Sau đám cưới, hai hôm sau Thiên Hằng và Thẩm Tinh quyết định về Hong Kong.
Lấy chồng thì phải theo chồng, Thẩm Tinh để cho Thiên Hằng thu xếp mọi thủ tục cần thiết giúp cô chính thức trở thành công dân Hong Kong. Bản thân Thẩm Tinh cũng muốn có một công việc ổn định. Chuyên môn của cô thuộc về chuyện “gõ đầu trẻ” nhưng các trường học ở HK tuyển người khá nghiêm ngặt, Thẩm Tinh vốn là công dân Trung Quốc, nếu không có người giúp đỡ thì khó mà tìm được việc đúng chuyên môn.
Về HK được 1 ngày, Thiên Hằng đã thông báo Thẩm Tinh chuẩn bị đi phỏng vấn. Trước đây anh từng làm kiến trúc sư chính trong một công trình xây dựng trường Tiểu học, bây giờ lên tiếng giới thiệu vợ cũng không phải chuyện khó khăn gì.
Thẩm Tinh chuẩn bị rất nhiều thứ. May là cuộc phỏng vấn cũng không khó khăn lắm. Sau khi dạy thử 1 tiết học, cô chính thức trở thành giáo viên của trường. Lương tháng là 15000 HKD.
Thẩm Tinh quyết định làm một bàn đầy món ăn cho Thiên Hằng. Các món ăn đủ sắc- hương- vị thực sự khiến anh bất ngờ.
-Sườn xào chua ngọt ngon lắm. Anh ăn thêm nha?
Thẩm Tinh chủ động lấy chén cơm của Thiên Hằng bới đầy. Cảm giác “gia đình hạnh phúc” này khiến Thiên Hằng cảm thấy thỏa mãn. Anh lẳng lặng cầm lấy chén cơm cô bới, ăn rất ngon lành các món ăn.
Thẩm Tinh im lặng. Mọi giác quan trong người cô đều tập trung để ý tới Thiên Hẳng. Tuy là cô học và làm được khá nhiều món nhưng khẩu vị người Đại lục và HK chưa chắc đã giống nhau. Thời gian ở Canada Thẩm Tinh thấy anh ăn rất ít. Cũng có chứt lo lo.
-Anh thấy sao?
Sao là sao? -Bỏ một miếng cá vào miệng, Thiên Hằng ngẩng lên- Em muốn hỏi về chuyện gì?
-Mùi vị của món ăn đó- Thẩm Tinh hơi ngượng ngùng, đáp nhanh- Ăn được không anh?
-Ngon lắm -Thiên Hằng cười nhẹ- Rất ngon.
Thẩm Tinh rất hay đỏ mặt. Thiên Hằng nhận ra điều đó sau khi hai người đám cưới. Đó cũng là một điểm đặc biệt của cô vợ nhỏ này.
Sau bữa cơm, Thiên Hằng còn giúp cô rửa chén. Anh làm thành thạo, còn nhẹ nhàng:
-Ở nhà anh chỉ biết làm mỗi chuyện này thôi.
Chén dĩa úp trong chạn…Ti vi đã được bắt lên.
Trong đó chiếu một bộ phim gia đình. Nội dung nói về một người mẹ bình thường nhưng vì con đã làm rất nhiều chuyện…Diễn xuất của các diễn viên rất cảm động. Mắt Thẩm Tinh đã cay xè.
Cô nhớ tới gia đình mình. Chỉ có 3 người. Hôm nay vắng thêm cô nữa, chỉ còn ba mẹ Thẩm Tinh đối diện với nhau.
Thiên Hằng nhìn đồng hồ, tắt tivi, khẽ nhắc nhở:
-Đi nghỉ thôi em.
Mặt Thẩm Tinh lại đỏ. Lần này còn nóng lên nữa. Cô đã lấy Thiên Hằng một tuần lễ nhưng vì đám cưới ngay lúc bà dì cả của cô vừa tới nên hai người vẫn chưa gần gũi chuyện vợ chồng.
Hôm nay…Không còn lý do gì để từ chối nữa. Trong phòng ngủ, Thẩm Tinh ngoan ngoãn để cho Thiên Hằng hôn lên trán, lên mũi. Môi anh còn mùi thuốc lá thoang thoảng. Môi chạm nhẹ rồi ngậm chặt lấy môi Thẩm Tinh.
Anh đẩy nhẹ cô sát vách tường. Bốn mắt nhìn nhau…Thẩm Tinh cảm nhận được sự khao khát đầy trong mắt anh. Dưới làn vải mỏng, đôi gò bồng đảo của cô như ẩn hiện, gọi mời.
Thiên Hằng sấn người tới gần thêm chút nữa. Tay anh theo độ mở rộng của cổ áo lần tìm vào bên trong, chạm phải hai quả anh đào đang nở rộ. Mặt Thẩm Tinh nóng rực. Cô co người lại, theo bản năng né mặt qua.
Thiên Hằng hôn hụt đôi má ửng đỏ. Anh chuyển mục tiêu lên trán, lên cằm rồi lại lần lên, chiếm trọn đôi môi mọng đỏ của Thẩm Tinh.
Một tuần cận kề bên nhau, dục vọng của Thiên Hằng có lúc trào dâng mãnh liệt. Nhưng vợ chồng là chuyện cả đời. Anh không muốn cơ thể cô trong lúc yếu ớt miễn cưỡng chấp nhận mình.
-Tiểu Tinh…
Tay anh đã rời khỏi hai quả đào chín mọng, thay vào đó là bờ môi nóng ấm…Thẩm Tinh run rẩy khi tay Thiên Hằng lần xuống dưới, theo sau đó là chiếc áo ngủ chậm rãi từng chút một rời khỏi người cô.
Thẩm Tinh như một đứa trẻ sơ sinh, toàn thân đỏ ửng co lại. Vẫn bàn tay có vết chai ấy lướt trên da thịt, vuốt ve âu yếm với vẻ yêu thương trân trọng như thể đang nắm trong tay mình một báu vật quý giá.
Cũng bởi cảm giác được thương yêu trân trọng đó mà Thẩm Tinh không còn thấy sợ nữa. Cô nhắm mắt. Đang là một người vợ, Thẩm Tinh cũng mong từ nay sẽ được yên ổn cùng chồng xây dựng một cuộc sống mới, có con cái, có một gia đình thực sự thuộc về mình.
-Ưm…
Cơn đau đớn ập tới. Thiên Hằng cuống quýt hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Ngày mai là hạnh phúc. Chỉ cần ta quên được chuyện hôm qua.
Thẩm Tinh đã nghe ở đâu câu nói đó. Thiên Hằng định dừng lại khi cứ mỗi lần anh di chuyển là Thẩm Tinh lại co người vì đau đớn. Nhưng cô đã nắm lấy tay anh…Lần đầu nếu không chịu được đau đớn, những lần sau sẽ không thể hòa hợp. Thẩm Tinh không phải là cô gái mới 18 tuổi nữa. Cô cũng biết trong hôn nhân, bên cạnh tình yêu và sự thông cảm, sự hòa hợp gối chăn cũng cực kỳ quan trọng. Nếu người chồng không tìm được cảm giác thỏa mãn từ vợ, những vết nứt sẽ dần xuất hiện, làm biến dạng từ từ một mối quan hệ tưởng chừng sẽ đầu bạc răng long.
-Tiểu Tinh…
Thiên Hằng ôm chặt lấy Thẩm Tinh sau lần ân ái đầu tiên của họ. Cô mệt mỏi vùi vào ngực anh tìm hơi ấm. HK vốn rất xa lạ, mong rằng thời gian sẽ khiến nó trở thành quen thuộc với Thẩm Tinh hơn.