* Tính đào Yêu yêu hận hận, nhưng dài quá….Hix, thôi nhân tiện có ngoại truyện liên quan tới đôi vợ chồng này, bonus 1 đoạn trong Yêu yêu hận hận nghen, khi hai người này đang trong giai đoạn tán tỉnh và trêu đùa nhau. Phần đặc biệt nên edit có hơi mệt, cần 20 com nghen, 70 like.
Trình Vân nhớ rất rõ, cảm giác lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Kiều, hắn đã phải thở dài. Với một cô gái xinh đẹp như thế, Nhất Vũ say đắm cũng là chuyện bình thường.
Điều hắn không hiểu, dù ý định ban đầu của Nhất Vũ chỉ là “gặp dịp thì chơi” nhưng sau đó nó đã si mê cô, mọi thứ cô ta muốn đều cố gắng đáp ứng đầy đủ. Trình Vân còn nhớ, để làm vui lòng người đẹp, Nhất Vũ từng dùng mấy trăm ngàn nhân dân tệ bao trọn một khu vui chơi, đặt pháo hoa có chữ “I love you, Kiều Kiều “nhằm làm Niệm Kiều cảm động. Thế mà cuối cùng Niệm Kiều vẫn tàn nhẫn bỏ rơi Nhất Vũ, để em trai hắn thương tâm dẫn tới tai nạn, tàn phế suốt đời.
Tô Lâm là cô gái bao năm luôn ở cạnh Nhất Vũ, đến tìm Niệm Kiều, xin cô ta đến thăm anh, cho Nhất Vũ một tia hy vọng sống. Vậy mà cô gái có bề ngoài xinh đẹp như thiên sứ ấy chỉ dịu dàng mỉm cười với Tô Lâm, buông giọng nhẹ tênh:
-Mạng sống của mình, mình không quý trọng. Ai có thể giúp mình được hả cô Tô?
Cô ta lạnh nhạt quay đi. Rồi không đến. Trong thời gian Nhất Vũ nằm trên giường bệnh, chán chường, chỉ muốn chết, cô ta lại tiếp tục cuộc sống trước đây, còn có người yêu mới, tay trong tay cùng vui vẻ. Bạn trai của cô ta cũng là một “hot boy” trong trường Đại học, tên là Từ Thành Luân.
Trình Vân nhìn em trai thống khổ, nhìn em trai mỗi ngày đều nhìn ra cửa như trông ngóng điều gì đó. Cuối cùng không chịu nổi, hắn bất chấp sự phản đối của Nhất Vũ, cương quyết đưa em sang Mỹ chữa bệnh, tìm cách vùi đi vết thương lòng ám ảnh trong lòng nó. Thám tử cũng theo lệnh hắn, tiếp tục theo dõi Niệm Kiều.
Hai năm…Chứng kiến bao nhiêu chuyện trong cuộc đời cô gái tàn nhẫn đó. Cô ta tốt nghiệp, đi làm, tiếp tục quen biết bạn trai. Nhìn họ rất vui vẻ. Cô ta hạnh phúc. Nụ cười rạng ngời. Nhìn sang những hình ảnh lúc nào cũng phải gắn chặt với chiếc giường và đôi chân tàn phế của Nhất Vũ, Trình Vân không khỏi phẫn hận. Hắn như đang ghen tức giùm em trai mình.
Lần gặp gỡ đầu tiên của cả hai là trong buổi tiệc sinh nhật của Từ Thành Luân. Với tư cách bạn bè, Niệm Kiều đến chúc mừng.
Trình Vân cũng được mời. Ánh mắt hắn thoáng qua tia lửa. Niệm Kiều không trau chuốt, trang điểm kỹ như những tiểu thư đến tham gia buổi tiệc. Nụ cười của cô dịu dàng và chừng mực. Từ Thành Luân nhìn thấy “bạn gái” chỉ thoáng mỉm cười. Hắn chạm nhẹ vào má Niệm Kiều như lời chào hỏi. Cô nhìn hắn, đôi mắt trong veo bừng sáng như nhìn thấy ánh mặt trời.
-Anh Luân.
-Tiểu Kiều…
Hai người thân mật gọi nhau như vậy. Trình Vân bỗng muốn thấy cảnh hai con người trong mắt chỉ có nhau này hành hạ nhau, tàn phá lẫn nhau.
Từ Thành Luân là chủ tiệc nên bị kéo đi tiếp khách. Niệm Kiều nhanh chóng chìm khuất giữa dòng người.
-Chào cô…Tôi có hân hạnh mời cô nhảy một bản không?
Trình Vân mỉm cười lịch sự. Niệm Kiều nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo, nụ cười hiền đến nao lòng.
Quả là có bản năng mê hoặc đàn ông.
-Tôi nhảy dở lắm. Chỉ sợ phiền anh thôi.
-Không sao đâu. Tôi dìu cô…
Trình Vân bỗng trở nên nôn nóng. Hắn không thích cô dùng vẻ “nai tơ” này với mình. Bản chất cô ta Trình Vân rõ hơn ai hết. Sao mà….
Dưới ánh đèn dìu dịu, Niệm Kiều không có vẻ gì là đang đóng kịch. Cô nhảy lóng ngóng, còn đạp lên chân Trình Vân.
Đôi má đỏ bừng, cô cuống quýt xin lỗi. Do mang giày cao gót nên gót giày nên khi giẫm phải, cái đau không đơn giản chỉ là đau đớn bình thường.
-Anh có bị trặc gân không? Tôi xin lỗi….Xin lỗi…
Niệm Kiều lặp lại những câu như thế mãi. Cái đau này nào có đáng gì. Nhưng đây cũng là một cơ hội của Trình Vân:
-Không sao. Cô mời tôi một bữa ăn là được. Xem như tiền thuốc trả giùm tôi.
Niệm Kiều có chút ngơ ngẩn. Rồi cô cũng gật đầu.
Trình Vân rít một hơi thuốc dài. Cá đã từ từ bơi đến cần câu.