất thích thiết kế những thứ mới. Ta nghĩ sau này có thể giúp ngài thiết kế nhiều thứ, chắc chắn sẽ giúp ích không ít."
“Ngươi muốn gì?" Quận chúa Thanh Từ không phải là người thích vòng vo, bèn hỏi thẳng.
"Vài ngày nữa sẽ có mưa lớn, nhiều nơi trong kinh thành không thoát nước tốt và vườn Phù Dung là nơi dễ bị ngập nhất. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất một viện trong đó không bị ngập và hệ thống thoát nước ở đó là do cha ta thiết kế và giám sát."
Quận chúa Thanh Từ hiểu ra, cười nhẹ: "Vậy à..."
Cô suy nghĩ một chút, thấy cũng không khó khăn gì, bèn nói: "Có vẻ như vài ngày nữa ta sẽ làm rơi một chiếc ngọc bội yêu thích xuống nước trong vườn Phù Dung rồi để Hoàng thượng biết và thuận miệng nhắc đến cha ngươi."
Du Tiệm Ly kính cẩn hành lễ: "Cảm tạ ân huệ làm rơi ngọc của quận chúa."
Quận chúa Thanh Từ vẫn cười, đưa tay chỉ nhẹ vào trán hắn: "Ta biết cha ngươi, nơi ta hài lòng nhất trong khu vườn của ta là do ông ấy cải tạo. Ta vì nể mặt ông ấy mới không trách ngươi, biết rõ ngươi giở trò khôn vặt với ta mà ta còn phải tha thứ, nghĩ lại cũng hơi giận."
"Đúng là lỗi của ta, sau này ta sẽ tạo ra nhiều mẫu mã mới lạ hơn để giúp việc kinh doanh của ngài phát đạt."
"Được rồi, đi lấy tiền của Lục Hoài Cảnh đi." Quận chúa Thanh Từ nói xong, quay người rời đi một cách ung dung, không có ý định tham gia đấu giá cuối cùng.
Cô không hứng thú với đèn lồng của Dương Đồng Tự.
Sau khi trừ đi chi phí của đèn lồng và phần trích của nhà đấu giá, một nửa số tiền thuộc về Du Tiệm Ly đã được để lại.
Số tiền này đối với Du Tiệm Ly là một khoản rất lớn nhưng lúc này hắn không hề thấy tiếc mà lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng hắn cũng hoàn thành thêm một mục tiêu nữa.
Khi Minh Tri Ngôn cùng hắn trở về, hỏi: "Sao ngươi chắc chắn quận chúa Thanh Từ sẽ giúp ngươi?"
Hôm nay Du Tiệm Ly thể hiện khiến Minh Tri Ngôn ngạc nhiên, hắn luôn nghĩ Du Tiệm Ly không tranh không đoạt nhưng hôm nay lại dám đàm phán điều kiện với quận chúa Thanh Từ ngay lần đầu gặp mặt, hơn nữa còn rất bình tĩnh, thật sự dũng cảm.
"Cô ấy được lòng Hoàng thượng nhưng không có gì để dựa vào, điều duy nhất có thể giúp cô ấy là kiếm tiền. Cửa hàng mà cô ấy chăm chút nhất là tiệm trang sức, chiếc trâm của ta sẽ thu hút sự chú ý của cô ấy.
Ta đã tung ra lợi thế của mình để cô ấy có thể thấy. Nếu cô ấy hứng thú, trong quá trình giao dịch cô ấy sẽ tự mình đến, ta cũng dám thử đưa ra điều kiện này. Nếu cô ấy không hứng thú, thì sẽ cho người đến hoàn tất giao dịch và việc ta thăm dò trước cũng chẳng có hại gì."
Muốn nhờ người giúp đỡ, cho dù đưa ra hàng ngàn lượng bạc cũng khó mà cầu được quận chúa.
Hắn có cơ hội nói chuyện với quận chúa, có nghĩa là quận chúa đang hướng đến hắn.