Tay Lương Duy Nặc ôm chặt lấy một cô người mẫu, môi của anh thân mật dán lên môi cô ta.
Tấm ảnh bắt mắt kia, là chứng cứ xác thực cho cuộc hôn nhân sai lầm của cô.
Nước mắt của cô, sau khi ra khỏi cửa hàng tiện lợi kia được một giây, đã rơi ra khỏi hốc mắt.
Sau khi cầm tuần san về đến nhà, cô nằm ở trên giường đọc từng từ từng từ một của một đống chữ viết kia, xem những cái này đối với cô mà nói chính là tấm ảnh rất ác độc. Lòng của cô, rất chậm rãi, bể tan thành từng mảnh.
Cô chờ Lương Duy Nặc về muộn, muốn nghe xem anh giải thích như thế nào, chờ rồi chờ, trời đã sáng.
Hôm nay, là lần đầu tiên anh thâu đêm không về.
Tưởng Vĩ Nhân lờ mờ nhận ra, hôn nhân của bọn họ, hình như sắp đi về phía cuối cùng.
Lương Duy Nặc nên hiểu rõ ràng, cô không phải là một người vợ truyền thống có thể mắt nhắm, mắt mở….
Nắng sớm chiếu vào một gian phòng lớn trang trí tao nhã.
Bên trong phòng người đàn ông nằm trên ghế sô pha vẫn nhắm mắt, nhưng vẫn chưa thực sự chìm vào giấc ngủ.
Chuông báo thức điện thoại di động chợt vang lên, người đàn ông nhanh chóng nhấn tắt, sợ đánh thức mỹ nhân xinh đẹp đang ngủ say trên giường.
Nhưng, không kịp. Người trên giường nghe thấy tiếng vang thì cử động, vén chăn lên, còn buồn ngủ nhìn anh.
“Xin lỗi, đánh thức em.” Anh ngồi dậy, nở nụ cười đầy áy náy đối với cô.
“Muốn đến công ty sao?”
“Ừ.” Anh gật đầu một cái, bắt đầu giả vờ.
“Duy Nặc, anh…..Thực sự thích em sao?” Tuy người phụ nữ trên giường vừa mới tỉnh ngủ, nhưng đầu óc vẫn còn rõ ràng.
Một người đàn ông bỏ vào trên người cô rất nhiều chi phiếu, còn mang theo cô thành một đôi ra vào những trường hợp công khai, thậm chí tối hôm qua còn ở lại chỗ của cô lần đầu tiên, nhưng lại không đụng đến cô, việc này, khiến cô bắt đầu nghi ngờ động cơ ban đầu của anh.
“Tất nhiên là thích.” Lương Duy Nặc đã mặc quần áo tử tế, cho cô một nụ cười được coi là dịu dàng, sau đó đi vào phòng tắm rửa mặt.
Năm phút sau, anh đi ra khỏi phòng tắm, đi tới chỗ “bạn gái đương nhiệm” mặc áo ngủ gần như xuyên thấu ở trên giường, rồi ngồi xuống mép giường, ôm cô gái, ấn xuống nụ hôn vô cùng thân thiết lên trán của cô, tiếp tục hôn xuống, hôn tới môi của cô, cái cổ mảnh khảnh của cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ nắm khoảng mềm mại trước ngực phụ nữ.
Một phút sau, anh chuyển mình rời khỏi môi người phụ nữ, nói: “Tối hôm qua anh uống say, có chút lực bất tòng tâm, hơn nữa anh có thói quen thích ngủ một mình, chỉ như vậy thôi. Em không cần suy nghĩ nhiều, anh đương nhiên thích em. Buổi trưa đến công ty anh, anh dẫn em đi ăn cơm.”
“Đến công ty anh? Như vậy được không?”
“Sợ gì chứ? Không phải anh đã nói với em, anh chuẩn bị ly hôn với vợ sao? Đừng lo lắng, cô ấy là người lý trí, cho dù biết em, cũng sẽ không tìm em gây rối.”
“Có thật không?” Cô gái cắn cắn môi, do dự hỏi…..
Kinh nghiệm làm người thứ ba, không thể nói là cô được rất nhiều, nhưng cũng không tính là quá ít, chưa từng gặp qua người đàn ông nào giống như Lương Duy Nặc. Anh hoàn toàn không sợ bị vợ anh biết anh gặp gỡ bên ngoài, thậm chí biểu hiện còn giống như hận không thể khiến vợ anh biết sớm hơn một chút.
Lương Duy Nặc là người đàn ông chất lượng nhất mà cô từng gặp qua, bối cảnh gia thế tốt không nói, dáng người anh tuấn đẹp trai, đối với phụ nữ lại càng thêm chăm sóc. Vì vậy, cô thực sự có phần không thể tin được, người đàn ông như vậy sẽ sẵn lòng vì cô mà ly hôn vợ mình.
Anh không sợ vợ mình yêu cầu số tiền nuôi dưỡng ở trên trời sao?
Hoặc là…….Anh cảm thấy vì cô, có cho vợ anh tiền nuôi dưỡng trên trời cũng đáng giá?
Nghĩ tới đây, một luồng hư vinh của phụ nữ khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng muốn lên tiên. Có thể khiến loại đàn ông như Lương Duy Nặc vui vẻ phục tùng, là đàn bà sẽ cảm thấy kiêu ngạo. Cho dù Lương Duy Nặc không đủ đẹp trai anh tuấn, săn sóc, chỉ cần giá trị con người giàu có của anh, cũng đủ để cô kiêu ngạo rồi,
Tập đoàn của gia tộc anh trải rộng đến ngân hàng, bảo hiểm nhân thọ, khách sạn, sản xuất công nghiệp, chỉ mỗi giá trị con người anh nói ít cũng đến trăm tỷ, đàn ông như vậy quả thực là thiên chi kiêu tử ( con cưng của trời) khiến mọi người ghen tị! Huống hồ, cô thực tâm thích anh.
Lương Duy Nặc thấy cô im lặng không nói, có chút không nhẫn nại nữa.
Buổi sáng anh còn có một hội nghị quan trọng, không có nhiều thời gian để trì hoãn nữa, vì vậy dùng giọng điệu nửa ra lệnh nói: “Ngoan, nghe lời, giữa trưa đến công ty tìm anh. Anh sẽ nói tài xế mười một giờ hai mươi tới đón em, được chưa?”
Một trận choáng váng đột nhiên ập đến, anh không thể chống đỡ ngay lập tức, lại ngã ngồi xuống trên giường.
“Sao vây? Anh không thoải mái sao?” Cô gái kia quan tâm hỏi thăm.
Anh im lặng ngồi một lúc lâu, trong lòng cười khổ, chờ hết chóng mặt, lắc lắc đầu, thản nhiên nói với cô: “Không có việc gì. Ngày hôm qua thực sự uống say quá, do say rượu gây ra thôi.”
“À.” Cô đáp một tiếng, tin tưởng. Quả thực ngày hôm qua anh uống hơi nhiều, nửa chai whisky, nếu là cô thì đã sớm say đến bất tỉnh rồi!
“Buổi trưa gặp. Mặc đẹp chút.” Anh khẽ hôn lên má cô, dặn dò lần nữa. Sau đó không để ý đến sự choáng váng còn sót lại, cùng với đau đầu đang tăng lên từ từ, rời khỏi phòng cô.
Tưởng Vĩ Nhân cầm bút gõ mặt bàn, phát ra âm thanh cốc cốc có quy luật.
Cả đêm cô không chợp mắt, nửa tiếng sau sẽ có người đại diện pháp lý của nhà đầu tư quan trọng tới công ty, tất cả tài liệu đã ở trên bàn làm việc của cô rồi, nhưng cô lại không yên lòng, hoàn toàn không có cách nào ổn định lại tinh thần.
Tệ hơn nữa chính là, cô cảm thấy nửa tiếng sau, cô vẫn sẽ giống như bây giờ không thể yên lòng.
Lần này, nhiệm vụ của cô là giới thiệu tường tận “tập đoàn Trung Dục” cho người đại diện pháp lý của nhà đầu tư, thuyết phục họ “Trung Dục” là tập đoàn xứng đáng để đầu tư, tiến tới mua cổ phiếu của “Trung Dục”.
Nhưng mà bây giờ cảm xúc trong lòng cô như cỏ dại lan tràn, cô hoàn toàn không có sức lực đi thuyết phục người đại diện pháp lý của nhà đầu tư kia. Thậm chí cô còn có ý nghĩ xấu, sau khi thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch ngày hôm nay, cổ phiếu của “Trung Dục” tốt nhất là rớt giá!
Điên rồi! Cô thực sự sắp điên rồi! Hiện nay người phụ trách “tập đoàn Trung Dục” là Lương Duy Nặc, ông chủ lớn đứng đầu của cô, lại là chồng cô, nhưng mà…..Vào giờ phút này, cô hận anh muốn chết!
Điện thoại nội bộ trên bàn chợt vang lên, dọa cô nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống. Thả bút xuống, cô tức giận tiếp điện thoại rống to: “Không phải tôi đã nói, nửa tiếng này không nên quấy rầy tôi, mặc kệ là hỏa hoạn, động đất, hay là bão siêu lớn mẹ kiếp nào đó, cũng không được quấy rầy tôi! Chỉ thị đơn giản như vậy rất khó hiểu sao?”
“……Nhưng Tổng giám đốc…….kia, người đại diện pháp lý kia đã tới…… Thư kí Lola run rẩy nói.
Lần đầu tiên nghe thấy Tưởng Vĩ Nhân chửi bậy, vì vậy không biết làm sao cả.
Kể từ khi Lương Duy Nặc tiếp nhận “Trung Kinh Sang”, Tưởng Vĩ Nhân từ phó phòng thăng chức lên thành trưởng phòng, càng về sau khi Lương Duy Nặc tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, cô nhận vị trí Tổng giám đốc ban đầu của anh, vì vậy hiện nay coi như cô là người chịu trách nhiệm lớn nhất ở cái công ty này rồi.
Trước đây Tưởng Vĩ Nhân cư xử với tất cả nhân viên trong công ty đều rất khách khí, trừ khi yêu cầu mục tiêu doanh thu của cô không đạt được, hơn nữa còn là kém rất xa, mới có thể thấy cô hiếm khi bão nổi. Nhưng cho dù cô tức giận đến mức nào, vẫn chưa từng phun ra câu chữ không lịch sự. Cho nên Lola không biết hôm nay đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, lại khiến cho Tưởng Vĩ Nhân bốc hỏa lớn đến như vậy!
Đã tới? Tưởng Vĩ Nhân sửng sốt, nhìn tài liệụ xấp thành tập trên bàn, sau đó thất bại thở mạnh một hơi. Thời gian nửa tiếng để cô điều chỉnh tâm tình cũng không có!
“Xin lỗi, hôm nay tâm tình tôi không được tốt lắm. Phiền cô dẫn anh ta đến phòng khách quý trước, một lúc nữa tôi sẽ qua.”