Từ Thành Luân mỉm cười một mình trong góc tối. Ông Từ vừa gọi anh vào. Nhưng Thành Luân không vội. Có những lúc, con chó ngoan ngoãn cũng nên đi ngược lại ý chủ một lần.
-Cậu hai…Ông chủ mời cậu.
-Ừ.
Ông chủ Từ là một người đàn ông gần 50 tuổi, vẫn còn rất phong độ. Từ khi nhận Thành Luân về, ông đều đối xử với anh hòa nhã, như một người cha nhân từ. Lúc nhỏ, con trai lớn có ức hiếp, ông cũng không để Thành Luân chịu uất ức. Anh đã từng xem ông là người tốt….Đã từng…
Cho tới khi biết được mọi chuyện.Trái tim vốn không còn đau nữa, chỉ còn lại phẫn hận, xót xa….
-Ba!
-Ừ.
Ông Từ quay lại nhìn Thành Luân, nhẹ nhàng:
-Ba nghe nói, con vì một đứa con gái mà gây chuyện với cậu hai nhà họ Trình?
-Dạ…
-Con bé đó là…
-Cô ấy không có lỗi -Thành Luân vội vã lên tiếng- Con…con xin ba đừng trách cô ấy. Là do con si tình người ta thôi. Rắc rối với anh Trình con sẽ tìm cách giải quyết, không để ảnh hưởng tới nhà mình đâu. Ba…
-Có nhiều chuyện không thể nói bỏ là bỏ được.- Ông Từ khoát tay- Nhất là chuyện tình cảm. Nếu con thích con bé ấy thật lòng thì….ba ủng hộ con mà…
-Thật sao ba?
-Ừ. Làm người có mấy khi gặp được cô gái mình thích. Đừng bỏ lỡ con à….
Nếu cô gái đó không phải là Nguyễn Niệm Kiều thì sẽ khác. Phải không ba?
Thành Luân mới có 23 tuổi. 15 năm làm con nuôi, bề ngoài tuy không phải chịu cay đắng hay uất ức gì, sự nghiệp cứ đều đều mà tiến tới. Nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận. Thành Luân cứ nghĩ ông ta chỉ xem mình như một công cụ lợi dụng nhằm duy trì Từ thị, đâu có ngờ, đằng sau đó còn một bí mật khác lớn hơn.
Cái chết của ba mẹ Thành Luân, những tưởng chỉ là một vụ thanh toán nhầm của xã hội đen. Có ai ngờ….
Mẹ.
Bạch Mẫn Hoa. Cha anh, Phan Thanh Tứ. Ba anh chỉ là người đàn ông hiền lành. Ông dịu dàng và tràn đầy bao dung. So với con người đầy tham vọng như ông Từ, mẹ anh đã chọn ông.
Sự lựa chọn dẫn đến cái chết của cả hai người. Anh và Niệm Kiều trở thành trẻ mồ côi. Lại thêm một trò sắp xếp có bàn tay của ông Từ. Ông ta nhận nuôi Thành Luân, cố ý sắp xếp cho em gái anh làm con nuôi một gia đình khác. Khi hai đứa trẻ trưởng thành lại âm thầm tìm cách sắp xếp chúng gặp nhau.
Mọi chuyện tưởng như tình cờ đều có bàn tay của ông ta. Nhưng còn may mắn…Thành Luân và Niệm Kiều vẫn còn may mắn. Trong lòng anh lúc nào cũng nhớ tới em gái, đều cố gắng âm thầm dõi theo bước em gái của mình. Dù chỉ mới có 10 tuổi, vẫn luôn nhớ thương em gái. Cả hai lại là anh em sinh đôi. Có những mối liên hệ của anh em sinh đôi mà người ngoài không biết được. Ông Từ đã tính nhầm.
Nhưng, Từ Thành Luân không muốn ông ta biết quá sớm mọi chuyện. Cứ để ông ta nghĩ mình đang khống chế mọi thứ. Cứ để ông ta nghĩ, ông ta sẽ khiến ba mẹ anh chết cũng không yên ổn. Thành Luân nhất định cho ông ta, trong lúc tưởng mình chiến thắng rơi xuống đáy vực sâu.
Con người đó, điều duy nhất khiến ông ta suy sụp chính là âm mưu bao nhiêu năm của mình dày công sắp đặt bị phá tan nát. Tiểu Kiều sa vào mối quan hệ yêu yêu hận hận với Trình Vân cũng tốt. Chỉ cần em gái anh chiếm được vị trí trong lòng công tử nhà họ Trình, Thành Luân không phải quá bận tâm vì con bé nữa. So thế lực, so mọi thứ, Trình gia đủ sức làm ông Từ phải kiêng dè.
Song, dường như mối thù trong lòng ông ta vẫn lớn hơn tất cả. Thấy Trình Vân xuất hiện, thấy hắn vì Niệm Kiều mà xô xát với anh, có lẽ ông ta đang lo sợ. Ông ta động viên Thành Luân đeo đuổi tình yêu, thực chất là không hỏng đi kế hoạch của mình.
Con cáo già đang dần ló đuôi khỏi hang ổ. Thành Luân tin rằng, sắp tới chỉ cần Niệm Kiều và Trình Vân tốt đẹp, ông ta sẽ mất dần sự tỉnh táo, bắt đầu sắp xếp những âm mưu.
Anh chỉ chờ có vậy thôi.
-Con sẽ không bỏ cuộc đâu ạ. Con thích Tiểu Kiều. Con nhất định không nhường cô ấy cho người khác đâu.
-Được rồi -Ông Từ cười sảng khoái- Ba ủng hộ con. Ba luôn ủng hộ con, con trai à…
Để nhìn con chết chìm trong mối tình không đoạn kết. Thành Luân cười nhẹ trong bóng tối. Kết cuộc của cuộc đấu này, ai sẽ thắng ai?