Đội kỵ mã của Quốc Tử Giám đang tập luyện giữa chừng thì trở nên thần bí, không cho phép người ngoài quan sát nữa.
Lục Hoài Cảnh còn cử người canh giữ, không cho các giám sinh khác đến gần.
Ngay cả trên khán đài cũng chỉ cho phép xuất hiện trợ giáo hoặc những người bạn mà họ tin tưởng và quen biết.
Bởi vì Lục Hoài Cảnh phát hiện, trận hình mà Kỷ Nghiễn Bạch sắp xếp cho họ là thứ mà hắn chưa từng thấy ở nơi nào khác.
Hắn vốn thích bóng ngựa, trước đây thường xuyên đi xem các trận đấu bóng ngựa nhưng chưa từng thấy ai sử dụng trận hình mà Kỷ Nghiễn Bạch đã dạy họ.
Vì vậy, hắn bắt đầu giữ kín thông tin, sợ rằng người khác sẽ học được điều gì đó.
Thực tế, mọi người đều cảm thấy Lục Hoài Cảnh càng làm vậy lại càng thu hút sự chú ý.
Nhưng Lục Hoài Cảnh vốn là người thần bí, lại thích kiểm soát mọi thứ, người khác cũng lười chẳng buồn tranh luận với hắn về những chuyện này.
Dù sao… ngựa là của Lục Hoài Cảnh cung cấp, đồ ăn trong lúc nghỉ ngơi cũng được sắp xếp rất chu đáo, họ cũng không thể làm trái ý hắn.
Lục Hoài Cảnh trong lúc nghỉ ngơi, ngang nhiên ngồi trên khán đài, kéo áo lộ ra bộ ngực trắng nõn, chỉ có thể thấy xương quai xanh rõ ràng, không hề có chút cơ bắp nào.
Người hầu bên cạnh quạt cho hắn, nhịp quạt đều đặn, rõ ràng đã qua huấn luyện kỹ lưỡng.
Du Tiệm Ly đứng bên cạnh nhìn, từ trong thâm tâm cảm thấy Lục Hoài Cảnh ngoài việc không quá thông minh ra thì mọi khía cạnh khác đều rất hấp dẫn, không chừng mồ hôi của hắn cũng có mùi thơm nữa.
Lục Hoài Cảnh uống một ngụm trà lớn, đồng thời cảm thán: "Đừng nói chứ, con gấu đen vùng biên cương này quả thực có chút tài năng, chẳng lẽ hắn đang dùng cách bày binh bố trận để dạy chúng ta? Nếu chúng ta luyện thành, chẳng phải có thể dẫn binh đánh trận luôn sao?"
Du Tiệm Ly, người đã dạy cho Kỷ Nghiễn Bạch những kỹ năng này qua lý thuyết không nói gì, chỉ im lặng uống trà.
Minh Tri Ngôn cũng đang xem bản vẽ, dường như cũng đồng tình với cách mà Kỷ Nghiễn Bạch đã dạy họ.
Lục Hoài Cảnh càng nghĩ càng hăng say, đập mạnh vào đùi: "Chúng ta học cái gì mà bóng ngựa, đây là binh pháp! Đây chính là tinh hoa bảo vệ quốc gia của chúng ta."
Du Tiệm Ly không khỏi bị sặc trà, đành đặt chén trà xuống, giả vờ bình tĩnh tiếp tục quan sát.
Lúc này có người báo tin: "Công tử Lâm Thính muốn đến gặp ngài."
Lục Hoài Cảnh nghe xong thì phiền não, sau một hồi rầu rĩ nói: "Sao hắn phiền thế nhỉ!"
Thấy Du Tiệm Ly đang nhìn mình, hắn vội vàng giải thích: "Ta không tin tưởng hắn lắm, hơn nữa hắn quấn quít ta quá, ta thấy phiền."
Thực ra, nếu biết được cốt truyện, sẽ biết rằng Lâm Thính tiếp cận Lục Hoài Cảnh là vì Lục Hoài Cảnh là một quân cờ rất dễ lợi dụng.
Lúc này Lâm Thính có lẽ muốn tiếp cận Lục Hoài Cảnh trước.
Khi Du Tiệm Ly cảm thấy không thoải mái, hắn thường có nhiều động tác nhỏ, vừa đặt chén trà xuống đã cầm lên lại, phát hiện đã uống hết, lại rót cho mình một chén.
Cầm lên muốn uống nhưng thấy trà còn nóng, hắn lại thổi nhẹ.
Hắn có hơi băn khoăn, không biết có nên can thiệp vào cốt truyện hay không, hắn lại không nỡ để Lục Hoài Cảnh có kết cục quá bi thảm.
Minh Tri Ngôn đặt bản vẽ xuống và nhìn hắn, thấy hắn cuối cùng cũng quyết định, bèn hỏi: “Hắn và anh trai của ngươi ở Sùng Văn Quán quan hệ tốt không?"
Anh trai ở Sùng Văn Quán là người mà Lục Hoài Cảnh rất quan tâm.
Lục Hoài Cảnh nghĩ một lúc rồi trả lời: "Họ chỉ quen biết xã giao thôi, dường như không tốt cũng không xấu."
Du Tiệm Ly tiếp tục hướng suy nghĩ của Lục Hoài Cảnh: "Anh trai ngươi luôn biết quý trọng người tài, sao không gần gũi với hắn hơn?"
"Đúng rồi…" Lục Hoài Cảnh thật sự bắt đầu suy nghĩ: “Tại sao nhỉ?"
Minh Tri Ngôn thẳng thắn nói: "Anh trai hắn từ trước đến giờ luôn đặt hết tâm tư vào Thái tử."
"Ồ…" Lục Hoài Cảnh vẫn chưa hiểu.
Minh Tri Ngôn biết gợi ý không có tác dụng với Lục Hoài Cảnh, chỉ đành nói rõ ràng: "Nếu hắn có tài năng, Thái tử chắc chắn sẽ trọng dụng, sẽ nhờ anh trai ngươi mời hắn. Nhưng hắn có tài, Thái tử lại không mời, ngươi đoán là vì sao?"
"Người này không thể dùng được!" Lục Hoài Cảnh cuối cùng cũng hiểu ra.
Minh Tri Ngôn hài lòng cầm lại bản vẽ để xem.
Du Tiệm Ly cầm chén trà cảm thán, Minh Tri Ngôn thật sự rất thông minh!
Hắn chỉ cần nhắc đến một chủ đề, Minh Tri Ngôn đã biết cách phối hợp mà nói tiếp, đây chính là sự khôn ngoan của nhân vật chính!
Du Tiệm Ly thấy Lục Hoài Cảnh ra lệnh cho tùy tùng từ chối gặp mặt người kia nhưng hắn vẫn không yên tâm.
Hắn biết Lâm Thính sẽ không dễ dàng buông tha cho Lục Hoài Cảnh, sau này còn sẽ lợi dụng hắn.
Lục Hoài Cảnh là người đơn giản, không chừng sẽ bị Lâm Thính lừa.
Hắn thực sự không biết liệu mình có thể bảo vệ y được hay không.
Hắn lại lén nhìn về phía Kỷ Nghiễn Bạch đang nghỉ ngơi trên khán đài ở đằng xa, Kỷ Nghiễn Bạch dường như nhận ra điều đó.
Du Tiệm Ly nhìn dáng vẻ của hắn mà thở dài, trong lòng thầm quyết định, dù không thể bảo vệ Kỷ Nghiễn Bạch an toàn, ít nhất cũng phải để hắn có thể chết một cách trọn vẹn.
Sau đó, hắn lại tự trách mình, chết cái gì chứ, ngoài hắn ra tất cả mọi người phải cố gắng sống lâu trăm tuổi!
Kỷ Nghiễn Bạch ở xa nhìn ánh mắt u sầu của Du Tiệm Ly mà thấy mơ hồ.
Hắn có điều gì muốn nói với mình sao?
Cuối cùng vẫn kìm lại.
Kết thúc buổi tập luyện, Lục Hoài Cảnh cứ khăng khăng muốn đưa mọi người đi ăn một bữa, coi như là phần thưởng cho cả đội.
Kỷ Nghiễn Bạch không lập tức đồng ý, mà nói: "Ta phải đi tắm trước, các ngươi cứ đợi ta ở phòng riêng."
Lục Hoài Cảnh tưởng Kỷ Nghiễn Bạch chắc chắn sẽ từ chối, không ngờ chỉ là đến trễ một chút, vui mừng đến nỗi khóe mắt và chân ngươi đều nhướn lên, cười nói: “Ngươi sợ mùi mồ hôi của mình làm đám người đọc sách chúng ta khó chịu sao?"
Kỷ Nghiễn Bạch không khách sáo trả lời: "Họ tính là người đọc sách, ngươi không tính, ngươi là kẻ lười nhác của Quốc Tử Giám."
Nói xong, Kỷ Nghiễn Bạch vòng qua họ, cùng Đàm Hồi rời đi.
Lục Hoài Cảnh không nhịn được càu nhàu: "Thật là… ăn cùng hắn thì dễ mất khẩu vị."
Nói xong, hắn phất tay lớn: "Hai người các ngươi theo ta đi tắm thôi, bể tắm của ta to lắm!"
Giám sinh của Quốc Tử Giám thường không tắm chung với họ, điều này Du Tiệm Ly biết.
Nhưng mỗi giám sinh đều có một bể tắm riêng, điều này hắn không biết.
Lúc này, Kỷ Nghiễn Bạch lại càng tỏ ra khác biệt, với tư cách là cháu của Quốc công, hắn vẫn tắm chung với những người khác trong phòng tắm công cộng.
Lục Hoài Cảnh thực sự là người không có giới hạn vào đến phòng tắm bèn mau chóng cởi đồ, khoác khăn tắm vào rồi bước vào trong, gọi lớn: "Hôm nay bỏ thêm nhiều cánh hoa vào nhé! Để ta ngửi xem thơm không!"
Sau khi hắn ta đi, Du Tiệm Ly và Minh Tri Ngôn Nghiêm cảm thấy thật ngượng ngùng.
Minh Tri Ngôn là đồng tính, Du Tiệm Ly biết Minh Tri Ngôn thầm mến mình, còn bản thân hắn cũng không phải là người dị tính.
Bây giờ bắt họ cởi đồ chung và chuẩn bị tắm, quả thực có phần ám muội.
May mắn thay, Minh Tri Ngôn rất có phong thái quân tử, quay lưng lại tự tháo đai lưng, đồng thời nói: "Ta vào trước, ngươi không cần vội."
Giọng Du Tiệm Ly trả lời cũng run lên: "Ừ, được."
Du Tiệm Ly tránh ánh mắt, không dám nhìn Minh Tri Ngôn, đợi đến khi Minh Tri Ngôn đã khoác khăn tắm vào bên trong phòng tắm, hắn mới bắt đầu cởi đồ.
Cuối cùng, Du Tiệm Ly quấn khăn tắm kín mít quanh mình rồi mới bước vào bể tắm.
Vừa ngồi xuống, đã nghe Lục Hoài Cảnh với giọng điệu cường điệu tám chuyện với họ: "Mấy ngày trước Kỷ Nghiễn Bạch trong phòng tắm công cộng đã đánh vài người, lúc đó hắn vẫn còn quấn khăn tắm quanh eo, vậy mà một cú đá đã làm người khác thấy rồi, nói là một thứ cực kỳ lớn! Lần sau ta phải đích thân xem mới được."
"Ừm…" Du Tiệm Ly đỏ bừng cả mặt, ngồi trong bể tắm ngửa đầu nhìn lên trần, thầm nhẩm trong lòng "tâm vô tạp niệm, A Di Đà Phật."
Minh Tri Ngôn tựa vào bể tắm, thản nhiên nói: "Ta đoán hắn sẽ không cho ngươi xem đâu."
"Chắc chắn là không, ta định tìm cơ hội lẻn vào phòng tắm chung." Lục Hoài Cảnh nói, bắt đầu quan sát hai người đối diện: “Du Tiệm Ly, ngươi trắng thật đấy, còn trắng hơn cả Minh Tri Ngôn, để ta xem chân ngươi."
Nói rồi hắn ta bèn đưa tay vào nước tìm cổ chân của Du Tiệm Ly.
Vừa nói xong chuyện của Kỷ Nghiễn Bạch, đã muốn xem chân của Du Tiệm Ly, tâm tư của Lục Hoài Cảnh thế nào ai cũng nhìn ra.
Du Tiệm Ly giật mình: "Đừng! Chân ta không đẹp đâu!"
"Trắng thế này sao không đẹp được? Trắng như vậy dù là chân củ cải cũng là củ cải đẹp." Lục Hoài Cảnh không chịu buông tha, vừa nói vừa tiến lại gần hơn.
Ai ngờ Lục Hoài Cảnh lại vỗ mạnh vào bụng hắn: "Hóa ra ngươi có nhiều cơ bắp thế này, Minh Tri Ngôn, thật không lộ chút nào!"
Minh Tri Ngôn gạt tay hắn ta ra, đồng thời cảnh cáo: “Ngươi ngồi yên đi."
"Các người chẳng thú vị gì cả." Lục Hoài Cảnh không đạt được mục đích, cảm thấy hơi buồn chán bèn ngồi lại, nghịch chân trong nước, dùng ngón chân kẹp lấy một cánh hoa rồi giơ lên cho Du Tiệm Ly xem: “Nhìn xem ta kẹp có chuẩn không?"
"Ừ, rất giỏi."
Hắn tiếp tục dùng chân còn lại để kẹp: "Hai chân đều có thể!"
"Ừ ừ."
Lục Hoài Cảnh chưa kịp khoe khoang được bao lâu, thì bị trượt chân rơi vào bể tắm.
Du Tiệm Ly thấy vậy, vội vàng chạy đến đỡ Lục Hoài Cảnh.
Minh Tri Ngôn sợ Du Tiệm Ly cũng sẽ bị trượt ngã nên bèn đứng lên đỡ Du Tiệm Ly.
Bể tắm ngay lập tức trở nên hỗn loạn.
Lục Hoài Cảnh bị sặc nước, được Du Tiệm Ly đỡ dậy nhưng vẫn vừa la hét vừa bò ra ngoài, khóc lóc om sòm: "Ai dọn dẹp cái bể tắm này thế, trơn quá đi."
Có lẽ là vì cảm thấy mất mặt.
Minh Tri Ngôn và Du Tiệm Ly đứng trong bể tắm, nhìn nhau không biết có nên coi như là đã tắm xong chưa.
Kết quả là sau khi Lục Hoài Cảnh ra ngoài được thuộc hạ dỗ dành vài câu thì đã khá hơn rồi quay lại hỏi hai người họ: "Ta cho các người mượn mỗi người một bộ quần áo nhé?"
"Ừ, được." Du Tiệm Ly mau chóng đồng ý, dù sao ra ngoài mà mặc đồ của Quốc Tử Giám thì không tiện lắm.
Hắn và Lục Hoài Cảnh có vóc dáng khá giống nhau nên mặc đồ chắc sẽ vừa.
Sau khi trả lời xong, hắn hỏi Minh Tri Ngôn: “Ngươi cao hơn hắn một chút, có mặc vừa không?"
"Quần áo rộng chút cũng không sao."
"Ừ."
Sau khi ba người mặc đồ xong, Du Tiệm Ly vẫn đang chỉnh lại tóc mai, Lục Hoài Cảnh bèn bắt đầu đi vòng quanh hắn: "Bộ quần áo này mặc trên người hắn trông đẹp ghê, quả nhiên người đẹp thì mặc đồ cũng đẹp."
Du Tiệm Ly bị khen đến nỗi có hơi ngượng ngùng: “Ngươi quá lời rồi."
"Không quá, không quá, đó là sự thật." Quay đầu thấy Minh Tri Ngôn, hắn hừ một tiếng: "Trông cũng ra dáng lắm."
Minh Tri Ngôn đã chán so đo với hắn, ba người cùng rời khỏi Quốc Tử Giám, lên chung một chiếc xe ngựa.
Nơi họ định đến cũng không xa, chỉ một lát sau đã tới.
Xuống xe ngựa, Du Tiệm Ly nhìn xung quanh, xe cộ tấp nập, khách khứa ra vào liên tục.
Trên những bức tường cao chạm trổ tinh xảo treo đầy đèn lồng, kéo dài hơn mười trượng.
Trên ban công tầng hai, một cô gái mặc áo đỏ che mặt đang múa theo nhịp điệu của âm nhạc, người đi đường phía dưới vỗ tay hoan hô, cười nói rôm rả.
Vào đại sảnh tầng một, tiếng chén đĩa khua vang, tiếng bàn luận sôi nổi không dứt.
Lục Hoài Cảnh dẫn mọi người lên lầu nhưng lại bị một tiểu nhị rụt rè ngăn lại, cẩn thận nói: "Lục công tử, phòng Phong Trúc đã được người khác đặt trước khi ngài đến rồi, ngài xem phòng Hoãn Huyền có được không?"
Nghe vậy, Lục Hoài Cảnh bèn không vui.
Mỗi gian phòng ở tửu lầu này đều có cảnh quan bên ngoài khác nhau.
Phòng Phong Trúc có thể nhìn thấy cầu nhỏ nước chảy phía dưới, còn có thể thấy ca múa của các vũ cơ trên thuyền hoa, là gian tốt nhất của tửu lầu này.
Phòng Hoãn Huyền cửa sổ nhỏ hơn, lại không có ban công, trông rất chật hẹp.
Lần này Lục Hoài Cảnh vui vẻ, coi như là đã đến đặt phòng từ sớm, người đã đến nơi mà giờ mới báo cho hắn biết là đã có người khác đặt trước, điều này không khỏi làm mất hứng của Lục Hoài Cảnh.
Lục Hoài Cảnh đối với người khác không như đối với Du Tiệm Ly, không khách khí gì, mặt lạnh nói: "Người của ta đã nói là đặt được rồi, nếu không ta đã chẳng đến."
"Vâng, tiểu nhị mới tới không hiểu chuyện, chúng ta đã trách phạt rồi, hôm nay chúng ta sẽ tặng thêm ba món, ngài thấy thế nào?"
"Tiểu gia thiếu ba món của các người chắc?!"
Lúc này, thuộc hạ của Lục Hoài Cảnh vội vàng lên tiếng: "Công tử, chúng ta quả thực đã đặt phòng rồi, chỉ là vì mọi người tắm rửa lâu quá. Trong khoảng thời gian này, Đỗ công tử đã dẫn theo một nhóm người đến, nói thế nào cũng phải có phòng Phong Trúc rồi trực tiếp xông vào, sau đó tửu lầu mới nói với ngài rằng là bọn họ đến trước."
Thuộc hạ hiển nhiên không muốn gánh tội thay, vì nếu Lục Hoài Cảnh nổi giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghe thấy là Đỗ Quý Tuấn, Lục Hoài Cảnh bèn trợn mắt khinh bỉ rồi chửi mắng: "Chúng ta đặt phòng theo đúng quy định, các ngươi không dám phản kháng lại họ, bèn đến ăn hiếp tiểu gia?!"
"Việc này... việc này..." Tiểu nhị thấy tình hình này bèn hoảng hốt, hai bên đều không thể đắc tội, chỉ có thể liên tục xin lỗi: “Quả thực là lỗi của chúng ta, hay là thế này, chúng ta sẽ sắp xếp một vũ cơ riêng cho ngài..."
Lục Hoài Cảnh cắt ngang lời hắn ta: "Không nói với hắn là ta đã đặt trước à?"
Tiểu nhị ấp úng, như sợ rằng mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.
Lục Hoài Cảnh hiểu ra, có vẻ như Đỗ Quý Tuấn biết là mình đặt nhưng vẫn không quan tâm, thì càng thêm tức giận.
Lục Hoài Cảnh nóng nảy lên lầu, đến trước cửa phòng Phong Trúc bèn đẩy cửa bước vào: "Đỗ Quý Tuấn! Ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ, tiểu gia đã đặt trước, ngươi cũng dám cướp?!"
Lần này coi như là xé toạc mọi thứ, thù mới hận cũ tính một lượt.
Đỗ Quý Tuấn dẫn theo một nhóm người trong phòng nhàn nhã trò chuyện, đang uống rượu vui vẻ thì bị Lục Hoài Cảnh gây rối, giận dữ đứng lên đập tay xuống bàn: "Hôm nay ta ở đây rồi, nếu ngươi biết điều thì chủ động xin lỗi, chúng ta coi như ngươi chưa làm phiền, còn có thể thưởng cho ngươi một bình rượu."
"Đi mà thưởng cho mẹ ngươi một bình rượu! Tiểu gia hôm nay sẽ đập nát hết rượu của ngươi!" Lục Hoài Cảnh giống như một con thú nhỏ hung hãn, xông vào bèn lật tung bàn lên.
Phía bên kia thấy Lục Hoài Cảnh cư xử vô lý như vậy, cũng tức giận, dẫm lên đống hỗn độn tiến tới định đánh Lục Hoài Cảnh.
Du Tiệm Ly có hơi hoảng loạn nhưng bị Minh Tri Ngôn kéo vào một góc: “Ngươi tránh xa một chút."
"Nói rồi hắn bước nhanh tới để giúp đỡ. Người bên này của họ vẫn chưa đến đủ, đối phương đông người, nếu mà cương quyết động tay động chân, e là Lục Hoài Cảnh sẽ bị bọn họ làm bị thương.
Minh Tri Ngôn biết rằng lúc này không nên đánh nhau nhưng tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, hắn chỉ có thể nghĩ cách ổn định tình hình trước.
Nhưng cuộc xung đột này rõ ràng nghiêm trọng hơn họ tưởng. Lục Hoài Cảnh là một kẻ ăn chơi, mà đối phương là người quen với Lục Hoài Cảnh mà vẫn dám làm thế thì hiển nhiên cũng chẳng phải là người tốt lành gì.
Hai nhóm người gặp nhau, lại còn là mâu thuẫn dẫn đến lật bàn, thì tất nhiên là ngay lập tức đánh nhau loạn lên.
Dù Minh Tri Ngôn có chút võ nghệ nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một văn nhân, có thể kiểm soát tình hình đã là không dễ, muốn bảo vệ trung tâm của cuộc chiến là Lục Hoài Cảnh thì lại càng khó hơn.
Du Tiệm Ly thấy sắp bị đánh bèn giơ lên một cái khay đựng thức ăn để chắn đỡ.
Tiếc thay, sức khỏe của hắn quá yếu, lực cũng yếu, chẳng bao lâu đã bị người ta đẩy ra.
Ngay khi hắn sắp ngã thì có người kịp thời đỡ hắn lại. Ngước lên nhìn, hắn thấy đó là Kỷ Nghiễn Bạch.
Tiếp theo, Kỷ Nghiễn Bạch che chắn cho hắn ở phía sau, bước nhanh tới, nắm lấy cánh tay đang vung nắm đấm về phía Lục Hoài Cảnh của Đỗ Quý Tuấn, nhấc bổng hắn lên rồi đá bay xa.
Gần như không chút do dự, hắn mau chóng tấn công đầu gối của mấy người khác, hoặc là tung một cú đấm, chỉ trong một hơi thở, đã đánh ngã năm người bên phía đối phương, khiến họ không còn khả năng chống cự.
Còn bốn người khác thấy người đến là Kỷ Nghiễn Bạch, đồng loạt kinh hoàng sợ hãi, đến nỗi không dám nhúc nhích, nhờ đó mà thoát khỏi một kiếp nạn.
Lục Hoài Cảnh ban đầu bị đấm vài cú, lúc này giành được thế thượng phong, lập tức lên tinh thần, đối mặt với Đỗ Quý Tuấn và bọn người khác hô hào: “Chúng ta đã đặt trước chỗ này mà các ngươi dám chiếm, cũng không xem chúng ta là ai à!”
Đỗ Quý Tuấn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, phải nheo mắt lại mới có thể nhìn rõ Kỷ Nghiễn Bạch, môi mấp máy nhưng không nói ra được gì.
Biết là gian phòng này Lục Hoài Cảnh đã đặt trước, hắn tất nhiên không để tâm, dù gì hắn cũng ghét Lục Hoài Cảnh từ lâu rồi, hôm nay người của hắn đông hơn, chẳng lẽ lại không xử lý được Lục Hoài Cảnh?
Nhưng... ai mà ngờ Kỷ Nghiễn Bạch lại cùng xuất hiện với Lục Hoài Cảnh cơ chứ?!
Bên cạnh có người không nhận ra Kỷ Nghiễn Bạch, dù sao hắn cũng vừa mới trở về kinh thành không lâu, bèn khẽ hỏi: “Người cao lớn đó là ai? Con trai trưởng của Thượng thư Bộ Hình cũng dám ra tay như thế, xem chừng là người luyện võ.”
“Còn ai vào đây nữa? Kỷ Nghiễn Bạch, Tiểu Quốc Cữu Gia!”