“Ha ha… Ha ha…”
Bên tai Đỗ Lăng Thu chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng thở dốc của mình.
Trong phòng không mở lò sưởi, nhưng nóng đến lạ, Đỗ Lăng Thu mồ hôi đầy người, ga giường sau lưng đều bị cậu thấm ướt.
Lâm Hành Nhạn trước mặt cậu cũng chẳng khá hơn là bao, mồ hôi lấm tấm hiện lên trên ngực cùng cơ bụng của hắn, sau khi bật đèn có thể càng rõ ràng nhìn thấy hình dáng cơ bắp, khiến tai Đỗ Lăng Thu đỏ bừng, cậu thẹn thùng vô cùng, lại không thể dời mắt đi được.
Lâm Hành Nhạn thì cúi người chống tay lên người Đỗ Lăng Thu, thân hình hắn cao hơn cậu hơn mười phân, vóc dáng cũng lớn hơn một vòng, mặt đối mặt đè xuống như vậy, gần như muốn đem toàn bộ cơ thể Đỗ Lăng Thu vây trọn trong ngực hắn.
Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt mê ly của Đỗ Lăng Thu, giống như lại biến về dáng vẻ ý loạn tình mê trước đó, hai gò má ửng hồng, trong mắt ngập nước, dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa chờ mong nhìn hắn, từ đôi môi hé mở không ngừng thở ra những âm thanh dễ nghe.
“Sắp vào rồi.”
Lâm Hành Nhạn cúi đầu, kiềm chế xúc động muốn đâm mạnh dươиɠ ѵậŧ về phía trước, khàn giọng kề sát bên tai Đỗ Lăng Thu nói.
Hắn vừa an ủi hôn lên vành tai và cổ Đỗ Lăng Thu, vừa chậm rãi đẩy eo về phía trước. Quy đầu đã bị bướm nhỏ nhỏ nhắn của Đỗ Lăng Thu ngậm chặt, thậm chí không cần dùng tay giữ, chỉ cần ưỡn hông cắm thẳng vào là được.
Dù liên tục đạt cực khoái mấy lần, nhưng bên trong Đỗ Lăng Thu vẫn rất chặt, cách một lớp bao cao su mỏng manh, Lâm Hành Nhạn cảm nhận được sự co rút gần như muốn kẹp đứt gậy lớn của hắn. Người dưới thân hắn toàn thân run rẩy không ngừng, hai tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường, trong cổ họng tràn ra tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
“Ư… ưm…”
Có vẻ rất khó chịu, bướm nhỏ không ngừng đóng mở, như đang cố gắng hô hấp. Nhưng dù rất chặt, bướm nhỏ nhỏ ướt đẫm cũng không thể ngăn cản được sự xâm nhập của gậy thịt, Đỗ Lăng Thu có thể cảm nhận được cơ thể đang bị dươиɠ ѵậŧ từng chút một đυ. mở, bên trong dần dần bị lấp đầy.
Cậu cảm giác thời gian trôi qua rất lâu, cảm giác như gậy thịt đã đâm đến vị trí rất sâu, nhưng trên thực tế Lâm Hành Nhạn thậm chí còn chưa đâm thủng màng trinh bên trong, quy đầu dừng lại khi gặp phải vật cản.
“Tiếp theo có thể sẽ hơi đau.” Lâm Hành Nhạn cúi người ôm lấy cơ thể đang run rẩy của Đỗ Lăng Thu, hắn nhẹ nhàng lắc hông, để dươиɠ ѵậŧ khuấy động bên trong, cố gắng để nơi đó mở rộng hơn một chút.
Đỗ Lăng Thu cảm giác mình sắp ngạt thở, cảm giác hạnh phúc khi được người mình thích ôm vào lòng, cùng với sự chờ mong sắp được làʍ t̠ìиɦ hoàn toàn lấn át đi sự khó chịu của cơ thể, dù bên dưới đau đến mức như muốn nứt ra, Đỗ Lăng Thu cũng cố nhịn không kêu thành tiếng, gắt gao ôm lấy lưng Lâm Hành Nhạn, liều mạng gật đầu.
“đ*t, ư, đ*t em, đ*t em…”
Đỗ Lăng Thu kêu loạn xạ, miệng thì kêu “đ*t em”, cơ thể lại làm ngược lại, bướm nhỏ nhỏ kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ của Lâm Hành Nhạn khiến hắn đau đớn, Lâm Hành Nhạn hít một ngụm khí lạnh.
Bị kẹp chặt như vậy, Lâm Hành Nhạn thật sự không thể nhịn được nữa, hắn ôm chặt lấy cơ thể Đỗ Lăng Thu, mạnh mẽ phá tan lớp màng cản trở, dươиɠ ѵậŧ thừa thế xông vào, đâm thẳng đến tận cùng.
Bốp! Hông Lâm Hành Nhạn đập vào cái mông ướt đẫm mồ hôi của Đỗ Lăng Thu.
“Ô a!” Đỗ Lăng Thu không nhịn được kêu lên.
Cậu cảm thấy cả người mình đều bị xuyên thủng, cơ thể như bị xẻ làm đôi. dươиɠ ѵậŧ to lớn chèn ép bướm nhỏ nhỏ hẹp của cậu, khiến nó bị mở rộng hoàn toàn từ đầu đến cuối, Đỗ Lăng Thu thậm chí không thể khép chân lại, miệng há hốc nhưng không thở nổi.
“Khó chịu lắm sao? Xin lỗi…” Lâm Hành Nhạn lo lắng nhìn Đỗ Lăng Thu dưới thân với vẻ mặt đầy đau đớn, hắn không ngờ rằng phản ứng của cậu lại mạnh đến vậy, dù hắn có thiếu kinh nghiệm đến đâu, cũng có thể nhận ra Đỗ Lăng Thu rất khó chịu.
Lâm Hành Nhạn cũng rất khó chịu, dươиɠ ѵậŧ mắc kẹt ở đó, không tiến không lùi, gậy lớn bị kẹp chặt như sắp gãy, hắn cúi xuống hôn lên má Đỗ Lăng Thu, cố gắng giúp cậu bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau, Đỗ Lăng Thu mới như nhớ ra cách thở, há miệng thở dốc. Hốc mắt của cậu đỏ hoe, nước mắt chực trào ra nơi khóe mắt, lại lộ ra vẻ mặt đáng thương như cún con mà Lâm Hành Nhạn không chịu nổi nhất, miệng thì nói:
“To quá… vào hết rồi… Ô, sắp bị chồng đâm hỏng rồi…”
“Đau không? Muốn anh rút ra trước không?”
“Không, không cần… Ô ưm, chồng ơi, đừng mà…!”
Dù bên dưới đau muốn chết, nhưng cảm giác thỏa mãn về mặt tinh thần đã hoàn toàn lấn át đi cơn đau thể xác. Cổ họng Đỗ Lăng Thu vẫn còn nức nở đáng thương, hai chân lại cố gắng quấn lấy eo Lâm Hành Nhạn như vừa rồi, không đời nào để hắn rời đi.
Mãi mới được làʍ t̠ìиɦ với người mình thích, màng trinh bị phá, dươиɠ ѵậŧ đâm vào sâu nhất, giờ lại bảo rút ra không làm nữa, Đỗ Lăng Thu sao có thể cam tâm?
Rõ ràng không lâu trước đó còn ngượng ngùng nói hôm nay không được, giờ Đỗ Lăng Thu lại bước vào trạng thái nứng toàn tập, chủ động ôm lấy cổ Lâm Hành Nhạn, làm nũng cọ cọ vào hắn.
“Tiếp, ha a, tiếp tục đi mà, chồng ơi, chồng ơi…”
Lâm Hành Nhạn cảm thấy lý trí của mình đang bị kéo căng đến cực hạn, hắn có thể thấy trạng thái của Đỗ Lăng Thu không ổn, trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, cơ thể run rẩy không ngừng, giờ mà động đậy chỉ khiến bên trong cậu càng đau hơn.
Nhưng Đỗ Lăng Thu thật sự quá quấn người, cọ cọ vào hắn gọi “chồng ơi”, “chồng ơi” không ngừng, chân đã mềm nhũn rồi mà vẫn còn bám lấy eo hắn, không cho hắn rời đi.
Lâm Hành Nhạn cúi xuống hôn lên đôi môi quá biết trêu người của Đỗ Lăng Thu, vừa nhẹ nhàng mơn trớn môi cậu, vừa khẽ động eo.
Nhưng dù động rất nhẹ, và còn hôn để đánh lạc hướng, cảm giác dươиɠ ѵậŧ to lớn ma sát bên trong vẫn không thể bỏ qua, khiến Đỗ Lăng Thu bị bịt miệng khẽ rêи ɾỉ.
“Ư! Ư ưm! Ư ư!”
Mỗi khi Lâm Hành Nhạn ưỡn eo đâm sâu vào, Đỗ Lăng Thu lại phát ra một tiếng rêи ɾỉ như nức nở, khiến Lâm Hành Nhạn vừa mềm lòng, vừa hưng phấn đến phát điên, dươиɠ ѵậŧ bên trong tiếp tục phình to, lấp đầy bên trong Đỗ Lăng Thu.
Khi dươиɠ ѵậŧ ma sát qua lại bên trong, khe thịt phát ra ngày càng nhiều âm thanh nhóp nhép, mỗi khi Lâm Hành Nhạn rút dươиɠ ѵậŧ ra ngoài, dâm dịch hòa lẫn chút máu lại chảy ra từ chỗ giao hợp của cả hai, từ khe mông trắng như tuyết của Đỗ Lăng Thu chảy xuống ga giường.
Dần dần, tiếng rêи ɾỉ của Đỗ Lăng Thu cũng trở nên the thé hơn, Lâm Hành Nhạn tranh thủ lúc hôn để thở nhìn xuống hạ thể của cả hai, động tác ra vào trở nên càng lúc càng trơn tru, dươиɠ ѵậŧ của Đỗ Lăng Thu cũng dần dần cương cứng lên. Lâm Hành Nhạn nghĩ thầm, chỉ nhìn từ góc độ này, có lẽ cũng không khác gì làʍ t̠ìиɦ với một người con trai bình thường.
Nhưng phía sau của những người con trai bình thường đâu thể nào ướt át như bướm nhỏ nhỏ của Đỗ Lăng Thu, cơ thể Đỗ Lăng Thu vẫn còn khẽ run, nhưng không phải vì quá đau đớn mà run rẩy không ngừng, mà là sướиɠ đến tê dại cả người. Cậu cúi xuống nhìn dươиɠ ѵậŧ của Lâm Hành Nhạn ra vào giữa hai chân mình, miệng rêи ɾỉ không kiêng nể gì.
“A, ư a… sướиɠ, sướиɠ hơn rồi…”
“sướиɠ không? Vậy anh tăng tốc nhé?”
“Ừm…”
Đỗ Lăng Thu mơ màng gật đầu, nhưng còn chưa kịp phản ứng, Lâm Hành Nhạn đã được cậu cho phép liền đứng dậy đè eo cậu lại, muốn kéo mạnh cơ thể cậu về phía dươиɠ ѵậŧ của hắn, “Phập” một tiếng dươиɠ ѵậŧ đâm sâu vào tận cùng.
“A a!”
Đỗ Lăng Thu kinh hãi kêu lên, hạ thể lập tức co giật không ngừng, dươиɠ ѵậŧ cương cứng run rẩy bắn ra một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙, còn nhiều hơn cả khi dùng tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cực khoái bất ngờ khiến Đỗ Lăng Thu giật mình, rõ ràng vừa nãy còn đau như vậy, giờ lại đột nhiên bắn tinh, gò má Đỗ Lăng Thu đỏ bừng, cơ thể trắng nõn cũng ửng lên một màu hồng kích động.
Lâm Hành Nhạn thì bị phản ứng của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mất kiểm soát hoàn toàn, bóp chặt eo cậu, dùng sức đâm mạnh về phía trước.
Trong phòng, tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” không ngớt bên tai, mông Đỗ Lăng Thu bị hông Lâm Hành Nhạn thúc đến mức cuộn lên từng đợt sóng thịt, đỏ ửng cả lên.
Đỗ Lăng Thu hoàn toàn mất kiểm soát cơ thể, hai tay gắt gao nắm lấy ga giường, muốn giữ thăng bằng, nhưng cơ thể cậu bị Lâm Hành Nhạn đâm đến mức xóc nảy không ngừng, ga giường cũng xộc xệch hết cả lên.
“Ưm a! Chồng ơi, chậm, a a, chậm một chút, hỏng mất, sắp hỏng mất rồi, ư a a!”
“Sắp hỏng rồi sao? Để anh xem nào.”
Lâm Hành Nhạn vừa nói vừa đổi tay đỡ lấy bắp chân Đỗ Lăng Thu, banh hai chân cậu thành hình chữ M. Như vậy, bên dưới bị cᏂị©Ꮒ của Đỗ Lăng Thu hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Hành Nhạn, ẩn dưới dươиɠ ѵậŧ đang lắc lư, lỗ nhỏ mở rộng đến mức nào, bướm nhỏ sưng lên ra sao đều có thể thấy rõ mồn một.
Đỗ Lăng Thu theo bản năng muốn đưa tay che lại, Lâm Hành Nhạn lại hơi nhướn người lên, để hông mình ở vị trí cao, dươиɠ ѵậŧ dùng sức đâm chéo xuống dưới.
“Ha a, bên trong, bên trong, ư a a!”
“Ư, như vậy có vẻ đâm sâu hơn một chút, vợ à, bên dưới em chảy nhiều nước quá, dính dính nhiều thật…”
Vừa nói, Lâm Hành Nhạn vừa cố ý làm chậm động tác, để dươиɠ ѵậŧ khuấy động nhóp nhép bên trong bướm nhỏ đã hoàn toàn thích ứng, dâm thủy nhiều đến mức như có ai đó đổ một lọ dầu bôi trơn vào chỗ giao hợp, không ngừng có chất lỏng trơn tuột chảy ra từ khe mông Đỗ Lăng Thu.
“Ưm a, ư ư ư…”
Toàn thân Đỗ Lăng Thu bủn rủn, chỉ có bướm nhỏ nhỏ là vẫn theo bản năng mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ mang đến kɧoáı ©ảʍ cho cậu. Cậu ngửa đầu ra sau, hai mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào thành giường đang rung lắc, một lúc lâu sau mới nhận ra không phải thành giường rung, mà là cơ thể cậu đang bị đâm đến mức điên đảo.
kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng mãnh liệt khiến hai mắt Đỗ Lăng Thu càng thêm mơ màng, miệng hé mở phát ra tiếng thở dốc theo nhịp điệu, Đỗ Lăng Thu cảm thấy cơ thể không còn là của mình nữa, mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ.
Lâm Hành Nhạn cúi xuống nhìn phản ứng của Đỗ Lăng Thu, nửa đầu lưỡi thè ra ngoài, khóe mắt ứa ra nước mắt sinh lý, vẻ mặt mất hồn vì bị cᏂị©Ꮒ còn xinh đẹp hơn cả lúc lên đỉnh bình thường, khiến du͙© vọиɠ trong lòng Lâm Hành Nhạn không ngừng lan tràn, muốn xem xem Đỗ Lăng Thu đến giới hạn cuối cùng sẽ có biểu cảm động lòng người đến mức nào.
Thế là, Lâm Hành Nhạn ấn mạnh hai chân Đỗ Lăng Thu, khiến cơ thể cậu gần như gập đôi lại, dươиɠ ѵậŧ thô cứng với thế công mạnh mẽ hơn trước, đâm mạnh từ trên xuống.
“A a, sao, a, sao thế, cái này, a a!”
“Tư thế này, hình như có thể chạm đến chỗ này…”
Lâm Hành Nhạn mơ hồ giải thích một câu, hắn cảm giác được bên trong cơ thể Đỗ Lăng Thu có một bộ phận, mỗi khi bị đâm mạnh vào thì cả bướm nhỏ sẽ phản ứng rất lớn. Rất khó để diễn tả bằng lời vị trí đó nằm ở đâu, Lâm Hành Nhạn dứt khoát dùng dươиɠ ѵậŧ đâm mạnh vào, khiến cái bìu nặng trĩu đập vào mông Đỗ Lăng Thu, phát ra âm thanh bạch bạch.
Đỗ Lăng Thu trợn to mắt, cậu cũng không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy toàn thân mình trở nên mẫn cảm đến cực điểm, cơ thể không tự chủ được run rẩy không ngừng, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng run lên, trong lòng vừa sướиɠ, vừa sợ.
“Không được, không được, không được đâm vào đó, a a a…!”
Lâm Hành Nhạn đã sớm quên mất chuyện thôi miên, dù nghe thấy Đỗ Lăng Thu ra lệnh rõ ràng như vậy, nhưng hắn vẫn nín thở, bóp chặt eo Đỗ Lăng Thu, ra vào không ngừng bên trong bướm nhỏ ướt át.
Cũng may Đỗ Lăng Thu cũng bị ȶᏂασ đến mức đầu óc không thể suy nghĩ bình thường, bị tấn công dồn dập vào điểm mẫn cảm khiến cậu sướиɠ đến mức trước mắt mông lung, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Lâm Hành Nhạn, nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ kia lộ ra vẻ mặt gợi cảm nhẫn nhịn đến cực hạn, khuôn mặt không còn nụ cười trông có vẻ hơi đáng sợ, khiến tim Đỗ Lăng Thu đập liên hồi không ngừng.
“A, a a, chồ, chồng ơi, chồng ơi…”
Bụng dưới Đỗ Lăng Thu co rút lại, bướm nhỏ sắp đạt cực khoái co thắt không ngừng, cậu đưa tay về phía Lâm Hành Nhạn, muốn ôm lấy cổ hắn, nhưng cơ thể thật sự không còn sức lực, cũng may Lâm Hành Nhạn ngầm hiểu ý cậu, đè cả cơ thể to lớn xuống, ôm chặt lấy cậu.
“Ha a, a a, sắp ra rồi, cái gì thế này, sắp ra rồi sắp ra rồi, a a a!”
“Ư ừa, anh cũng, ha a, anh cũng sắp bắn rồi, vợ à…”
Nghe Lâm Hành Nhạn bên tai dùng giọng thở dốc gợi cảm gọi mình là “vợ”, cơ thể Đỗ Lăng Thu căng cứng lại ngay lập tức, bướm nhỏ ướt át cao trào không ngừng. Đây là lần đầu tiên cậu trải qua cực khoái mãnh liệt đến vậy, còn mạnh hơn gấp mấy lần so với khi kí©ɧ ŧɧí©ɧ âm vật, khiến Đỗ Lăng Thu cảm thấy cả bụng dưới đều nóng bừng, đầu óc choáng váng không thể suy nghĩ, chỉ có thể thở dốc kêu không ngừng.
Lâm Hành Nhạn ngay lập tức nhận ra Đỗ Lăng Thu đạt cực khoái, bởi vì bướm nhỏ mà hắn vất vả lắm mới cᏂị©Ꮒ mở ra đột nhiên co rút dữ dội, còn chặt hơn cả lúc ban đầu, như muốn dươиɠ ѵậŧ đâm sâu hơn nữa, chụt chụt mυ"ŧ vào. Lâm Hành Nhạn vẫn còn là trai tân, cố gắng đến đây đã là giới hạn, hắn đâm dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong một lần cuối cùng, cơ thể khẽ run lên và bắt đầu bắn tinh.
Dù đã đeo bao cao su, Đỗ Lăng Thu vẫn cảm nhận được cảm giác dươиɠ ѵậŧ đâm mạnh vào tử ©υиɠ rồi phóng tϊиɧ ɖϊ©h͙. Hốc mắt Đỗ Lăng Thu đã ngấn lệ, cắn chặt môi dưới nhưng không thể nhịn được tiếng nức nở trong cổ họng, tiếng động khi đạt cực khoái như đang khóc.
“Ư… ư ư ư… ư ư…”
Lâm Hành Nhạn bị bộ dạng này của cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hô hấp rối loạn, dươиɠ ѵậŧ đang run rẩy bắn tinh cũng không khỏi giật một cái, lại phun ra một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Đợi đến khi màn bắn tinh dài đằng đẵng kết thúc, hai người đồng thời thoát khỏi đời trai tân mới tách nhau ra. Chính xác mà nói, là Lâm Hành Nhạn buông Đỗ Lăng Thu đang bị hắn đè chặt xuống, đỡ lấy eo cậu đang ửng đỏ, rút dươиɠ ѵậŧ vẫn chưa hoàn toàn mềm xuống ra.
dươиɠ ѵậŧ ngẩng cao đầu quét qua thành thịt mẫn cảm sau khi đạt cực khoái một lần cuối cùng, khiến cơ thể Đỗ Lăng Thu co giật một cái.
Đến khi dươиɠ ѵậŧ được rút ra, Lâm Hành Nhạn mới nhận ra mình đã bắn bao nhiêu, bao cao su căng phồng, nặng trịch như một quả bóng nhỏ, có thể tưởng tượng được, nếu không đeo bao cao su, nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy bắn hết vào bụng Đỗ Lăng Thu, chắc chắn sẽ khiến bụng cậu phình lên, chảy ra từ lỗ nhỏ.
Cảm thấy khoảng trống giữa hai chân, Đỗ Lăng Thu lúc này mới hoàn hồn, cậu chống tay ngồi dậy nhìn giữa hai chân mình, dâm thủy chảy ra ướt đẫm cả ga giường. Nhưng ánh mắt cậu nhanh chóng chuyển sang phía dưới Lâm Hành Nhạn, nhìn hắn tháo bao cao su xuống.
Hô hấp Đỗ Lăng Thu hỗn loạn, thấy Lâm Hành Nhạn muốn vứt chiếc bao cao su đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi, cậu vội vàng đưa tay ra, ôm lấy eo hắn.
“Cho em cái đó…”
“Cái này?”
Lâm Hành Nhạn có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đưa chiếc bao cao su đã thắt nút cho cậu, nghĩ thầm, không thể vứt thẳng vào thùng rác, có lẽ là vì cần phân loại rác.
Mặt Đỗ Lăng Thu vẫn còn đỏ bừng, sau khi đặt bao cao su lên tủ đầu giường, cuối cùng cậu cũng nhận ra chuyện gì vừa xảy ra.
Cậu và Lâm Hành Nhạn đã làʍ t̠ìиɦ.
Dựa vào thôi miên để cướp đi lần đầu của Lâm Hành Nhạn.
Còn cất giấu cả đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầu tiên trong đời hắn.
Mà đợi đến khi thôi miên kết thúc, Lâm Hành Nhạn sẽ không nhớ gì về những chuyện này, đây là ký ức chỉ thuộc về mình cậu.
Tâm trạng Đỗ Lăng Thu đột nhiên trở nên rất phức tạp, vui mừng và cay đắng đan xen, cậu cảm thấy mình đã làm một chuyện xấu, nhưng cái app thôi miên này thật sự quá đáng, có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn mà không cần gánh chịu hậu quả, trên đời này e là không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ như vậy.
Đỗ Lăng Thu giằng xé trong lòng, cậu ngồi trên giường một lúc lâu, cuối cùng liếc nhìn đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, thấy đã muộn rồi, quyết định tiễn Lâm Hành Nhạn đi.
Lâm Hành Nhạn nhìn Đỗ Lăng Thu đột nhiên bắt đầu tìm điện thoại khắp nơi, trong lòng lộp bộp một tiếng, có một dự cảm không lành.
Không thể nào, cậu ấy không định cho mình ngủ lại, mà muốn đuổi mình về ngay bây giờ đấy chứ?
Đã nửa đêm rồi, dù ký túc xá không có giờ giới nghiêm, mình cũng ngại mang cái mùi này về phòng!
Thế là, Lâm Hành Nhạn nghiến răng, kéo Đỗ Lăng Thu đang định xuống giường ra phòng khách tìm điện thoại về lại giường.
“Muộn thế này rồi, em yêu, em định đi đâu đấy?” Lâm Hành Nhạn kéo Đỗ Lăng Thu nằm xuống chiếc giường lộn xộn: “Ngủ trước đi, có gì mai nói tiếp.”